Chạy Nhanh Như...
2025-01-13 23:52:04
Dù vậy, trong nhà cũng không ai thực sự quan tâm đến một đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ như Cửu nương. Chu Bách Dược không đoái hoài đến nữ nhi, Ngô thị lại không phải thân mẫu nên càng không quan tâm. Chỉ có Tam lang đôi lúc quan tâm đến nàng nhưng hắn ta thường xuyên không ở nhà, hơn nữa tuổi còn trẻ, chưa hiểu nhiều về chuyện khuê phòng nên không giúp được bao nhiêu.
Phải chăng vì vậy mà Quan Âm Nô đành phải lấy lòng chính ông?
Nhớ lại hình ảnh tôn nữ bưng khay hoa đi vào phòng với gương mặt nhỏ đỏ bừng, Chu đô đốc bật cười lắc đầu. Tính cách của Quan Âm Nô hoàn toàn ngược lại với phụ thân nàng, ngược lại giống hệt như người tổ phụ là ông.
Điều đó khiến mọi việc trở nên khó xử hơn.
Chu đô đốc biết rõ, ông chưa bao giờ là một người tốt.
Chu đô đốc là một đại nam nhân, ông có thể không quan tâm tới thể diện, có thể tùy tâm sở dục, có thể xem lễ giáo quy củ như không.
Nhưng Cửu Ninh thì không được.
Chu đô đốc vốn cảm thấy có chỗ dựa tổ phụ là mình, tôn nữ chỉ cần được nuông chiều là đủ rồi, nàng không cần phải lo sợ, cứ yên ổn sinh sống ở nhà sau, cẩm y ngọc thực, vô ưu vô lo.
Bây giờ xem ra, sợ rằng nuông chiều chỉ sẽ trói buộc bản tính của Cửu nương.
Nhi tử Chu Bách Dược cứng nhắc bảo thủ, Chu đô đốc đã để ông ta theo Chu thứ sử đến Giang Châu quản việc nhà nông, không cho phép ông ta đụng vào quân quyền. Chu Bách Dược thật sự không phải nhân tài trong phương diện này, cứ ép ông ta phùng má giả làm người mập, không phải là thương ông ta mà là đang hại tính mạng của ông ta.
Trưởng tôn Chu Gia Ngôn có chút giống Chu Bách Dược, tính cách bướng bỉnh.
Tam lang Chu Gia Huyên trông dịu dàng nhưng thật ra lại rất có chính kiến, sẽ không thỏa hiệp dễ dàng, là một người tốt, tiếc rằng lại chính trực quá.
Đối với đôi tôn tử này, Chu đô đốc vẫn luôn lo lắng thấu đáo, ông biết sau khi mình già, sẽ phải chọn một người thích hợp nhất để thừa kế bản thân.
Về phương diện kế thừa gia nghiệp này, từ đầu đến cuối Chu đô đốc rất tỉnh táo, nếu như nhi tử, tôn tử không thể đảm nhiệm chức đô đốc, ông sẽ truyền vị trí cho thuộc hạ.
Không phải là ông lạnh lùng, mà chỉ khi làm như vậy thì mới có thể bảo vệ được tính mạng của nhi tử, tôn tử.
Không có bản lĩnh mà chiếm vị trí cao, trong thời thái bình sẽ không có vấn đề nhưng trong thời loạn lạc, sớm muộn cũng sẽ nhận họa sát nhân.
Kế hoạch của Chu đô đốc rất tốt, duy chỉ không ngờ tới chỗ tôn nữ sẽ xảy ra chuyện.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Chu đô đốc nghĩ thông suốt rất nhanh.
Ông trải qua gian khổ, khó khăn lắm mới trèo lên vị trí Đại đô đốc, không phải là vì để người nhà có một cuộc sống tốt ư?
Quan Âm Nô gò bó theo khuôn phép cũng được, tâm cơ thâm trầm cũng được, chỉ cần nàng sống vừa lòng đẹp ý, ông sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng ông không phải người tốt, lấy đâu ra sức lực yêu cầu tôn nữ nhất định phải an phận thủ thường nhỏ nhắn xinh đẹp như Ngũ nương, Bát nương?
Nếu Quan Âm Nô đã không tầm thường, vậy chỉ có thể dùng phương pháp không tầm thường để giáo dưỡng nàng.
Tránh cho nàng đấu đá bừa bãi, lầm đường lạc lối, cuối cùng bị thương tích đầy người.
Chu đô đốc ngồi trong lều nhìn, mắt thấy Quan Âm Nô lao chầm chậm xuống thềm đá, ông mỉm cười, ra dấu cho thân binh dẫn nàng đến chính viện.
Chạy nhanh như vậy, cũng không sợ ngã.
Mặc kệ lần thi này có kết quả thế nào, trong lòng của Chu đô đốc cũng đã có quyết định.
Hôn nhân không phải chuyện gấp, ai ai cũng biết Chu Lân ông là tiểu nhân không nói chữ tín, Kiều gia chỉ là đồng minh trên lợi ích, khi không chia rẽ nhau vì lợi ích thì hai bọn họ thân như huynh đệ. Một khi nhà nào thất thế, nhà kia không ném đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, cái kiểu lời nói “Hỗ trợ lẫn nhau, vĩnh viễn không phản bội”, phụ tử còn có không có khả năng làm được, nói ra ai mà tin?
Phải chăng vì vậy mà Quan Âm Nô đành phải lấy lòng chính ông?
Nhớ lại hình ảnh tôn nữ bưng khay hoa đi vào phòng với gương mặt nhỏ đỏ bừng, Chu đô đốc bật cười lắc đầu. Tính cách của Quan Âm Nô hoàn toàn ngược lại với phụ thân nàng, ngược lại giống hệt như người tổ phụ là ông.
Điều đó khiến mọi việc trở nên khó xử hơn.
Chu đô đốc biết rõ, ông chưa bao giờ là một người tốt.
Chu đô đốc là một đại nam nhân, ông có thể không quan tâm tới thể diện, có thể tùy tâm sở dục, có thể xem lễ giáo quy củ như không.
Nhưng Cửu Ninh thì không được.
Chu đô đốc vốn cảm thấy có chỗ dựa tổ phụ là mình, tôn nữ chỉ cần được nuông chiều là đủ rồi, nàng không cần phải lo sợ, cứ yên ổn sinh sống ở nhà sau, cẩm y ngọc thực, vô ưu vô lo.
Bây giờ xem ra, sợ rằng nuông chiều chỉ sẽ trói buộc bản tính của Cửu nương.
Nhi tử Chu Bách Dược cứng nhắc bảo thủ, Chu đô đốc đã để ông ta theo Chu thứ sử đến Giang Châu quản việc nhà nông, không cho phép ông ta đụng vào quân quyền. Chu Bách Dược thật sự không phải nhân tài trong phương diện này, cứ ép ông ta phùng má giả làm người mập, không phải là thương ông ta mà là đang hại tính mạng của ông ta.
Trưởng tôn Chu Gia Ngôn có chút giống Chu Bách Dược, tính cách bướng bỉnh.
Tam lang Chu Gia Huyên trông dịu dàng nhưng thật ra lại rất có chính kiến, sẽ không thỏa hiệp dễ dàng, là một người tốt, tiếc rằng lại chính trực quá.
Đối với đôi tôn tử này, Chu đô đốc vẫn luôn lo lắng thấu đáo, ông biết sau khi mình già, sẽ phải chọn một người thích hợp nhất để thừa kế bản thân.
Về phương diện kế thừa gia nghiệp này, từ đầu đến cuối Chu đô đốc rất tỉnh táo, nếu như nhi tử, tôn tử không thể đảm nhiệm chức đô đốc, ông sẽ truyền vị trí cho thuộc hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải là ông lạnh lùng, mà chỉ khi làm như vậy thì mới có thể bảo vệ được tính mạng của nhi tử, tôn tử.
Không có bản lĩnh mà chiếm vị trí cao, trong thời thái bình sẽ không có vấn đề nhưng trong thời loạn lạc, sớm muộn cũng sẽ nhận họa sát nhân.
Kế hoạch của Chu đô đốc rất tốt, duy chỉ không ngờ tới chỗ tôn nữ sẽ xảy ra chuyện.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Chu đô đốc nghĩ thông suốt rất nhanh.
Ông trải qua gian khổ, khó khăn lắm mới trèo lên vị trí Đại đô đốc, không phải là vì để người nhà có một cuộc sống tốt ư?
Quan Âm Nô gò bó theo khuôn phép cũng được, tâm cơ thâm trầm cũng được, chỉ cần nàng sống vừa lòng đẹp ý, ông sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng ông không phải người tốt, lấy đâu ra sức lực yêu cầu tôn nữ nhất định phải an phận thủ thường nhỏ nhắn xinh đẹp như Ngũ nương, Bát nương?
Nếu Quan Âm Nô đã không tầm thường, vậy chỉ có thể dùng phương pháp không tầm thường để giáo dưỡng nàng.
Tránh cho nàng đấu đá bừa bãi, lầm đường lạc lối, cuối cùng bị thương tích đầy người.
Chu đô đốc ngồi trong lều nhìn, mắt thấy Quan Âm Nô lao chầm chậm xuống thềm đá, ông mỉm cười, ra dấu cho thân binh dẫn nàng đến chính viện.
Chạy nhanh như vậy, cũng không sợ ngã.
Mặc kệ lần thi này có kết quả thế nào, trong lòng của Chu đô đốc cũng đã có quyết định.
Hôn nhân không phải chuyện gấp, ai ai cũng biết Chu Lân ông là tiểu nhân không nói chữ tín, Kiều gia chỉ là đồng minh trên lợi ích, khi không chia rẽ nhau vì lợi ích thì hai bọn họ thân như huynh đệ. Một khi nhà nào thất thế, nhà kia không ném đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, cái kiểu lời nói “Hỗ trợ lẫn nhau, vĩnh viễn không phản bội”, phụ tử còn có không có khả năng làm được, nói ra ai mà tin?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro