Hãy Cầu Xin Tôi Đi

H

2024-11-03 07:29:14

“Em phải mang thai đứa con của con lợn mà em ghét bỏ, cưng à.”

"...Gì?"

Lời nói đó, có thật đúng như ý nghĩa mà cô nghĩ không?

Grace không thể ngay lập tức hiểu được ý định của người đàn ông, và trong lúc còn đang ngơ ngác, hai ngón tay đã thâm nhập vào sâu bên trong cô. Khi ngón tay đã thăm dò và tìm kiếm một thứ gì đó, rồi từ từ rút ra, Grace nhận ra rằng đây không phải là một trò đùa ác ý. Cô cảm thấy rất rõ ràng khi cái nắp chắn cổ tử cung bị tháo ra.

“Không! Dừng lại đi!”

Cô đưa tay xuống giữa hai chân và nắm lấy cổ tay hắn, nhưng không thể ngăn được những ngón tay đang lấy ra cái nút chặn. Cô cố vùng vẫy để thoát ra nhưng hắn không chịu buông tay đang ôm chặt cô.

Cuối cùng, những ngón tay dính đầy chất lỏng từ trong cơ thể cô cũng rút ra. Trên đầu ngón tay, có một cái nắp chắn bị gấp đôi.

Phải nhét nó lại.

Ngay khi Grace định nhanh tay giật lại, hắn đã ném cái nắp chắn sang bên cạnh giường. Tiếng va chạm nhẹ vang lên khi chiếc nắp chắn rơi vào thùng rác. Mặt cô tái nhợt khi định với tay nhặt lại dụng cụ ngừa thai, nhưng người đàn ông đã túm lấy cổ tay cô.

“Đừng có mà nhặt lên rồi nhét lại, như một kẻ ăn xin bẩn thỉu.”

“Buông ra.”

“Tại sao? Em đã nói là rất ghét phải đút nó vào mà?”

Ngay khi trò đùa tàn ác của hắn kết thúc, hắn lại muốn tiếp tục. Hôm nay hắn sẽ hủy hoại cô đến mức nào thì mới vừa lòng đây? Cả ngày hôm nay cô chỉ chịu đựng, thế mà sao cô lại phải chịu sự trả thù? Grace không thể chịu nổi nữa và đáp lại trong cơn giận dữ:

“Có thai với anh còn tệ hơn.”

“Ôi chao, nếu một ngày nào đó đứa con của chúng ta được sinh ra, mà nghe mẹ nó nói rằng nó ghê tởm nó, thì nó sẽ buồn lắm đấy.”

Winston ôm cô từ phía sau và nói, kéo dài câu chữ một cách tiếc nuối. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng dưới bị che kín bởi lớp lụa và ren, như thể đứa trẻ đã ở đó rồi. Cảm giác thật kinh tởm.

“Nên hãy cẩn thận với lời nói của mình.”

Khi hắn cảnh báo bằng cách khẽ cắn tai cô, Grace hít một hơi sâu.

Đây chỉ là một lời đe dọa. Cũng giống như khi hắn nói sẽ giết cô, lần này là lời đe dọa sẽ khiến cô mang thai. Chỉ là để hù dọa cô mà thôi. Nhất định là như vậy.

“Chắc đứa bé sẽ vui mừng lắm khi nghe rằng nó được tạo ra chỉ là một trò đùa.”

“Trò đùa sao? Ta nghiêm túc hơn bao giờ hết.”

Winston đè Grace xuống giường, tách chân cô ra và leo lên trên, nở một nụ cười.

“Em đã nói rằng muốn làm tình mà? Ta sẽ thử một lần, nên mong em hợp tác. Ta muốn nói với con rằng nó được tạo ra từ tình yêu.”

Đồ điên.

Cảm giác hắn đang nghiêm túc khiến Grace run rẩy từ tận xương tủy.

Ngay khi hắn gập đầu gối cô lên, Grace nhanh chóng tung một cú đá. Gót giày cao gót sắc nhọn xẹt qua mặt hắn trong gang tấc.

Mặc dù cú đá chệch hướng, nhưng cô đã thành công trong việc làm hắn bất ngờ. Khi hắn ngửa người ra sau để tránh, Grace tận dụng thời cơ thoát ra khỏi bàn tay lỏng lẻo của hắn và lật người.

“Em định đi đâu vậy, cưng à?”

Vừa khi cô định lao ra khỏi giường, hắn đã chộp lấy mắt cá chân cô. Cô bò sát đất, bám lấy mép giường, cố không để bị kéo lại. Trong lúc vật lộn, chiếc khăn che mặt của cô rơi xuống sàn.

“Em dùng món quà ta tặng như một vũ khí sao? Xấu tính quá đấy, em yêu.”

Hắn thong thả cởi từng chiếc giày cao gót của Grace và ném chúng đi. Cô cố gắng giật mạnh chân để thoát ra.

“Buông ra! Aaa!”

“Như em muốn thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Winston bất ngờ thả mắt cá chân ra, và Grace mất thăng bằng ngã nhào khỏi giường. Cô chưa kịp phản ứng thì đầu cô đã đập xuống sàn. Cô nhanh chóng cuộn người lại và đưa tay ra để chống đỡ, nhưng một bên trán đã đập xuống đất.

"Ah, ư..."

Đầu cô đau nhói. Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần giường, Grace buộc mình mở mắt dù đang cố nhắm chặt. Trong tầm nhìn quay cuồng, một bàn tay trắng lớn vươn về phía cô. Cô không kịp tránh.

Winston nhanh chóng túm lấy Grace và ném cô lên giường. Cô chóng mặt đến mức muốn nôn.

Hắn ta vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng như đang cầm một quả trứng dễ vỡ. Sau một lúc lâu ngắm nhìn Grace, hắn thở dài nhẹ nhõm.

"Khuôn mặt xinh đẹp suýt chút nữa thì bị thương rồi."

Giọng nói không hề có chút cảm giác tội lỗi vì chính hắn là người suýt làm cô bị thương.

"Tại sao anh lại làm thế này? Nếu có gì bất mãn, hãy nói ra."

"Thế sao em không nghe khi ta đã nói bằng lời?"

Họ đã thử nói chuyện rồi.

“Này, Đại úy Winston. Ngừng những trò hôi thối này đi. Làm như con lợn hoàng gia đang động dục, xong việc thì cút đi.”

Và tất nhiên là thất bại.

Thử nói chuyện với hắn là một sai lầm ngớ ngẩn.

Trong sự hối tiếc, bản năng động vật của hắn lại lừa dối lý trí, âm thầm thì thầm.

Dây cương. Cần phải thắt chặt dây cương.

Thời gian suy nghĩ thì dài, nhưng quyết định thì nhanh.

Đúng, ta sẽ thắt cho ngươi một cái dây cương không thể tháo ra.

“Em sẽ hối hận thôi. Đừng làm thế, tỉnh táo lại đi!”

"Ngồi yên. Hay em muốn bị trói lại lần nữa?"

"Đừng!"

Tiếng hét và những cuộc vật lộn kéo dài một lúc lâu, nhưng lại bị tiếng pháo hoa nổ rền bên ngoài át đi.

Ánh mắt của Winston nhuốm màu của những đợt pháo hoa nhấp nháy ngoài cửa sổ. Đỏ, xanh, vàng. Dù là màu gì đi nữa, trong mắt cô, đó vẫn là đôi mắt của quỷ dữ.

“Haa!”

“Ha… Đúng, em phải bị trói lại thì mới ngoan ngoãn được.”

Tấm khăn che mặt và đôi giày cao gót lăn lóc trên sàn. Ngay sau khi chiếc quần lót ren rách nát rơi xuống, giường bắt đầu phát ra những tiếng cọt kẹt. Những viên ngọc trai rải rác ở mép giường lần lượt lăn xuống sàn.

Winston đẩy hông như một con thú và kéo mạnh cà vạt quấn quanh cổ. Grace khóc nức nở van xin khi hắn trói hai cổ tay cô lại bằng chiếc cà vạt.

“Xin đừng…huh…. đừng làm điều đó bên trong.”

“Mới có thế mà em đã van xin rồi, đang vắt kiệt sức à.”

Người phụ nữ ngừng chống cự và ngoan ngoãn tiếp nhận hắn. Dù thay đổi chiến lược, cứ lặp đi lặp lại lời cầu xin đừng làm bên trong, nhưng Leon chẳng thèm để ý.

Khi nhìn người phụ nữ đang rên rỉ như một con mèo cái, chỉ mặc một chiếc váy trắng, Leon đã cảm thấy áp lực căng tràn từ bụng dưới. Một bên vai váy đã bị tuột xuống, để lộ một bên ngực mềm mại.

Đó là hình ảnh dơ bẩn phù hợp với cuộc giao phối dã man này. Những khao khát nguyên thủy mà hắn cố kìm nén giờ đây đã hoàn toàn thức tỉnh.

Em sẽ mang đứa con của ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Và đó là cách ta sẽ có được em.

“Xin hãy….huh… đừng làm điều đó bên trong.”

Mỗi lần đầu dương vật trơn nhẵn chạm trực tiếp vào cổ tử cung, Grace giật nảy người và vặn vẹo đôi chân bị kìm chặt. Cô càng chống cự, hắn càng thúc mạnh hơn, khiến âm nang đập mạnh vào mông cô.

“Nếu viên đạn này không phải là đồ giả, thì ta sẽ thực sự mang thai mất. Dừng trò đùa này lại đi, điều đó cũng tốt cho anh thôi.”

Grace nghiến răng cố gắng thuyết phục hắn bằng lý trí, nhưng hắn không thể tỉnh táo.

“Ta đã nói rồi, đây không phải là trò đùa.”

“...Anh thật sự muốn tôi mang thai sao?”

“Đúng vậy. Đừng bắt ta phải nói lại nữa.”

Winston thúc mạnh vào người Grace khiến cô hoàn toàn ngẩn ngơ.

“Em nghĩ rằng ta không thể kiểm soát em à?”

“Haa!”

“Em nghĩ rằng ta không có cách nào để thuần phục em, vì vậy em dám ngông cuồng nói bừa và vung tay vào ta chứ gì.”

Càng như vậy, hắn càng muốn làm nhục cô và kéo cô xuống đáy cùng. Để cô phải bò dưới chân hắn, hoàn toàn quy phục hắn.

Nhưng càng cố gắng, hắn càng nhận ra rằng kẻ rơi vào tình thế tồi tệ lại chính là hắn.

Càng gọi cô là dơ bẩn, hắn lại càng cảm thấy mình dơ bẩn hơn. Càng coi cô là kẻ ngốc, hắn lại càng cảm thấy mình là kẻ ngốc. Khi hắn đối xử với cô như một con chó, hắn nhận ra rằng chính mình mới là kẻ bị thuần hóa như một con chó.

Nhưng xây dựng một mối quan hệ bình đẳng với cô là điều không thể. Chỉ cần hắn sơ hở một chút, cô sẽ lợi dụng để vươn lên. Và nếu hắn cố gắng mở lòng, cô sẽ dựng lên những bức tường phòng thủ và đẩy hắn ra xa.

Mối quan hệ đã sai lầm ngay từ đầu này không còn cách nào để sửa chữa, ngoài việc từ bỏ. Nhưng Leon lại quá ngốc nghếch, không thể buông bỏ người phụ nữ đáng nguyền rủa này.

“Làm sao tôi có thể khiến anh nghe lời tôi? Tôi đã thử mọi cách từ roi da đến cà rốt. Ngay cả khi tôi đe dọa sẽ giết anh, anh chỉ cười. Không có gì có thể tác động đến anh.”

Trong cuộc đời luôn tràn đầy thành công của hắn, cô là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy thất bại nặng nề như vậy.

“Em khiến ta phải thử đến phương pháp cuối cùng.”

Dù đã sa vào vực thẳm không lối thoát, hắn vẫn muốn nắm chặt cô, dù phải hủy hoại tất cả.

“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ nghe lời mà. Chỉ lần này thôi, tha cho tôi đi, huh.”

Cô khóc lóc van xin, vẫn nghĩ rằng hắn đang mất kiểm soát và hành động trong cơn tức giận.

Nhưng hoàn toàn ngược lại.

Leon ôm cô vào lòng khi cô nức nở, tự nhủ.

“Ta sẽ không tin vào những lời nói dối của em nữa.”

“Đó không phải là…huh… dối trá…”

“Ta sẽ lấy mọi thứ mà ta có thể từ em.”

Em sẽ mang đứa con của ta.

Vì đó là cách duy nhất để ta có thể sở hữu em.

“Đây là bữa tiệc mừng đính hôn của ta mà, cưng à. Ta tặng em món quà là một đứa con.”

Và đổi lại, hãy đưa đầu của vị hôn phu của em cho ta.

Cô khóc nức nở, không hề biết được những suy tính sâu xa trong đầu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Số ký tự: 0