Chương 92
2024-11-08 10:41:49
Khả Duyên cúp điện thoại xong thì nhanh chóng sấy tóc rồi thay bộ váy ngủ màu đen dài tới bắp chân, khoát thêm cái áo choàng ren cùng màu dài đến đến gần mắt cá chân, cố định vạt áo bằng một sợi dây lụa mỏng. Kín đáo, quý phái nhưng đơn giản khi đi du lịch lại thể hiện đủ trên người Khả Duyên.
Đóng kín mọi cánh cửa và hết thả rèm trong gian phòng này lại rồi Khả Duyên cầm thẻ phòng với túi lớn túi bé và chiếc vali gọn gàng đóng chặt cửa phòng lại xong thì đeo khẩu trang đến thẳng phòng của Nguyễn Phúc gõ cửa.
Thư ký Quốc Vinh và trợ lý Tạ Quý đang thu sếp tài liệu bên trong. Nghe tiếng gõ cửa thì Tạ Quý nhanh nhẹn bỏ đồ trên tay xuống đi ra mở cửa. Cả Quốc Vinh và Tạ Quý không thắc mắc ai đến gõ cửa cả, vì có thể là tài xế của chi nhánh, hoặc cũng có thế là nhân viên khách sạn.
Tuy Khả Duyên và Nguyễn Phúc không có công khai nhưng nội bộ thuộc tầng ban giám đốc của công ty đều biết quan hệ của hai người, đặt biệt là văn phòng thư ký cùng trợ lý của Nguyễn Phúc thì càng hiểu rõ hơn ai hết.
Thế nên khi Tạ Quý nhìn thấy phu nhân tương lai của ông chủ đến và đứng ngay cửa thì bất ngờ vô cùng. Anh ngạc nhiên hói:
"Phu nhân, sao cô đến đây giờ này vậy ạ? Mời vào trong, chủ tịch mới đi tắm gội rồi."
Ngạc nhiên hỏi xong thì Tạ Quý vội vàng cầm phụ túi cùng đấy vali của Khả Duyên vào cửa. Khả Duyên nhẹ giọng trả lời.
"Đến thăm anh ấy, có đem đồ ăn ngon đến cho mọi người này."
Quốc Vinh nghe tiếng của phu nhân thì nhanh chóng rót nước pha trà ở phòng cho cô. Sau đó cười nói.
"Vẫn là theo phu nhân có lộc ăn, cảm ơn cô đã nhớ đến bọn tôi. Vừa hay tài liệu cuộc họp tôi đã sửa lại xong rồi.
Chúng tôi đem về phòng ăn tối vậy. Ông chủ chắc cũng gần ra rồi, cô ngồi đợi một chút. Chúc cô và ông chủ buổi tối tốt lành nhé."
"Được, hai người cầm mấy túi này đi ăn tối đi, nếu không đủ no thì đến nhà hàng dùng thêm bữa nhé. Đây là thẻ phòng của tôi, mọi người ăn xong thì ghé quầy làm thủ tục trả phòng cho tôi nhé. Mọi người vất vả rồi."
Khả Duyên nghe vậy thì cũng không khách sáo nữa. Cô soạn ra hai phần lớn các túi cầm qua, cười nói với hai người Quốc Vinh và Tạ Quý. Cả hai người nhanh nhẹn gật đầu cảm ơn rồi cầm lấy đồ Khả Duyên đưa nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Tạ Quý cầm đống đồ trên tay vừa đi vừa cảm khái.
"Tình cảm của ông bà chủ thật tốt, tự nhiên nhìn họ em lại muốn yêu đương rồi."
"Cậu đó, cũng nên tìm người yêu đi thôi. Có gia đình rồi thì cậu sẽ hiểu thôi."
Quốc Vinh nghe vậy thì cười trêu. Nhưng đúng thật là tình cảm hai người ông bà chủ tốt thật, còn gắn bó hơn vợ chồng già nhà anh.
"Thôi, chỉ là ý muốn nhất thời, em vẫn muốn tự do bay nhảy hơn. Chưa vội chưa vội."
Tạ Quý cười hì hì đáp lại, sau đó lắc lắc đồ ăn trên tay.
"Vẫn nên theo đuổi mỹ thực thôi ạ, phụ nữ đôi lúc rất rắc rối, em không có bản lĩnh như ông chủ và anh đâu."
"Chỉ được cái nói suông, nhát gan."
Quốc Vinh hơi liếc mắt ra vẻ khinh thường nhìn vè phía trợ lý của mình. Cái đức hạnh của thằng nhóc này anh còn lạ gì. Quá quen rồi. Tạ Quý cười hì hì ra vẻ không sao cả.
Cuộc nói chuyện nhỏ giọng của hai người này Khả Duyên không nghe thấy, mà có nghe thì chỉ có thể nói tinh lực của nhân viên công ty Nguyễn Phúc quá dồi dào mà thôi, hầu như làm việc cả ngày mà giờ vẫn còn tinh thần để đùa giỡn về ông chủ, không sợ Nguyễn Phúc nghe được thì cho tăng ca mà.
Trong khi đợi Nguyễn Phúc ra ngoài thì Khả Duyên bắt đầu thu dọn đồ đạc mình mang đến vào tủ quần áo và trong phòng. Có thể nói là tự nhiên vô cùng. Dọn dẹp xong còn thắp nến thơm do cô tự làm trong phòng khách
ทนีล.
Nguyễn Phúc tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc xong xuôi, khoát áo choàng tắm đi ra thì nghe được mùi thơm quen thuộc đang bay bay trong phòng. Đồng thời khi anh ngẩng đầu lên tìm kiếm mùi hương thì đã thấy được cô gái nhỏ của mình đang ngồi ở sô pha đối diện anh mà lười biếng đọc tạp chí.
Làn da trắng nõn tương phản với dây áo ngủ đen bóng mỏng manh, áo choàng ren vắt vẻo trên thành sô pha càng kích thích thị giác hơn bất kỳ thứ gì. Nguyễn Phúc ngạc nhiên đi nhanh đến chỗ cô, nhẹ nhàng chạm vào
Khả Duyên, xác định mình không phải nằm mơ thì vươn tay ôm lấy cô, môi nhếch lên.
"Sao em đến mà không nói anh đi đón. Em tới lúc nào thế?"
"Báo trước cho anh thì còn gì bất ngờ nha. Thế nào? Thấy em có vui không?"
Khả Duyên sau khi được anh ôm vào lòng thì thả tạp chí lên bàn, sau đó câu cổ anh cười nói. Nguyễn Phúc gật đầu.
"Vui chứ, anh cứ tưởng phải đợi hơn tuần nữa anh về nước mới gặp em. Em đó, sao lại nghịch ngợm nói là đi mua
รนัล nha."
Nguyễn Phúc nói xong thì cười cười vì cái cớ nhỏ của cô để cúp điện thoại. Nhưng vì cô đến khiến anh vô cùng vui vẻ. Nói xong chẳng đợi cô trả lời. Cúi xuống tìm lấy môi cô hôn lên. Cả hai dây dưa một chỗ một lúc lâu vẫn chưa rời khỏi nhau.
Đóng kín mọi cánh cửa và hết thả rèm trong gian phòng này lại rồi Khả Duyên cầm thẻ phòng với túi lớn túi bé và chiếc vali gọn gàng đóng chặt cửa phòng lại xong thì đeo khẩu trang đến thẳng phòng của Nguyễn Phúc gõ cửa.
Thư ký Quốc Vinh và trợ lý Tạ Quý đang thu sếp tài liệu bên trong. Nghe tiếng gõ cửa thì Tạ Quý nhanh nhẹn bỏ đồ trên tay xuống đi ra mở cửa. Cả Quốc Vinh và Tạ Quý không thắc mắc ai đến gõ cửa cả, vì có thể là tài xế của chi nhánh, hoặc cũng có thế là nhân viên khách sạn.
Tuy Khả Duyên và Nguyễn Phúc không có công khai nhưng nội bộ thuộc tầng ban giám đốc của công ty đều biết quan hệ của hai người, đặt biệt là văn phòng thư ký cùng trợ lý của Nguyễn Phúc thì càng hiểu rõ hơn ai hết.
Thế nên khi Tạ Quý nhìn thấy phu nhân tương lai của ông chủ đến và đứng ngay cửa thì bất ngờ vô cùng. Anh ngạc nhiên hói:
"Phu nhân, sao cô đến đây giờ này vậy ạ? Mời vào trong, chủ tịch mới đi tắm gội rồi."
Ngạc nhiên hỏi xong thì Tạ Quý vội vàng cầm phụ túi cùng đấy vali của Khả Duyên vào cửa. Khả Duyên nhẹ giọng trả lời.
"Đến thăm anh ấy, có đem đồ ăn ngon đến cho mọi người này."
Quốc Vinh nghe tiếng của phu nhân thì nhanh chóng rót nước pha trà ở phòng cho cô. Sau đó cười nói.
"Vẫn là theo phu nhân có lộc ăn, cảm ơn cô đã nhớ đến bọn tôi. Vừa hay tài liệu cuộc họp tôi đã sửa lại xong rồi.
Chúng tôi đem về phòng ăn tối vậy. Ông chủ chắc cũng gần ra rồi, cô ngồi đợi một chút. Chúc cô và ông chủ buổi tối tốt lành nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, hai người cầm mấy túi này đi ăn tối đi, nếu không đủ no thì đến nhà hàng dùng thêm bữa nhé. Đây là thẻ phòng của tôi, mọi người ăn xong thì ghé quầy làm thủ tục trả phòng cho tôi nhé. Mọi người vất vả rồi."
Khả Duyên nghe vậy thì cũng không khách sáo nữa. Cô soạn ra hai phần lớn các túi cầm qua, cười nói với hai người Quốc Vinh và Tạ Quý. Cả hai người nhanh nhẹn gật đầu cảm ơn rồi cầm lấy đồ Khả Duyên đưa nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Tạ Quý cầm đống đồ trên tay vừa đi vừa cảm khái.
"Tình cảm của ông bà chủ thật tốt, tự nhiên nhìn họ em lại muốn yêu đương rồi."
"Cậu đó, cũng nên tìm người yêu đi thôi. Có gia đình rồi thì cậu sẽ hiểu thôi."
Quốc Vinh nghe vậy thì cười trêu. Nhưng đúng thật là tình cảm hai người ông bà chủ tốt thật, còn gắn bó hơn vợ chồng già nhà anh.
"Thôi, chỉ là ý muốn nhất thời, em vẫn muốn tự do bay nhảy hơn. Chưa vội chưa vội."
Tạ Quý cười hì hì đáp lại, sau đó lắc lắc đồ ăn trên tay.
"Vẫn nên theo đuổi mỹ thực thôi ạ, phụ nữ đôi lúc rất rắc rối, em không có bản lĩnh như ông chủ và anh đâu."
"Chỉ được cái nói suông, nhát gan."
Quốc Vinh hơi liếc mắt ra vẻ khinh thường nhìn vè phía trợ lý của mình. Cái đức hạnh của thằng nhóc này anh còn lạ gì. Quá quen rồi. Tạ Quý cười hì hì ra vẻ không sao cả.
Cuộc nói chuyện nhỏ giọng của hai người này Khả Duyên không nghe thấy, mà có nghe thì chỉ có thể nói tinh lực của nhân viên công ty Nguyễn Phúc quá dồi dào mà thôi, hầu như làm việc cả ngày mà giờ vẫn còn tinh thần để đùa giỡn về ông chủ, không sợ Nguyễn Phúc nghe được thì cho tăng ca mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi đợi Nguyễn Phúc ra ngoài thì Khả Duyên bắt đầu thu dọn đồ đạc mình mang đến vào tủ quần áo và trong phòng. Có thể nói là tự nhiên vô cùng. Dọn dẹp xong còn thắp nến thơm do cô tự làm trong phòng khách
ทนีล.
Nguyễn Phúc tắm rửa sạch sẽ, lau khô tóc xong xuôi, khoát áo choàng tắm đi ra thì nghe được mùi thơm quen thuộc đang bay bay trong phòng. Đồng thời khi anh ngẩng đầu lên tìm kiếm mùi hương thì đã thấy được cô gái nhỏ của mình đang ngồi ở sô pha đối diện anh mà lười biếng đọc tạp chí.
Làn da trắng nõn tương phản với dây áo ngủ đen bóng mỏng manh, áo choàng ren vắt vẻo trên thành sô pha càng kích thích thị giác hơn bất kỳ thứ gì. Nguyễn Phúc ngạc nhiên đi nhanh đến chỗ cô, nhẹ nhàng chạm vào
Khả Duyên, xác định mình không phải nằm mơ thì vươn tay ôm lấy cô, môi nhếch lên.
"Sao em đến mà không nói anh đi đón. Em tới lúc nào thế?"
"Báo trước cho anh thì còn gì bất ngờ nha. Thế nào? Thấy em có vui không?"
Khả Duyên sau khi được anh ôm vào lòng thì thả tạp chí lên bàn, sau đó câu cổ anh cười nói. Nguyễn Phúc gật đầu.
"Vui chứ, anh cứ tưởng phải đợi hơn tuần nữa anh về nước mới gặp em. Em đó, sao lại nghịch ngợm nói là đi mua
รนัล nha."
Nguyễn Phúc nói xong thì cười cười vì cái cớ nhỏ của cô để cúp điện thoại. Nhưng vì cô đến khiến anh vô cùng vui vẻ. Nói xong chẳng đợi cô trả lời. Cúi xuống tìm lấy môi cô hôn lên. Cả hai dây dưa một chỗ một lúc lâu vẫn chưa rời khỏi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro