Dùng Hoa Sơn Tr...
2025-01-13 23:52:04
Chu Lân ông không biết thẹn, muốn đổi ý, ai dám ép Quan Âm Nô xuất giá?
Thế nên Chu đô đốc yên lặng theo dõi diễn biến.
Ông hỏi tâm phúc cao lớn theo sát sau lưng Quan Âm Nô: “Thân sự đã định chưa?”
Sắc mặt tâm phúc kỳ lạ, khẽ khụ vài tiếng, nhỏ giọng nói chuyện trên đài ngắm trăng.
“Đô đốc, tiểu nhân không nhìn ra Cửu nương là cố tình… Hay là vì thật sự cảm thấy dáng vẻ của Tô Yến kia đẹp nữa.”
Thế nhân đương thời càng thiên vị Tam lang Chu Gia Huyên, công tử phong độ nhẹ nhàng như Kiều Nam Thiều, thân phận của Tô Yến thấp, trong người lại mang dòng máu của người Hồ, đúng là không có ai sẽ nhìn trúng hắn, càng không có ai cảm thấy tướng mạo của hắn xuất chúng.
Không ai biết Cửu Ninh nghĩ như thế nào.
Nghe tâm phúc bẩm báo, Chu đô đốc cười to.
Quả nhiên Quan Âm Nô rất giống ông!
Sau khi cười xong, Chu đô đốc cau mày lại.
“Đi điều tra Tô Yến kia, hắn ta không phải thương nhân bình thường, tuổi nhỏ mà đã có bản lĩnh như thế, ắt có lai lịch.”
Hôm nay biểu hiện của Tô Yến quá tốt, nếu như hắn muốn trợ giúp Kiều Nam Thiều thì có thể làm bí mật hơn, không cần tốn công như vậy.
Chu đô đốc nhìn thấy rất nhiều thứ trên người hắn từ một cuộc tranh tài.
Phản ứng nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén, vững vàng tỉnh táo, không kiêu không vội, lãnh đạo một cách ung dung, có phong phạm của một Đại tướng.
Nếu vun trồng thật tốt thì tiền đồ không thể đo lường được.
Không biết mục đích thật sự Tô Yến đến Giang Châu là gì, trước khi điều tra rõ thân phận của hắn, Chu đô đốc sẽ không để hắn rời đi.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, người kế tục tốt như vậy, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Kiều lão đầu.
Nếu mình không dùng được… Vậy thì giết.
Tâm phúc chắp tay nhận lệnh.
Chu đô đốc lười mặt đối mặt với người Kiều gia, ông về thẳng chính viện của mình.
Khi vừa qua ngưỡng cửa, trong viện truyền đến tiếng nói cười.
Các thân binh ngày thường không nói cười tuỳ tiện, luôn bình tĩnh đang vây quanh cạnh ao, kê chân, duỗi cánh tay cố gắng hái hoa sen vừa nở rộ ở bên cạnh ao, hái không tới, thế là trực tiếp tháo bội đao xuống, dùng bội đao để với hái.
Thậm chí còn có vài người cởi giày, xắn ống quần lên cao, nhảy xuống ao chỉ vì để hái đóa sen xinh đẹp.
Cửu Ninh đứng cạnh ao sai khiến, ngón tay như măng tây chỉ tới chỉ lui trong ao: “Đóa này, đóa kia đẹp, đóa kia cũng đẹp nữa!”
Các hán tử hái hoa, đưa đến trước gót chân của nàng.
Nàng ngọt ngào nói cảm ơn, ánh mắt đen láy cong thành hình trăng khuyết.
“Ao sen nở rộ của ta sắp bị cháu phá sạch rồi.” Chu đô đốc mỉm cười bước vào.
Sắc mặt các thân binh cứng đờ, không biết nên đặt tay chân ở đâu, chật vật cúi đầu xuống, tan tác như chim muông.
Đô đốc tức giận không phải giỡn, ông đã từng đánh chết một giáo úy lơ là nhiệm vụ dưới cơn nóng giận.
Các thân binh nhễ nhại mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã chạy sạch sành sanh.
Chu đô đốc khịt mũi khinh thường, kẻ nào cũng chạy thật nhanh!
Cửu Ninh cầm hoa đi đến trước mặt Chu đô đốc, nói: “A ông, là cháu bảo bọn họ hái hoa giúp cháu, a ông đừng giận nhé, tường vi, hoa sơn trà trong viện cháu nở rất đẹp, tùy a ông chọn!”
“Dùng hoa sơn trà của cháu đổi lấy hoa sen của ta?”
Chu đô đốc bật cười, ông nhận lấy hoa sen rồi nắm lấy tay Cửu Ninh.
Các thân binh núp trong bóng tối thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại tay áo, mang ủng da vào, nắm chặt bội đao, đi tới như không có việc gì, từng người trở về vị trí mình của mình và đứng phòng thủ.
Không thể trách bọn họ không có nguyên tắc… Tiểu nương tử phấn trang ngọc trác, đẹp như hoa xuân, đôi mắt đen tròn nhấp nháy tia sáng, mỉm cười dịu dàng nhìn sang, làm gì có ai có thể tàn nhẫn từ chối yêu cầu của nàng chứ?
Vào phòng, Cửu Ninh chạy lạch bạch đến trước bàn trà cao, nhón chân muốn lấy bình sứ trên đó.
Thế nên Chu đô đốc yên lặng theo dõi diễn biến.
Ông hỏi tâm phúc cao lớn theo sát sau lưng Quan Âm Nô: “Thân sự đã định chưa?”
Sắc mặt tâm phúc kỳ lạ, khẽ khụ vài tiếng, nhỏ giọng nói chuyện trên đài ngắm trăng.
“Đô đốc, tiểu nhân không nhìn ra Cửu nương là cố tình… Hay là vì thật sự cảm thấy dáng vẻ của Tô Yến kia đẹp nữa.”
Thế nhân đương thời càng thiên vị Tam lang Chu Gia Huyên, công tử phong độ nhẹ nhàng như Kiều Nam Thiều, thân phận của Tô Yến thấp, trong người lại mang dòng máu của người Hồ, đúng là không có ai sẽ nhìn trúng hắn, càng không có ai cảm thấy tướng mạo của hắn xuất chúng.
Không ai biết Cửu Ninh nghĩ như thế nào.
Nghe tâm phúc bẩm báo, Chu đô đốc cười to.
Quả nhiên Quan Âm Nô rất giống ông!
Sau khi cười xong, Chu đô đốc cau mày lại.
“Đi điều tra Tô Yến kia, hắn ta không phải thương nhân bình thường, tuổi nhỏ mà đã có bản lĩnh như thế, ắt có lai lịch.”
Hôm nay biểu hiện của Tô Yến quá tốt, nếu như hắn muốn trợ giúp Kiều Nam Thiều thì có thể làm bí mật hơn, không cần tốn công như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu đô đốc nhìn thấy rất nhiều thứ trên người hắn từ một cuộc tranh tài.
Phản ứng nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén, vững vàng tỉnh táo, không kiêu không vội, lãnh đạo một cách ung dung, có phong phạm của một Đại tướng.
Nếu vun trồng thật tốt thì tiền đồ không thể đo lường được.
Không biết mục đích thật sự Tô Yến đến Giang Châu là gì, trước khi điều tra rõ thân phận của hắn, Chu đô đốc sẽ không để hắn rời đi.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, người kế tục tốt như vậy, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Kiều lão đầu.
Nếu mình không dùng được… Vậy thì giết.
Tâm phúc chắp tay nhận lệnh.
Chu đô đốc lười mặt đối mặt với người Kiều gia, ông về thẳng chính viện của mình.
Khi vừa qua ngưỡng cửa, trong viện truyền đến tiếng nói cười.
Các thân binh ngày thường không nói cười tuỳ tiện, luôn bình tĩnh đang vây quanh cạnh ao, kê chân, duỗi cánh tay cố gắng hái hoa sen vừa nở rộ ở bên cạnh ao, hái không tới, thế là trực tiếp tháo bội đao xuống, dùng bội đao để với hái.
Thậm chí còn có vài người cởi giày, xắn ống quần lên cao, nhảy xuống ao chỉ vì để hái đóa sen xinh đẹp.
Cửu Ninh đứng cạnh ao sai khiến, ngón tay như măng tây chỉ tới chỉ lui trong ao: “Đóa này, đóa kia đẹp, đóa kia cũng đẹp nữa!”
Các hán tử hái hoa, đưa đến trước gót chân của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ngọt ngào nói cảm ơn, ánh mắt đen láy cong thành hình trăng khuyết.
“Ao sen nở rộ của ta sắp bị cháu phá sạch rồi.” Chu đô đốc mỉm cười bước vào.
Sắc mặt các thân binh cứng đờ, không biết nên đặt tay chân ở đâu, chật vật cúi đầu xuống, tan tác như chim muông.
Đô đốc tức giận không phải giỡn, ông đã từng đánh chết một giáo úy lơ là nhiệm vụ dưới cơn nóng giận.
Các thân binh nhễ nhại mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã chạy sạch sành sanh.
Chu đô đốc khịt mũi khinh thường, kẻ nào cũng chạy thật nhanh!
Cửu Ninh cầm hoa đi đến trước mặt Chu đô đốc, nói: “A ông, là cháu bảo bọn họ hái hoa giúp cháu, a ông đừng giận nhé, tường vi, hoa sơn trà trong viện cháu nở rất đẹp, tùy a ông chọn!”
“Dùng hoa sơn trà của cháu đổi lấy hoa sen của ta?”
Chu đô đốc bật cười, ông nhận lấy hoa sen rồi nắm lấy tay Cửu Ninh.
Các thân binh núp trong bóng tối thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại tay áo, mang ủng da vào, nắm chặt bội đao, đi tới như không có việc gì, từng người trở về vị trí mình của mình và đứng phòng thủ.
Không thể trách bọn họ không có nguyên tắc… Tiểu nương tử phấn trang ngọc trác, đẹp như hoa xuân, đôi mắt đen tròn nhấp nháy tia sáng, mỉm cười dịu dàng nhìn sang, làm gì có ai có thể tàn nhẫn từ chối yêu cầu của nàng chứ?
Vào phòng, Cửu Ninh chạy lạch bạch đến trước bàn trà cao, nhón chân muốn lấy bình sứ trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro