Một Tiểu Thư Th...
2025-01-13 23:52:04
Hiện tại Cửu Ninh làm ầm lên thế này, Kiều gia ý thức được nàng chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, dù Kiều Nam Thiều có mưu tính thế nào cũng vô dụng, Kiều gia sẽ không đồng ý.
Thiếu niên tóc xoăn cụp mắt, hờ hững liếc nhìn dải lụa năm màu trong tay Cửu Ninh, ánh mắt lạnh nhạt.
Lần này, cuối cùng Cửu Ninh cũng thấy rõ dung mạo của thiếu niên tóc xoăn. Quả nhiên là một thiếu niên tuấn tú với đôi mày kiếm, mắt sáng, làn da trắng nõn, ngũ quan sắc nét hơn so với người Trung Nguyên, ánh mắt kiên nghị, thần thái và cốt cách toát lên vẻ thanh cao. Tóc xoăn được buộc lại gọn gàng bằng trâm vàng, vai rộng chân dài, thân hình thon gọn.
Thiếu niên có khí chất trầm ổn, ánh mắt sâu lắng, nhìn người mà giống như không để tâm, ánh mắt dường như đã được ánh trăng mài dũa, không chứa chút tình cảm, vui buồn không lộ. Trên người hắn toát ra một khí chất độc đáo mà ít thiếu niên khác có được.
Được một quý tiểu thư xinh đẹp như Cửu Ninh khen ngợi mình đẹp, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút xúc động nào.
Nếu Cửu Ninh không nhìn nhầm, khi nàng hỏi tên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên như thể có ý trào phúng.
Nàng không để tâm đến điều đó, chỉ đơn giản là kéo hắn xuống nước, khiến hắn phải đắc tội với Kiều Nam Thiều, tất nhiên hắn sẽ không vui vẻ gì.
Cửu Ninh biết lúc này, cả trên đài lẫn dưới đài đều đang nhìn mình, nhưng nàng không hề cảm thấy khó chịu. Nàng quay đầu cười nhìn về phía Kiều Nam Thiều.
“Kiều gia ca ca, người này là người nhà huynh sao?”
Kiều Nam Thiều bị hỏi bất ngờ, thoáng ngạc nhiên. Nhưng y đúng là lang quân Kiều gia, rất biết giữ bình tĩnh, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, thu hồi nét mặt kinh ngạc, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, hắn là người nhà chúng ta, tên là Tô Yến.”
Một người hỏi, một người đáp. Cửu Ninh hỏi rất tự nhiên, Kiều Nam Thiều cũng trả lời nhẹ nhàng, không khí không còn căng thẳng, áp lực như ban đầu. Trong lòng Kiều Nam Thiều cũng bớt đi phần nào sự khó chịu.
Cửu Ninh không để ý liệu Tô Yến có đang cười nhạo mình hay không, nàng nâng lên một dải lụa năm màu và buộc vào cổ tay hắn. Trên cổ tay hắn có một lớp da thú, nàng sợ dải lụa sẽ rơi xuống nên buộc chặt thêm một vòng.
Tô Yến hơi cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Cửu Ninh cười mỉm, bỗng cảm thấy mình giống một tiểu thư ngang ngược đang đùa giỡn thiếu niên nhà lành.
Ở bên cạnh, các tỳ nữ nhanh chóng bưng khay lên, nàng cúi người buộc dải lụa năm màu tượng trưng cho thắng lợi lên tay các lang quân khác.
Kiều Nam Thiều cầm lấy một dải lụa năm màu, mỉm cười nhìn Cửu Ninh, nói: “Tiểu Cửu nương, cũng đừng bất công quá, đến đây buộc cho ta nữa.”
Cửu Ninh thoải mái đồng ý, nhận lấy dải lụa và buộc lên tay y. Kiều Nam Thiều cúi đầu nhìn kỹ Cửu Ninh, ngắm hồi lâu nhưng không đoán ra liệu vừa rồi nàng có cố ý hay không.
Chẳng lẽ nàng thật sự thích Tô Yến? Một tiểu thư thích thiếu niên tuấn tú, điều này cũng rất bình thường. Nhưng xét về dung mạo và phong độ, chẳng phải y mới là người tốt hơn sao?
Tô Yến có diện mạo mang nét người Hồ, ở Trung Nguyên không được hoan nghênh cho lắm. Dù trong triều đình hiện nay ảnh hưởng văn hóa Hồ đang thịnh hành, nhưng các thế gia đại tộc vẫn có thành kiến và khinh thường người Hồ, rất ít khi chủ động liên hôn với người Hồ.
Hôm nay, trên sân đấu, Kiều Nam Thiều cũng đã thể hiện xuất sắc nhất. Cửu Ninh buộc dải lụa năm màu cho Kiều Nam Thiều, còn cẩn thận thắt thành hình đóa hoa sen úp ngược xinh đẹp.
“Kiều gia ca ca, như vậy đã được chưa?”
Gương mặt nàng hiện lên đôi má lúm đồng tiền, nét mặt ngoan ngoãn, dịu dàng.
Kiều Nam Thiều che giấu nỗi hoài nghi trong lòng, tự nhủ rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Cửu nương còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, làm sao có nhiều tâm tư phức tạp như vậy?
Y mỉm cười nói: “Ừm, đẹp lắm.”
Thiếu niên tóc xoăn cụp mắt, hờ hững liếc nhìn dải lụa năm màu trong tay Cửu Ninh, ánh mắt lạnh nhạt.
Lần này, cuối cùng Cửu Ninh cũng thấy rõ dung mạo của thiếu niên tóc xoăn. Quả nhiên là một thiếu niên tuấn tú với đôi mày kiếm, mắt sáng, làn da trắng nõn, ngũ quan sắc nét hơn so với người Trung Nguyên, ánh mắt kiên nghị, thần thái và cốt cách toát lên vẻ thanh cao. Tóc xoăn được buộc lại gọn gàng bằng trâm vàng, vai rộng chân dài, thân hình thon gọn.
Thiếu niên có khí chất trầm ổn, ánh mắt sâu lắng, nhìn người mà giống như không để tâm, ánh mắt dường như đã được ánh trăng mài dũa, không chứa chút tình cảm, vui buồn không lộ. Trên người hắn toát ra một khí chất độc đáo mà ít thiếu niên khác có được.
Được một quý tiểu thư xinh đẹp như Cửu Ninh khen ngợi mình đẹp, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút xúc động nào.
Nếu Cửu Ninh không nhìn nhầm, khi nàng hỏi tên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên như thể có ý trào phúng.
Nàng không để tâm đến điều đó, chỉ đơn giản là kéo hắn xuống nước, khiến hắn phải đắc tội với Kiều Nam Thiều, tất nhiên hắn sẽ không vui vẻ gì.
Cửu Ninh biết lúc này, cả trên đài lẫn dưới đài đều đang nhìn mình, nhưng nàng không hề cảm thấy khó chịu. Nàng quay đầu cười nhìn về phía Kiều Nam Thiều.
“Kiều gia ca ca, người này là người nhà huynh sao?”
Kiều Nam Thiều bị hỏi bất ngờ, thoáng ngạc nhiên. Nhưng y đúng là lang quân Kiều gia, rất biết giữ bình tĩnh, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, thu hồi nét mặt kinh ngạc, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, hắn là người nhà chúng ta, tên là Tô Yến.”
Một người hỏi, một người đáp. Cửu Ninh hỏi rất tự nhiên, Kiều Nam Thiều cũng trả lời nhẹ nhàng, không khí không còn căng thẳng, áp lực như ban đầu. Trong lòng Kiều Nam Thiều cũng bớt đi phần nào sự khó chịu.
Cửu Ninh không để ý liệu Tô Yến có đang cười nhạo mình hay không, nàng nâng lên một dải lụa năm màu và buộc vào cổ tay hắn. Trên cổ tay hắn có một lớp da thú, nàng sợ dải lụa sẽ rơi xuống nên buộc chặt thêm một vòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Yến hơi cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Cửu Ninh cười mỉm, bỗng cảm thấy mình giống một tiểu thư ngang ngược đang đùa giỡn thiếu niên nhà lành.
Ở bên cạnh, các tỳ nữ nhanh chóng bưng khay lên, nàng cúi người buộc dải lụa năm màu tượng trưng cho thắng lợi lên tay các lang quân khác.
Kiều Nam Thiều cầm lấy một dải lụa năm màu, mỉm cười nhìn Cửu Ninh, nói: “Tiểu Cửu nương, cũng đừng bất công quá, đến đây buộc cho ta nữa.”
Cửu Ninh thoải mái đồng ý, nhận lấy dải lụa và buộc lên tay y. Kiều Nam Thiều cúi đầu nhìn kỹ Cửu Ninh, ngắm hồi lâu nhưng không đoán ra liệu vừa rồi nàng có cố ý hay không.
Chẳng lẽ nàng thật sự thích Tô Yến? Một tiểu thư thích thiếu niên tuấn tú, điều này cũng rất bình thường. Nhưng xét về dung mạo và phong độ, chẳng phải y mới là người tốt hơn sao?
Tô Yến có diện mạo mang nét người Hồ, ở Trung Nguyên không được hoan nghênh cho lắm. Dù trong triều đình hiện nay ảnh hưởng văn hóa Hồ đang thịnh hành, nhưng các thế gia đại tộc vẫn có thành kiến và khinh thường người Hồ, rất ít khi chủ động liên hôn với người Hồ.
Hôm nay, trên sân đấu, Kiều Nam Thiều cũng đã thể hiện xuất sắc nhất. Cửu Ninh buộc dải lụa năm màu cho Kiều Nam Thiều, còn cẩn thận thắt thành hình đóa hoa sen úp ngược xinh đẹp.
“Kiều gia ca ca, như vậy đã được chưa?”
Gương mặt nàng hiện lên đôi má lúm đồng tiền, nét mặt ngoan ngoãn, dịu dàng.
Kiều Nam Thiều che giấu nỗi hoài nghi trong lòng, tự nhủ rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Cửu nương còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, làm sao có nhiều tâm tư phức tạp như vậy?
Y mỉm cười nói: “Ừm, đẹp lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro