Tự Tay Chôn Vùi...
2025-01-13 23:52:04
Sự gián đoạn của Cửu Ninh khiến cho thuộc quan ở Giang Châu chưa kịp nói câu nào như đã chuẩn bị sẵn, người Kiều gia cũng không biết phải làm gì tiếp theo, tạo ra bầu không khí có chút bối rối.
Kiều Nam Thiều, người mà vài năm sau có thể vượt qua các huynh trưởng của mình để đoạt lấy vị trí thế tử, đương nhiên không phải kẻ chỉ biết ăn chơi. Chỉ trong chốc lát, y đã đưa ra quyết định và ra hiệu ngầm cho các thành viên Kiều gia.
Người Kiều gia hiểu ý, đợi đến khi các lang quân thắng lợi uống rượu xong rồi vào gặp Chu thứ sử, họ bèn tìm cớ để khen ngợi Bát nương. Tiểu Cửu nương Chu gia có tính tình mạnh dạn khác người, chắc chắn Sứ quân sẽ không chấp nhận cho nàng gả vào Kiều gia. Vẫn nên chọn Bát nương như lời Sứ quân đã chỉ định.
Chu thứ sử và các thuộc quan Giang Châu hiểu rõ ý tứ, liền đồng lòng tiếp lời. Người Kiều gia khen Bát nương đoan trang, tú lệ. Còn người Chu gia thì khen Kiều Nam Thiều tuấn tú, phong độ, không khí lại trở nên hài hòa.
Các phụ nhân không hẹn mà cùng tìm kiếm bóng dáng của Cửu Ninh, phát hiện nàng vẫn còn quấn quít bên cạnh thiếu niên tóc xoăn tên Tô Yến.
Họ xì xào vài câu, một mặt cảm thấy chỉ có Bát nương xứng đôi với lang quân Kiều gia, mặt khác lại không khỏi thương cảm cho Cửu Ninh.
Trong mắt họ, hành động chăm sóc Tô Yến của Cửu Ninh chỉ là sự bướng bỉnh của một tiểu thư nhỏ tuổi mà thôi. Chắc hẳn nàng không biết rằng chính sự tùy hứng này đã khiến nàng tự tay chôn vùi một mối nhân duyên tốt đẹp.
Sắc mặt Chu Bách Dược xanh mét, tay nắm chặt thành quyền. Đứa con này đúng là vô giáo dưỡng! Trước mặt bao nhiêu người lại đi đối tốt với một tên nô lệ người Hồ, thật là tự hạ thấp mình.
Chu gia lại thêm một lần trở thành trò cười cho các thế gia khác ở Giang Châu.
Chu Bách Dược nghiêm mặt, ra lệnh cho hai gia nhân mau chóng đưa Cửu Ninh về nhốt lại để tránh gây thêm xấu hổ. Gia nhân tuân lệnh, tiến về phía Cửu Ninh.
Nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Chu Bách Dược, ai ai cũng nhận ra tình hình căng thẳng. Cửu Ninh cũng hiểu rằng lúc này phụ thân chắc chắn đang tức giận bốc khói. Thấy gia nhân tiến tới, nàng đảo mắt một vòng, rồi nắm lấy tay áo huynh trưởng Chu Gia Ngôn.
Trong ký ức của Cửu Ninh, vị huynh trưởng này rất ghét mình, mỗi lần thấy nàng đều tìm cách trách mắng.
Lúc nãy, khi nàng buộc dải lụa năm màu cho Tô Yến, vài vị lang quân Chu gia cũng tỏ rõ vẻ khó chịu, mắt trừng nàng đến mức muốn rớt cả ra ngoài.
Vẻ mặt ghét bỏ ấy khiến nàng đoán chắc lúc này họ chỉ mong có thể cắt đứt quan hệ với nàng ngay lập tức. Cửu Ninh vẫn giữ chặt tay áo của Chu Gia Ngôn, không buông.
“Trưởng huynh, sao hôm nay a ông không tới xem thi đấu?”
Bị vị muội muội mà bản thân ghét nhất quấn lấy, mặt Chu Gia Ngôn đen như đáy nồi, hừ lạnh một tiếng, không chút nghĩ ngợi hất tay Cửu Ninh ra.
Cửu Ninh vốn đoán trước phản ứng này nên thuận thế lùi vài bước và ngồi bệt xuống đất.
Mọi người xung quanh đều chấn động. Đại lang Chu gia ngày thường vốn đoan chính và lịch thiệp, sao lại đẩy muội muội ngã xuống đất trước mặt bao người như thế? Muội muội chẳng qua chỉ hỏi một câu thôi mà. Chẳng lẽ ở nhà, Chu Gia Ngôn vẫn đối xử với muội muội mình như vậy?
Mọi người nhíu mày, nghĩ rằng dù là huynh muội khác mẹ cũng không nên bắt nạt muội muội như thế.
Cửu Ninh không đợi ai đỡ, tự mình đứng dậy, phủi váy rồi cười hì hì, quay sang nói với Kiều Nam Thiều và các thiếu niên khác: “Không liên quan đến trưởng huynh, là ta tự không đứng vững mà thôi, khiến các ca ca cười chê rồi.”
Lời giải thích này thay vì làm dịu tình hình lại càng khiến các thiếu niên tức giận nhìn Chu Gia Ngôn.
Khi người hầu của Chu Bách Dược còn chưa kịp tiến đến gần, Cửu Ninh đã luồn qua đám đông, tung váy nhanh chóng chạy xuống bậc thềm, lẩn đi mất.
Kiều Nam Thiều, người mà vài năm sau có thể vượt qua các huynh trưởng của mình để đoạt lấy vị trí thế tử, đương nhiên không phải kẻ chỉ biết ăn chơi. Chỉ trong chốc lát, y đã đưa ra quyết định và ra hiệu ngầm cho các thành viên Kiều gia.
Người Kiều gia hiểu ý, đợi đến khi các lang quân thắng lợi uống rượu xong rồi vào gặp Chu thứ sử, họ bèn tìm cớ để khen ngợi Bát nương. Tiểu Cửu nương Chu gia có tính tình mạnh dạn khác người, chắc chắn Sứ quân sẽ không chấp nhận cho nàng gả vào Kiều gia. Vẫn nên chọn Bát nương như lời Sứ quân đã chỉ định.
Chu thứ sử và các thuộc quan Giang Châu hiểu rõ ý tứ, liền đồng lòng tiếp lời. Người Kiều gia khen Bát nương đoan trang, tú lệ. Còn người Chu gia thì khen Kiều Nam Thiều tuấn tú, phong độ, không khí lại trở nên hài hòa.
Các phụ nhân không hẹn mà cùng tìm kiếm bóng dáng của Cửu Ninh, phát hiện nàng vẫn còn quấn quít bên cạnh thiếu niên tóc xoăn tên Tô Yến.
Họ xì xào vài câu, một mặt cảm thấy chỉ có Bát nương xứng đôi với lang quân Kiều gia, mặt khác lại không khỏi thương cảm cho Cửu Ninh.
Trong mắt họ, hành động chăm sóc Tô Yến của Cửu Ninh chỉ là sự bướng bỉnh của một tiểu thư nhỏ tuổi mà thôi. Chắc hẳn nàng không biết rằng chính sự tùy hứng này đã khiến nàng tự tay chôn vùi một mối nhân duyên tốt đẹp.
Sắc mặt Chu Bách Dược xanh mét, tay nắm chặt thành quyền. Đứa con này đúng là vô giáo dưỡng! Trước mặt bao nhiêu người lại đi đối tốt với một tên nô lệ người Hồ, thật là tự hạ thấp mình.
Chu gia lại thêm một lần trở thành trò cười cho các thế gia khác ở Giang Châu.
Chu Bách Dược nghiêm mặt, ra lệnh cho hai gia nhân mau chóng đưa Cửu Ninh về nhốt lại để tránh gây thêm xấu hổ. Gia nhân tuân lệnh, tiến về phía Cửu Ninh.
Nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Chu Bách Dược, ai ai cũng nhận ra tình hình căng thẳng. Cửu Ninh cũng hiểu rằng lúc này phụ thân chắc chắn đang tức giận bốc khói. Thấy gia nhân tiến tới, nàng đảo mắt một vòng, rồi nắm lấy tay áo huynh trưởng Chu Gia Ngôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ký ức của Cửu Ninh, vị huynh trưởng này rất ghét mình, mỗi lần thấy nàng đều tìm cách trách mắng.
Lúc nãy, khi nàng buộc dải lụa năm màu cho Tô Yến, vài vị lang quân Chu gia cũng tỏ rõ vẻ khó chịu, mắt trừng nàng đến mức muốn rớt cả ra ngoài.
Vẻ mặt ghét bỏ ấy khiến nàng đoán chắc lúc này họ chỉ mong có thể cắt đứt quan hệ với nàng ngay lập tức. Cửu Ninh vẫn giữ chặt tay áo của Chu Gia Ngôn, không buông.
“Trưởng huynh, sao hôm nay a ông không tới xem thi đấu?”
Bị vị muội muội mà bản thân ghét nhất quấn lấy, mặt Chu Gia Ngôn đen như đáy nồi, hừ lạnh một tiếng, không chút nghĩ ngợi hất tay Cửu Ninh ra.
Cửu Ninh vốn đoán trước phản ứng này nên thuận thế lùi vài bước và ngồi bệt xuống đất.
Mọi người xung quanh đều chấn động. Đại lang Chu gia ngày thường vốn đoan chính và lịch thiệp, sao lại đẩy muội muội ngã xuống đất trước mặt bao người như thế? Muội muội chẳng qua chỉ hỏi một câu thôi mà. Chẳng lẽ ở nhà, Chu Gia Ngôn vẫn đối xử với muội muội mình như vậy?
Mọi người nhíu mày, nghĩ rằng dù là huynh muội khác mẹ cũng không nên bắt nạt muội muội như thế.
Cửu Ninh không đợi ai đỡ, tự mình đứng dậy, phủi váy rồi cười hì hì, quay sang nói với Kiều Nam Thiều và các thiếu niên khác: “Không liên quan đến trưởng huynh, là ta tự không đứng vững mà thôi, khiến các ca ca cười chê rồi.”
Lời giải thích này thay vì làm dịu tình hình lại càng khiến các thiếu niên tức giận nhìn Chu Gia Ngôn.
Khi người hầu của Chu Bách Dược còn chưa kịp tiến đến gần, Cửu Ninh đã luồn qua đám đông, tung váy nhanh chóng chạy xuống bậc thềm, lẩn đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro