H
2024-11-03 07:29:14
“Làm gì có gã đàn ông nào lại muốn một đứa con hoang làm quà đính hôn chứ? Chính anh đã nói rằng cơ thể tôi quá thấp hèn để nhận lấy dòng dõi cao quý của nhà Winston.”
“Thấp hèn sao? Quý cô Davenport mang trong mình dòng máu cao quý của Hoàng gia Rochester.”
Khi Grace nhắc lại lý do khiến tình hình càng trở nên tồi tệ và dẫn đến kế hoạch mang thai không mong muốn này, cô hét lên trong tuyệt vọng.
“Không sao đâu. Đừng khóc.”
Leon vừa dỗ dành cô, vừa tiếp tục những cú thúc mạnh mẽ. Cô sợ đến xanh mặt, toàn thân run rẩy. Sự run rẩy ấy truyền đến tận sâu trong bụng hắn, làm hắn thấy thích thú.
Đã lâu rồi mới thấy cô khóc lóc van xin lòng thương xót của hắn, và điều đó làm hắn vui sướng.
Đúng, cứ van xin đi. Ít nhất thì em cũng phải làm vậy.
Leon ôm chặt người phụ nữ đã bắt đầu sợ hãi hắn trở lại và bật cười điên cuồng.
Mọi thứ rồi sẽ diễn ra đúng như anh mong muốn.
Trong khoảnh khắc sung sướng đến choáng váng, hắn nhận ra một điều chắc chắn. Không còn gì để do dự nữa, Leon thẳng thừng trút bỏ cơn khao khát dã man của mình vào trong bụng cô.
Những cú thúc bỗng trở nên chậm rãi hơn, nông hơn. Cảm giác đầu dương vật như cái xẻng xúc từng đợt tinh dịch và phết lên cổ tử cung khiến Grace cứng đờ người.
“...Anh thật sự đã làm thế sao?”
Dù hắn đã nói bao lần rằng mình nghiêm túc, nhưng cô vẫn không tin. Gương mặt cô bàng hoàng, ngẩn ngơ. Leon cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh ngắt của cô một cách dịu dàng và gật đầu. Đôi môi vừa rời nhau, tiếng thét tuyệt vọng vang lên.
“Aaaaaa! Đồ điên!”
Leon ôm lấy người phụ nữ đang gào thét như thú hoang và liếm từ khóe miệng lên đến khóe mắt cô. Những giọt nước mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi của cô làm ướt đầu lưỡi hắn.
Cảm giác đó còn kích thích hơn cả mùi máu.
“Anh nghĩ sẽ thế nào nếu thực sự có con? Sao anh dám làm chuyện này?”
Cô mắng nhiếc hắn bằng những lời lẽ cay độc, thậm chí còn vung tay đấm hắn.
“Im lặng.”
“Bỏ ra!”
Cô giãy giụa, đá loạn xạ, cuối cùng hắn đành tặc lưỡi và rút ra. Dòng tinh dịch ấm áp từ nơi hắn vừa rút ra trào xuống, chảy thành dòng trên tấm ga trải giường.
Nhưng Grace vẫn chưa thể thở phào. Ngay khi cô ngồi dậy, cô vội đưa tay vào trong và điên cuồng cào cấu bên trong âm đạo của mình.
“Em đang làm gì vậy?”
“Hộc!”
Cô chưa kịp lấy ra hết thì đã bị hắn đẩy ngã ra lần nữa. Winston ấn mạnh vào bụng cô, không cho cô ngồi dậy, sau đó đẩy ngược đám tinh dịch bên ngoài vào lại bên trong.
“Nếu em để rơi một giọt nào ra ngoài, ta sẽ nhét lại từ đầu.”
“Tại sao… tại sao anh lại làm chuyện này?”
Trước mặt Grace đang khóc lóc trong cơn hoảng loạn, hắn mỉm cười nhẹ nhõm như thể vừa trút bỏ được mọi gánh nặng.
“Đám cưới của ta sẽ được chúc mừng bởi ba, hoặc có thể là bốn người.”
Dù đã quá nửa đêm, âm nhạc trong khu vườn vẫn vang lên không ngừng. Leon lẩn tránh đám đông, ngồi trên chiếc ghế dài tối tăm và châm một điếu xì gà.
Hắn hít một hơi dài rồi bỗng bật cười.
Cuối cùng hắn cũng không thể chống lại sự thôi thúc ghê tởm muốn cấy giống vào cô để tuyên bố quyền sở hữu. Nhưng thay vì hối hận, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm. Suy cho cùng, ham muốn đó đã gắn liền với một kế hoạch hoàn hảo, nên chẳng có gì phải hối tiếc.
Leon nhìn xa xăm qua những tán cây cắt tỉa gọn gàng, về phía căn nhà nhỏ không còn ánh sáng, rồi làm động tác như cởi chiếc mũ phớt, dù hắn chưa từng đội, để bày tỏ lòng biết ơn.
‘Nhờ em mà ta đã giải quyết được nỗi băn khoăn. Thật sự cảm ơn em.’
Dù hiện tại người phụ nữ ấy đang chống cự như thể mạng sống của cô đang bị đe dọa, cuối cùng cô cũng sẽ phải chấp nhận quyết định của hắn, và hơn thế nữa, chấp nhận chính hắn.
Tiếng cỏ xào xạc vang lên, Leon quay đầu về phía tiếng động. Công tước, với chiếc gậy có tay cầm bằng vàng, tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thưa ngài, chuyện đấu giá ra sao rồi? Có lẽ ngài rất vui khi đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã bị loại bỏ vì một chuyện không hay.”
Công tước bật cười khẩy khi Leon giễu cợt về âm mưu hạ bệ Sinclair.
“Cảm ơn vì đã hỏi… À không, ta chẳng có gì để cảm ơn cậu cả.”
"Thật may mắn cho ngài."
Ít ra thì cổ của hắn vẫn ổn.
"Mà này, từ cậu bốc mùi nước hoa nồng nặc quá."
"Chính xác hơn là mùi nước hoa phụ nữ."
Leon lịch sự nói rõ luôn cả tên thương hiệu nước hoa, rồi thản nhiên châm điếu xì gà trước mặt Công tước. Leon đã biết trước mục đích mà Công tước đến gặp hắn. Hắn cố ý xoay tay để lộ vết cào trên mu bàn tay, khiến Công tước nghiêm nét mặt lại.
"Hãy mau chóng xử lý cô ta đi."
Ngài là gì mà ra lệnh cho ta? Leon cười khẩy, vẻ khinh bỉ hiện rõ trên môi.
"Đại úy, bây giờ chúng ta đang cùng chung một con thuyền. Cậu thất bại thì ta cũng mất tất cả."
Công tước nắm trong tay bằng chứng về vụ bê bối của nhà Aldrich, buộc Leon phải hợp tác. Hắn nói nghe có vẻ hoa mỹ, nhưng Leon chỉ nhếch mép cười.
"Phải, chúng ta cùng chung một con thuyền. Tôi cũng mong ngài sẽ ngăn chặn được thất bại của chính mình."
Leon thầm cười khẩy. Ngay từ đầu, tại sao Công tước lại tiết lộ chuyện hắn hợp tác với quân nổi dậy cho Hoàng thượng biết chứ?
Nếu định làm thế thì sao không bỏ rơi hắn luôn đi? Buồn cười thật, Công tước chẳng thể vứt bỏ hắn vì sợ vụ bê bối, nhưng lại cố gắng vô vọng để kiềm hãm hắn. Hắn ta không biết cách điều khiển một con chó.
Leon thở ra một làn khói xì gà dài rồi khẳng định:
"Cứ kiên nhẫn chờ đi, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết."
Không phải cô, mà là những gì hắn đang có. Tất cả.
Trong vô số những ngã rẽ mà Leon từng đắn đo, cuối cùng hắn chọn con đường hẹp nhất, ít giống với con người Leon Winston nhất.
Nghĩ đến những kẻ sẽ chờ đợi hắn ở điểm cuối con đường đó, Leon khẽ mỉm cười.
***
Sau đó, cuộc ân ái như chiến trường giữa hai người đã thực sự trở thành một cuộc chiến.
"Em yêu, lại đây nào."
"Biến đi, đồ khốn!"
"Em biết chạy trốn cũng vô ích mà."
Hắn không nói sai. Grace chỉ trốn được dưới gầm giường mà thôi. Tuy nhiên, gã đàn ông đang ngồi xổm trước giường, nhìn cô như thể một chú cún con đáng yêu, quá to lớn để có thể chui vào đó. Nhưng mà...
"Nếu không muốn gặp rắc rối, mau ra đây khi ta còn nhẹ nhàng."
Như dự đoán, ngay khi hắn nắm lấy giữa khung giường bằng một tay, chiếc giường phát ra âm thanh ken két rồi nghiêng lên dễ dàng. Hắn như thể lật một quyển sách, nhấc bổng chiếc giường lên và đưa tay kia về phía Grace.
"Aa... Buông ra!"
"Nếu em ngoan ngoãn, ta sẽ buông."
Sự kháng cự yếu ớt dưới gầm giường nhanh chóng chuyển thành cuộc vật lộn trên giường. Khác với những lần trước, lần này Grace chiến đấu như thể mạng sống mình đang bị đe dọa.
Sự hòa bình giả tạo giữa hai người đã bị phá vỡ từ khi hắn lén lút phá bỏ sự cân bằng mong manh.
Khi hắn cố đè cô xuống giường và tách chân cô ra, Grace chỉ tập trung tấn công vào những điểm yếu như mắt và hạ bộ của hắn. Phần lớn đòn tấn công đều bị chặn lại, nhưng nét cười trên khuôn mặt hắn dần biến mất sau từng đòn tấn công không ngừng của cô.
"Có phải ta sẽ phải bẻ gãy tay chân em thì em mới dừng lại không?"
"Nếu thế, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Grace nghiến răng đáp lại, ngay cả khi hắn đang nắm chặt cổ tay cô và đe dọa. Hắn khựng lại một lúc rồi hỏi bằng giọng ngạc nhiên:
"Em có ý định tha thứ cho ta sao?"
"……."
Grace ngẩn người. Ngay cả Winston cũng có vẻ bối rối.
"...Không thể nào."
Grace là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo. Cô đá thẳng vào mặt hắn với bàn chân đang tựa lên vai hắn.
"Không đời nào!"
Gót chân của cô đập thẳng vào mặt hắn. Nhờ phản xạ nhanh nhạy, Leon tránh được việc gãy sống mũi, nhưng hắn vẫn phải giơ tay che mặt. Trong khi đó, cô đã thoát ra và đang đứng ở phía bên kia của phòng tra tấn, cầm một chiếc ghế sắt lật ngược lên.
"Chà, khốn kiếp..."
"Cút ra ngay!"
"Đủ rồi đấy."
"Anh mới là kẻ nên dừng lại! Anh phải dày vò tôi đến mức nào mới hài lòng đây? Tôi đã chịu đựng đủ việc anh đối xử với tôi như một ả điếm, một con chó. Vậy mà giờ anh lại đối xử với tôi như một con ngựa giống? Xin anh hãy để tôi yên!"
"Ngựa giống ư..."
Hắn lẩm bẩm với giọng ghê tởm, rồi cảnh cáo với vẻ dữ tợn:
"Giờ thì ta thật sự sắp nổi giận đấy. Nếu không muốn hối hận, em có ba giây để đến đây."
"……."
"Một..."
Grace lùi dần về phía phòng tắm khi hắn bước khỏi giường, tiến về phía cô.
"Hai..."
Cô hạ thấp người, siết chặt lấy chiếc ghế trong tay.
"Ba."
Winston cười khẩy như thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, rồi bước tới gần Grace. Như một con chuột bị dồn vào đường cùng, tay chân cô run rẩy, còn bước đi của hắn thì thản nhiên đến đáng ghét.
"Nguy hiểm lắm đấy, đặt xuống đi."
Chính vì nguy hiểm nên cô mới cầm lên. Khi hắn tiến vào phạm vi tấn công, Grace vung mạnh chiếc ghế về phía hắn.
"Aaa!"
Kẻ không biết sợ chính là Grace. Chiếc ghế bị hắn giật phắt đi trước khi kịp chạm vào hắn và bị ném về phía cánh cửa sắt bên kia căn phòng. Tiếng kim loại va chạm vang dội khắp phòng.
Cổ tay cô đau buốt vì bị vặn mạnh bất ngờ. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại khi cô rên rỉ và ôm lấy cổ tay.
"Ta đã bảo gì nào, em yêu. Nguy hiểm thật mà."
“Thấp hèn sao? Quý cô Davenport mang trong mình dòng máu cao quý của Hoàng gia Rochester.”
Khi Grace nhắc lại lý do khiến tình hình càng trở nên tồi tệ và dẫn đến kế hoạch mang thai không mong muốn này, cô hét lên trong tuyệt vọng.
“Không sao đâu. Đừng khóc.”
Leon vừa dỗ dành cô, vừa tiếp tục những cú thúc mạnh mẽ. Cô sợ đến xanh mặt, toàn thân run rẩy. Sự run rẩy ấy truyền đến tận sâu trong bụng hắn, làm hắn thấy thích thú.
Đã lâu rồi mới thấy cô khóc lóc van xin lòng thương xót của hắn, và điều đó làm hắn vui sướng.
Đúng, cứ van xin đi. Ít nhất thì em cũng phải làm vậy.
Leon ôm chặt người phụ nữ đã bắt đầu sợ hãi hắn trở lại và bật cười điên cuồng.
Mọi thứ rồi sẽ diễn ra đúng như anh mong muốn.
Trong khoảnh khắc sung sướng đến choáng váng, hắn nhận ra một điều chắc chắn. Không còn gì để do dự nữa, Leon thẳng thừng trút bỏ cơn khao khát dã man của mình vào trong bụng cô.
Những cú thúc bỗng trở nên chậm rãi hơn, nông hơn. Cảm giác đầu dương vật như cái xẻng xúc từng đợt tinh dịch và phết lên cổ tử cung khiến Grace cứng đờ người.
“...Anh thật sự đã làm thế sao?”
Dù hắn đã nói bao lần rằng mình nghiêm túc, nhưng cô vẫn không tin. Gương mặt cô bàng hoàng, ngẩn ngơ. Leon cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh ngắt của cô một cách dịu dàng và gật đầu. Đôi môi vừa rời nhau, tiếng thét tuyệt vọng vang lên.
“Aaaaaa! Đồ điên!”
Leon ôm lấy người phụ nữ đang gào thét như thú hoang và liếm từ khóe miệng lên đến khóe mắt cô. Những giọt nước mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi của cô làm ướt đầu lưỡi hắn.
Cảm giác đó còn kích thích hơn cả mùi máu.
“Anh nghĩ sẽ thế nào nếu thực sự có con? Sao anh dám làm chuyện này?”
Cô mắng nhiếc hắn bằng những lời lẽ cay độc, thậm chí còn vung tay đấm hắn.
“Im lặng.”
“Bỏ ra!”
Cô giãy giụa, đá loạn xạ, cuối cùng hắn đành tặc lưỡi và rút ra. Dòng tinh dịch ấm áp từ nơi hắn vừa rút ra trào xuống, chảy thành dòng trên tấm ga trải giường.
Nhưng Grace vẫn chưa thể thở phào. Ngay khi cô ngồi dậy, cô vội đưa tay vào trong và điên cuồng cào cấu bên trong âm đạo của mình.
“Em đang làm gì vậy?”
“Hộc!”
Cô chưa kịp lấy ra hết thì đã bị hắn đẩy ngã ra lần nữa. Winston ấn mạnh vào bụng cô, không cho cô ngồi dậy, sau đó đẩy ngược đám tinh dịch bên ngoài vào lại bên trong.
“Nếu em để rơi một giọt nào ra ngoài, ta sẽ nhét lại từ đầu.”
“Tại sao… tại sao anh lại làm chuyện này?”
Trước mặt Grace đang khóc lóc trong cơn hoảng loạn, hắn mỉm cười nhẹ nhõm như thể vừa trút bỏ được mọi gánh nặng.
“Đám cưới của ta sẽ được chúc mừng bởi ba, hoặc có thể là bốn người.”
Dù đã quá nửa đêm, âm nhạc trong khu vườn vẫn vang lên không ngừng. Leon lẩn tránh đám đông, ngồi trên chiếc ghế dài tối tăm và châm một điếu xì gà.
Hắn hít một hơi dài rồi bỗng bật cười.
Cuối cùng hắn cũng không thể chống lại sự thôi thúc ghê tởm muốn cấy giống vào cô để tuyên bố quyền sở hữu. Nhưng thay vì hối hận, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm. Suy cho cùng, ham muốn đó đã gắn liền với một kế hoạch hoàn hảo, nên chẳng có gì phải hối tiếc.
Leon nhìn xa xăm qua những tán cây cắt tỉa gọn gàng, về phía căn nhà nhỏ không còn ánh sáng, rồi làm động tác như cởi chiếc mũ phớt, dù hắn chưa từng đội, để bày tỏ lòng biết ơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Nhờ em mà ta đã giải quyết được nỗi băn khoăn. Thật sự cảm ơn em.’
Dù hiện tại người phụ nữ ấy đang chống cự như thể mạng sống của cô đang bị đe dọa, cuối cùng cô cũng sẽ phải chấp nhận quyết định của hắn, và hơn thế nữa, chấp nhận chính hắn.
Tiếng cỏ xào xạc vang lên, Leon quay đầu về phía tiếng động. Công tước, với chiếc gậy có tay cầm bằng vàng, tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Thưa ngài, chuyện đấu giá ra sao rồi? Có lẽ ngài rất vui khi đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã bị loại bỏ vì một chuyện không hay.”
Công tước bật cười khẩy khi Leon giễu cợt về âm mưu hạ bệ Sinclair.
“Cảm ơn vì đã hỏi… À không, ta chẳng có gì để cảm ơn cậu cả.”
"Thật may mắn cho ngài."
Ít ra thì cổ của hắn vẫn ổn.
"Mà này, từ cậu bốc mùi nước hoa nồng nặc quá."
"Chính xác hơn là mùi nước hoa phụ nữ."
Leon lịch sự nói rõ luôn cả tên thương hiệu nước hoa, rồi thản nhiên châm điếu xì gà trước mặt Công tước. Leon đã biết trước mục đích mà Công tước đến gặp hắn. Hắn cố ý xoay tay để lộ vết cào trên mu bàn tay, khiến Công tước nghiêm nét mặt lại.
"Hãy mau chóng xử lý cô ta đi."
Ngài là gì mà ra lệnh cho ta? Leon cười khẩy, vẻ khinh bỉ hiện rõ trên môi.
"Đại úy, bây giờ chúng ta đang cùng chung một con thuyền. Cậu thất bại thì ta cũng mất tất cả."
Công tước nắm trong tay bằng chứng về vụ bê bối của nhà Aldrich, buộc Leon phải hợp tác. Hắn nói nghe có vẻ hoa mỹ, nhưng Leon chỉ nhếch mép cười.
"Phải, chúng ta cùng chung một con thuyền. Tôi cũng mong ngài sẽ ngăn chặn được thất bại của chính mình."
Leon thầm cười khẩy. Ngay từ đầu, tại sao Công tước lại tiết lộ chuyện hắn hợp tác với quân nổi dậy cho Hoàng thượng biết chứ?
Nếu định làm thế thì sao không bỏ rơi hắn luôn đi? Buồn cười thật, Công tước chẳng thể vứt bỏ hắn vì sợ vụ bê bối, nhưng lại cố gắng vô vọng để kiềm hãm hắn. Hắn ta không biết cách điều khiển một con chó.
Leon thở ra một làn khói xì gà dài rồi khẳng định:
"Cứ kiên nhẫn chờ đi, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết."
Không phải cô, mà là những gì hắn đang có. Tất cả.
Trong vô số những ngã rẽ mà Leon từng đắn đo, cuối cùng hắn chọn con đường hẹp nhất, ít giống với con người Leon Winston nhất.
Nghĩ đến những kẻ sẽ chờ đợi hắn ở điểm cuối con đường đó, Leon khẽ mỉm cười.
***
Sau đó, cuộc ân ái như chiến trường giữa hai người đã thực sự trở thành một cuộc chiến.
"Em yêu, lại đây nào."
"Biến đi, đồ khốn!"
"Em biết chạy trốn cũng vô ích mà."
Hắn không nói sai. Grace chỉ trốn được dưới gầm giường mà thôi. Tuy nhiên, gã đàn ông đang ngồi xổm trước giường, nhìn cô như thể một chú cún con đáng yêu, quá to lớn để có thể chui vào đó. Nhưng mà...
"Nếu không muốn gặp rắc rối, mau ra đây khi ta còn nhẹ nhàng."
Như dự đoán, ngay khi hắn nắm lấy giữa khung giường bằng một tay, chiếc giường phát ra âm thanh ken két rồi nghiêng lên dễ dàng. Hắn như thể lật một quyển sách, nhấc bổng chiếc giường lên và đưa tay kia về phía Grace.
"Aa... Buông ra!"
"Nếu em ngoan ngoãn, ta sẽ buông."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự kháng cự yếu ớt dưới gầm giường nhanh chóng chuyển thành cuộc vật lộn trên giường. Khác với những lần trước, lần này Grace chiến đấu như thể mạng sống mình đang bị đe dọa.
Sự hòa bình giả tạo giữa hai người đã bị phá vỡ từ khi hắn lén lút phá bỏ sự cân bằng mong manh.
Khi hắn cố đè cô xuống giường và tách chân cô ra, Grace chỉ tập trung tấn công vào những điểm yếu như mắt và hạ bộ của hắn. Phần lớn đòn tấn công đều bị chặn lại, nhưng nét cười trên khuôn mặt hắn dần biến mất sau từng đòn tấn công không ngừng của cô.
"Có phải ta sẽ phải bẻ gãy tay chân em thì em mới dừng lại không?"
"Nếu thế, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Grace nghiến răng đáp lại, ngay cả khi hắn đang nắm chặt cổ tay cô và đe dọa. Hắn khựng lại một lúc rồi hỏi bằng giọng ngạc nhiên:
"Em có ý định tha thứ cho ta sao?"
"……."
Grace ngẩn người. Ngay cả Winston cũng có vẻ bối rối.
"...Không thể nào."
Grace là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo. Cô đá thẳng vào mặt hắn với bàn chân đang tựa lên vai hắn.
"Không đời nào!"
Gót chân của cô đập thẳng vào mặt hắn. Nhờ phản xạ nhanh nhạy, Leon tránh được việc gãy sống mũi, nhưng hắn vẫn phải giơ tay che mặt. Trong khi đó, cô đã thoát ra và đang đứng ở phía bên kia của phòng tra tấn, cầm một chiếc ghế sắt lật ngược lên.
"Chà, khốn kiếp..."
"Cút ra ngay!"
"Đủ rồi đấy."
"Anh mới là kẻ nên dừng lại! Anh phải dày vò tôi đến mức nào mới hài lòng đây? Tôi đã chịu đựng đủ việc anh đối xử với tôi như một ả điếm, một con chó. Vậy mà giờ anh lại đối xử với tôi như một con ngựa giống? Xin anh hãy để tôi yên!"
"Ngựa giống ư..."
Hắn lẩm bẩm với giọng ghê tởm, rồi cảnh cáo với vẻ dữ tợn:
"Giờ thì ta thật sự sắp nổi giận đấy. Nếu không muốn hối hận, em có ba giây để đến đây."
"……."
"Một..."
Grace lùi dần về phía phòng tắm khi hắn bước khỏi giường, tiến về phía cô.
"Hai..."
Cô hạ thấp người, siết chặt lấy chiếc ghế trong tay.
"Ba."
Winston cười khẩy như thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, rồi bước tới gần Grace. Như một con chuột bị dồn vào đường cùng, tay chân cô run rẩy, còn bước đi của hắn thì thản nhiên đến đáng ghét.
"Nguy hiểm lắm đấy, đặt xuống đi."
Chính vì nguy hiểm nên cô mới cầm lên. Khi hắn tiến vào phạm vi tấn công, Grace vung mạnh chiếc ghế về phía hắn.
"Aaa!"
Kẻ không biết sợ chính là Grace. Chiếc ghế bị hắn giật phắt đi trước khi kịp chạm vào hắn và bị ném về phía cánh cửa sắt bên kia căn phòng. Tiếng kim loại va chạm vang dội khắp phòng.
Cổ tay cô đau buốt vì bị vặn mạnh bất ngờ. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại khi cô rên rỉ và ôm lấy cổ tay.
"Ta đã bảo gì nào, em yêu. Nguy hiểm thật mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro