Ai Lại Để Bụng...
2025-01-13 23:52:04
Bát nương sững sờ, nắm chặt cây quạt, ngón tay trắng bệch, gần như không kiềm được mà muốn đứng dậy.
Ngũ nương ở bên cạnh nhanh tay kéo nàng ấy ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi: “Bát muội, đừng buồn, về nhà rồi hãy nói, mọi người đang nhìn kia kìa!”
Mắt Bát nương đỏ hoe, cố gắng kiềm chế. Các tiểu nương tử khác lén nhìn Bát nương vài lần, lấy quạt tròn che nửa mặt, trao đổi ánh mắt không tiếng động với nhau. Tuy không ai lên tiếng, nhưng ai cũng có thể thấy ánh mắt mỉa mai, cười nhạo lộ rõ.
Ngũ nương thở dài, nhỏ giọng khuyên Bát nương: “Bát muội, đừng trách Cửu nương, muội ấy còn nhỏ, đâu hiểu được tâm tư của muội.”
Bát nương hừ lạnh, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm về phía đài ngắm trăng, suýt chút nữa nghiến răng mà bật thành tiếng.
Trên đài ngắm trăng, Cửu Ninh không biết đường tỷ của mình sắp khóc, nàng tiếp tục bước đến trước mặt Kiều Nam Thiều.
Vóc dáng của nàng nhỏ nhắn, mái tóc dài buông lưng, trên đài cao gió lạnh thổi qua làm dải lụa tung bay, trông như bước ra từ bức tranh, giữa hàng mày mang vẻ thanh tú thoát tục.
Nhìn nàng từng bước tiến lại gần, Kiều Nam Thiều theo bản năng định đưa tay ra đón.
Nhưng rồi y đành trơ mắt nhìn Cửu Ninh bước qua mình rồi đi thẳng.
Kiều Nam Thiều sững sờ, nụ cười đọng lại ở khóe miệng.
Cửu Ninh mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến trước thiếu niên tóc xoăn tên Tô Yến.
“Cho.”
Nàng nhón chân, nâng bó lụa năm màu lên, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Ngươi thật là đẹp mắt, ngươi tên là gì?”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn, những góc khác nhau cùng vang lên tiếng bát trà rơi xuống đất.
Không ai để ý chén trà của ai rơi, tất cả đều há hốc miệng, kinh ngạc không thể tin nổi vào mắt mình.
Họ không nhìn nhầm hay nghe nhầm đấy chứ? Tiểu Cửu nương Chu gia vừa làm gì vậy?
Trên đài cao bỗng im phăng phắc, tĩnh lặng đến lạ thường. Ngay cả gió cũng ngừng thổi, khiến lá cờ màu trên cao buông xuống bất động.
Sự im lặng lúc trước chỉ là cố tình, ai nấy đều đợi Cửu Ninh trao lụa năm màu cho Kiều Nam Thiều, rồi để các quan chức Chu gia và Kiều gia tán tụng vài lời, định ra chuyện hôn nhân. Nhưng lần này là sự im lặng thực sự, yên ắng đến mức mọi người như ngừng thở.
Cửu Ninh ngẩng đầu, chờ đợi thiếu niên tóc quăn đáp lời.
Chu thứ sử và Chu Bách Dược nghĩ nàng còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả nên mới định dỗ nàng đồng ý hôn sự. Nàng tránh thoát lần này thì sau này còn có lần khác.
Thay vì đối mặt với những phiền phức liên tiếp, nàng chọn cách dao sắc chặt đứt đay rối, trực tiếp hủy đi khả năng từ phía Kiều Nam Thiều. Kiều Nam Thiều là công tử của Kiều gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, là người trẻ tuổi có chút ngạo mạn, sĩ diện. Hơn nữa, đã là thiếu gia thế gia thì sao có thể chịu nhục. Trước mặt mọi người, nàng lại bày tỏ hảo cảm với tôi tớ của Kiều Nam Thiều, khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương. Dù có coi trọng binh quyền của Chu đô đốc đến đâu thì y cũng sẽ không muốn lấy nàng làm thê tử.
Đến nỗi Kiều Nam Thiều có thể vì chuyện này mà ghi hận nàng không, Cửu Ninh chẳng mảy may bận tâm. Thứ nhất, nàng còn nhỏ, mới chỉ chín tuổi! Ai lại để bụng đứa trẻ nói năng ngây ngô?
Dù Kiều Nam Thiều thật sự để bụng, thì cũng chẳng sao. Dù sao thiên hạ cũng sắp đại loạn, nàng không sợ đắc tội ai cả.
Thứ hai, theo kế hoạch ban đầu, Kiều gia đã định chọn Bát nương làm thê tử cho Kiều Nam Thiều. Từ trước đến nay, Kiều thứ sử không ưa Chu đô đốc, nhưng lại có mối giao hảo lâu năm với Chu thứ sử, một người cùng xuất thân tiến sĩ như mình. Ông ta hy vọng con trai út có thể cưới cháu gái của Chu thứ sử để củng cố quan hệ hai nhà. Chính vì Kiều Nam Thiều kiên trì đòi đổi người, Kiều gia mới bất đắc dĩ chọn người khác.
Ngũ nương ở bên cạnh nhanh tay kéo nàng ấy ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi: “Bát muội, đừng buồn, về nhà rồi hãy nói, mọi người đang nhìn kia kìa!”
Mắt Bát nương đỏ hoe, cố gắng kiềm chế. Các tiểu nương tử khác lén nhìn Bát nương vài lần, lấy quạt tròn che nửa mặt, trao đổi ánh mắt không tiếng động với nhau. Tuy không ai lên tiếng, nhưng ai cũng có thể thấy ánh mắt mỉa mai, cười nhạo lộ rõ.
Ngũ nương thở dài, nhỏ giọng khuyên Bát nương: “Bát muội, đừng trách Cửu nương, muội ấy còn nhỏ, đâu hiểu được tâm tư của muội.”
Bát nương hừ lạnh, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm về phía đài ngắm trăng, suýt chút nữa nghiến răng mà bật thành tiếng.
Trên đài ngắm trăng, Cửu Ninh không biết đường tỷ của mình sắp khóc, nàng tiếp tục bước đến trước mặt Kiều Nam Thiều.
Vóc dáng của nàng nhỏ nhắn, mái tóc dài buông lưng, trên đài cao gió lạnh thổi qua làm dải lụa tung bay, trông như bước ra từ bức tranh, giữa hàng mày mang vẻ thanh tú thoát tục.
Nhìn nàng từng bước tiến lại gần, Kiều Nam Thiều theo bản năng định đưa tay ra đón.
Nhưng rồi y đành trơ mắt nhìn Cửu Ninh bước qua mình rồi đi thẳng.
Kiều Nam Thiều sững sờ, nụ cười đọng lại ở khóe miệng.
Cửu Ninh mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến trước thiếu niên tóc xoăn tên Tô Yến.
“Cho.”
Nàng nhón chân, nâng bó lụa năm màu lên, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thật là đẹp mắt, ngươi tên là gì?”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn, những góc khác nhau cùng vang lên tiếng bát trà rơi xuống đất.
Không ai để ý chén trà của ai rơi, tất cả đều há hốc miệng, kinh ngạc không thể tin nổi vào mắt mình.
Họ không nhìn nhầm hay nghe nhầm đấy chứ? Tiểu Cửu nương Chu gia vừa làm gì vậy?
Trên đài cao bỗng im phăng phắc, tĩnh lặng đến lạ thường. Ngay cả gió cũng ngừng thổi, khiến lá cờ màu trên cao buông xuống bất động.
Sự im lặng lúc trước chỉ là cố tình, ai nấy đều đợi Cửu Ninh trao lụa năm màu cho Kiều Nam Thiều, rồi để các quan chức Chu gia và Kiều gia tán tụng vài lời, định ra chuyện hôn nhân. Nhưng lần này là sự im lặng thực sự, yên ắng đến mức mọi người như ngừng thở.
Cửu Ninh ngẩng đầu, chờ đợi thiếu niên tóc quăn đáp lời.
Chu thứ sử và Chu Bách Dược nghĩ nàng còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả nên mới định dỗ nàng đồng ý hôn sự. Nàng tránh thoát lần này thì sau này còn có lần khác.
Thay vì đối mặt với những phiền phức liên tiếp, nàng chọn cách dao sắc chặt đứt đay rối, trực tiếp hủy đi khả năng từ phía Kiều Nam Thiều. Kiều Nam Thiều là công tử của Kiều gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, là người trẻ tuổi có chút ngạo mạn, sĩ diện. Hơn nữa, đã là thiếu gia thế gia thì sao có thể chịu nhục. Trước mặt mọi người, nàng lại bày tỏ hảo cảm với tôi tớ của Kiều Nam Thiều, khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương. Dù có coi trọng binh quyền của Chu đô đốc đến đâu thì y cũng sẽ không muốn lấy nàng làm thê tử.
Đến nỗi Kiều Nam Thiều có thể vì chuyện này mà ghi hận nàng không, Cửu Ninh chẳng mảy may bận tâm. Thứ nhất, nàng còn nhỏ, mới chỉ chín tuổi! Ai lại để bụng đứa trẻ nói năng ngây ngô?
Dù Kiều Nam Thiều thật sự để bụng, thì cũng chẳng sao. Dù sao thiên hạ cũng sắp đại loạn, nàng không sợ đắc tội ai cả.
Thứ hai, theo kế hoạch ban đầu, Kiều gia đã định chọn Bát nương làm thê tử cho Kiều Nam Thiều. Từ trước đến nay, Kiều thứ sử không ưa Chu đô đốc, nhưng lại có mối giao hảo lâu năm với Chu thứ sử, một người cùng xuất thân tiến sĩ như mình. Ông ta hy vọng con trai út có thể cưới cháu gái của Chu thứ sử để củng cố quan hệ hai nhà. Chính vì Kiều Nam Thiều kiên trì đòi đổi người, Kiều gia mới bất đắc dĩ chọn người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro