Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Nhóm Tù Nhân Củ...
2024-12-08 16:44:51
Sở Yến ngồi trên vương tọa, lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất, hắn nói: “Tất cả đều ở chỗ này?”
Tạ Tĩnh Châu tiến lên một bước, chắp tay đáp: “Hồi vương thượng, hoàng thất Chu quốc và người nhà của các đại thần bên ngoài thành đều đã bị bắt tới.”
“Giết!” Sở Yến không nói thêm lời dư thừa nào, chỉ có một chữ lạnh lùng này đã định đoạt sống chết của nhiều người như vậy, hắn thậm chí còn khinh thường nhìn thêm một cái những vong hồn dưới đao mình.
Những kẻ từng đứng trên nhiều người này, trong mắt hắn chẳng khác nào con kiến, Ôn Nhiễm có thể thấy rõ hai chữ ngông cuồng trong mắt hắn.
Khi đao của binh lính rút ra, đám người quỳ trên mặt đất kia bị dọa đến chạy trốn khắp nơi, tiếng thét chói tai cầu xin tha thứ vang vọng toàn bộ đại điện.
Chỉ có Ôn Nhiễm không nhúc nhích, trông đặc biệt kỳ lạ, Sở Yến đương nhiên là lập tức chú ý đến nàng.
“Ngươi!” Sở Yến dùng ngón tay chỉ vào Ôn Nhiễm, nói: “Lại đây.”
Ôn Nhiễm không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng đối phương.
Điều này cũng có chút ý tứ, Sở Yến cho Tạ Tĩnh Châu một ánh mắt, nam nhân mặc áo giáp lập tức đi đến chỗ Ôn Nhiễm.
Sức của chàng ta thật lớn, thoải mái nhấc Ôn Nhiễm có thân thể nhỏ gầy như đang nhấc một con gà con, sau đó nàng bị Tạ Tĩnh Châu quăng đến trước mặt Sở Yến.
Tiếng kêu trên đại điện quá mức ồn ào, Sở Yến nói: “Ồn ào thật, phải nhổ hết lưỡi những kẻ này rồi mới giết.”
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện lập tức im lặng, chỉ còn tiếng thở dốcsợ hãi của những người khác, không một ai dám hét lên nữa.
Ngay cả những binh lính cầm đao cũng không dám phát ra một chút tiếng động, có thể thấy Sở Yến trong lòng bọn họ đáng sợ đến mức nào.
Sở Yến tập trung sự chú ý ở trên người Ôn Nhiễm, hắn nhìn người nữ nhân ngã trên mặt đất hỏi: “Tên gì?”
Ôn Nhiễm không trả lời, đã lâu rồi Sở Yến không bị người ta phớt lờ, hắn nói: “Ngươi bị câm điếc à?”
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cả người nam nhân phát ra sát khí đáng sợ, ngay cả Tra Tra cũng cảm thấy run sợ.
Nếu như là người khác, mà không phải Ôn Nhiễm, có lẽ đã sợ đến mềm chân.
Nhưng nàng lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Yến, nàng nói: “Bổn cung là Ôn Nhiễm công chúa dòng chính của Đại Chu, không phải là kẻ câm điếc.”
“À.” Sở Yến cười lạnh, ánh mắt nhìn nữ nhân tràn đầy vẻ trêu đùa.
“Dám nói những lời này ở trước mặt bản vương, lá gan lớn thật.” Hắn nói: “Đại Chu đã diệt vong, ngươi còn tự xưng là công chúa?”
“Không sợ chết sao?”
Lời này của hắn vừa nói ra, thanh kiếm trong tay Tạ Tĩnh Châu cũng đã rút ra nhắm ngay cổ Ôn Nhiễm, mũi kiếm thậm chí còn cắt rách da cổ Ôn Nhiễm, máu tươi nhỏ ra.
Sở Yến chú ý tới vết đỏ trên cổ Ôn Nhiễm, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vết dây lụa trắng: “Hóa ra thật sự là không sợ chết.”
Nam nhân hăng hái nói: “Ngươi lại đây.”
Tạ Tĩnh Châu nhíu mày: “Vương thượng, thân phận nàng ta chỉ sợ là không thích hợp để đến gần ngài, lỡ như có hung khí…”
Chàng ta là một tướng quân, điều đầu tiên phải lo lắng chính là sự an toàn của Sở Yến.
Sở Yến tất nhiên không sợ một nữ nhân như Ôn Nhiễm, cho dù có hung khí cũng không tổn thương được hắn chút nào, nhưng lời của Tạ Tĩnh Châu lại làm cho hắn có suy nghĩ khác.
Hắn nói: “Sợ giấu hung khí, thì soát người là được.”
Tạ Tĩnh Châu vẫy tay với binh lính bên cạnh, nhưng Sở Yến lại nói: “Ngươi tự mình làm.”
“Cái này…” Tạ Tĩnh Châu sững sốt.
Lời kế tiếp của Sở Yến có thể nói là giết người đâm tim, hắn nhìn Ôn Nhiễm nói: “Đầu của phụ thân nàng là do ngươi tự mình chém xuống, ngươi soát người là hợp lý nhất.”
Hành động này có thể xem như một sự sỉ nhục, đường đường là công chúa một nước, ở cổ đại coi trọng thanh danh, lại bị lục soát trước mặt mọi người.
Lời của Sở Yến, Tạ Tĩnh Châu sẽ không từ chối, tuy rằng cái chuyện lục soát nữ nhân này chàng ta chưa từng làm.
“Vâng!” Chàng ta hành lễ với Sở Yến xong, đi tới chỗ Ôn Nhiễm.
Tạ Tĩnh Châu tiến lên một bước, chắp tay đáp: “Hồi vương thượng, hoàng thất Chu quốc và người nhà của các đại thần bên ngoài thành đều đã bị bắt tới.”
“Giết!” Sở Yến không nói thêm lời dư thừa nào, chỉ có một chữ lạnh lùng này đã định đoạt sống chết của nhiều người như vậy, hắn thậm chí còn khinh thường nhìn thêm một cái những vong hồn dưới đao mình.
Những kẻ từng đứng trên nhiều người này, trong mắt hắn chẳng khác nào con kiến, Ôn Nhiễm có thể thấy rõ hai chữ ngông cuồng trong mắt hắn.
Khi đao của binh lính rút ra, đám người quỳ trên mặt đất kia bị dọa đến chạy trốn khắp nơi, tiếng thét chói tai cầu xin tha thứ vang vọng toàn bộ đại điện.
Chỉ có Ôn Nhiễm không nhúc nhích, trông đặc biệt kỳ lạ, Sở Yến đương nhiên là lập tức chú ý đến nàng.
“Ngươi!” Sở Yến dùng ngón tay chỉ vào Ôn Nhiễm, nói: “Lại đây.”
Ôn Nhiễm không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng đối phương.
Điều này cũng có chút ý tứ, Sở Yến cho Tạ Tĩnh Châu một ánh mắt, nam nhân mặc áo giáp lập tức đi đến chỗ Ôn Nhiễm.
Sức của chàng ta thật lớn, thoải mái nhấc Ôn Nhiễm có thân thể nhỏ gầy như đang nhấc một con gà con, sau đó nàng bị Tạ Tĩnh Châu quăng đến trước mặt Sở Yến.
Tiếng kêu trên đại điện quá mức ồn ào, Sở Yến nói: “Ồn ào thật, phải nhổ hết lưỡi những kẻ này rồi mới giết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện lập tức im lặng, chỉ còn tiếng thở dốcsợ hãi của những người khác, không một ai dám hét lên nữa.
Ngay cả những binh lính cầm đao cũng không dám phát ra một chút tiếng động, có thể thấy Sở Yến trong lòng bọn họ đáng sợ đến mức nào.
Sở Yến tập trung sự chú ý ở trên người Ôn Nhiễm, hắn nhìn người nữ nhân ngã trên mặt đất hỏi: “Tên gì?”
Ôn Nhiễm không trả lời, đã lâu rồi Sở Yến không bị người ta phớt lờ, hắn nói: “Ngươi bị câm điếc à?”
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cả người nam nhân phát ra sát khí đáng sợ, ngay cả Tra Tra cũng cảm thấy run sợ.
Nếu như là người khác, mà không phải Ôn Nhiễm, có lẽ đã sợ đến mềm chân.
Nhưng nàng lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Yến, nàng nói: “Bổn cung là Ôn Nhiễm công chúa dòng chính của Đại Chu, không phải là kẻ câm điếc.”
“À.” Sở Yến cười lạnh, ánh mắt nhìn nữ nhân tràn đầy vẻ trêu đùa.
“Dám nói những lời này ở trước mặt bản vương, lá gan lớn thật.” Hắn nói: “Đại Chu đã diệt vong, ngươi còn tự xưng là công chúa?”
“Không sợ chết sao?”
Lời này của hắn vừa nói ra, thanh kiếm trong tay Tạ Tĩnh Châu cũng đã rút ra nhắm ngay cổ Ôn Nhiễm, mũi kiếm thậm chí còn cắt rách da cổ Ôn Nhiễm, máu tươi nhỏ ra.
Sở Yến chú ý tới vết đỏ trên cổ Ôn Nhiễm, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vết dây lụa trắng: “Hóa ra thật sự là không sợ chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân hăng hái nói: “Ngươi lại đây.”
Tạ Tĩnh Châu nhíu mày: “Vương thượng, thân phận nàng ta chỉ sợ là không thích hợp để đến gần ngài, lỡ như có hung khí…”
Chàng ta là một tướng quân, điều đầu tiên phải lo lắng chính là sự an toàn của Sở Yến.
Sở Yến tất nhiên không sợ một nữ nhân như Ôn Nhiễm, cho dù có hung khí cũng không tổn thương được hắn chút nào, nhưng lời của Tạ Tĩnh Châu lại làm cho hắn có suy nghĩ khác.
Hắn nói: “Sợ giấu hung khí, thì soát người là được.”
Tạ Tĩnh Châu vẫy tay với binh lính bên cạnh, nhưng Sở Yến lại nói: “Ngươi tự mình làm.”
“Cái này…” Tạ Tĩnh Châu sững sốt.
Lời kế tiếp của Sở Yến có thể nói là giết người đâm tim, hắn nhìn Ôn Nhiễm nói: “Đầu của phụ thân nàng là do ngươi tự mình chém xuống, ngươi soát người là hợp lý nhất.”
Hành động này có thể xem như một sự sỉ nhục, đường đường là công chúa một nước, ở cổ đại coi trọng thanh danh, lại bị lục soát trước mặt mọi người.
Lời của Sở Yến, Tạ Tĩnh Châu sẽ không từ chối, tuy rằng cái chuyện lục soát nữ nhân này chàng ta chưa từng làm.
“Vâng!” Chàng ta hành lễ với Sở Yến xong, đi tới chỗ Ôn Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro