Chap 172.
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng đều biết rõ khó khăn trước mắt mà anh phải đối đầu. Có một số chuyện anh có thể giải quyết được, nhưng có một số chuyện anh hoàn toàn bất lực.
Hoàn toàn bất lực.
Đúng vậy, cho dù anh gần như là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, nhưng có những lúc không thể làm gì được.
Nếu như anh cứ mặc kệ chỉ để cô ở bên cạnh mà không có một cái gì đó là an toàn. Nếu như anh cứ tiếp tục không có bất cứ hành động gì, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi anh.
Cánh môi mỏng của Hoắc Cao Lãng trùn xuống, ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong con ngươi là một loạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía trước.
Mặc dù biết rằng, kết cục của việc tự mình âm thầm đăng kí với cô có thể dẫn theo hàng loạt phản ứng quyết liệt.
Đến lúc đó, Hoắc thị, còn có những người luôn âm thầm trực chờ Hoắc thị, nhất định sẽ có người làm ầm lên.
Nhưng, chuyện làm ăn, danh lợi, quyền thế những thứ anh đã từng coi trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bây giờ nghĩ tới, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ đứa con chỉ thuộc về hai người còn đang nằm trong bụng cô, anh rất muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Hoắc Cao Lãng hút một hơi thuốc, nhả làn khói ra anh mới chậm rãi: " Tôi biết chứ, nhưng tôi không thể làm gì khác hơn." Ngưng một chút anh mới nói tiếp: " Tôi đã từng hứa với cô ấy rất nhiều lần, sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng làm được. Bây giờ, con đường duy nhất tôi có thể đi chỉ là yêu cô ấy và bảo vệ tốt đứa con của chúng tôi."
" Thật ra, không có Hoắc thị cậu vẫn có thể sống tốt. Cậu không cần phải liều mạng thế này." Giang Kiêu vừa châm một điếu thuốc vừa nói." Tôi không thể trơ mắt nhìn công sức mấy chục năm gầy dựng của bà nội tôi, bị cướp mất.".Một điếu thuốc rất nhanh được hút hết, Hoắc Cao Lãng cầm cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh lên, dập lửa trên đầu mẩu thuốc lá đi.
- "Vậy tại sao, cậu không thử để Hiểu Nhiên tiếp cận bà nội cậu."
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: " sao cậu biết là tôi không thử. Tôi đã thử rất nhiều lần. Nhưng lần nào người nhà tôi cũng đẩy cô ấy ra."
Giang Kiêu hoàn toàn im lặng.
Hai người đứng ở ban công mỗi người đều tự đuổi theo suy nghĩ của mình.
- " Có phải từ đầu tôi không nên đi trêu chọc cô ấy. Bây giờ chắc sẽ tốt hơn." Hoắc Cao Lãng đột nhiên lên tiếng.
Giang Kiêu nghe Hoắc Cao Lãng nói mà giật mình, anh quen biết Hoắc Cao Lãng cho đến bây giờ, chuyện Hoắc Cao Lãng muốn làm chưa từng có nếu như hay do dự: " cậu hoàn toàn thay đổi rồi."
- " Tôi sợ, một ngày nào đó, tôi sợ mình sẽ như lão Thẩm". Hoắc Cao Lãng khẽ cười chua xót.
Giang Kiêu vỗ nhẹ lên vai Hoắc Cao Lãng: " Không kịp nữa rồi, cậu cố gắng bảo vệ tốt tình yêu này. Chúng tôi luôn ở bên cạnh cậu, anh em chúng ta có mấy người được hạnh phúc."
Điện thoại trong túi Hoắc Cao Lãng reo lên, anh nhìn là số đường dài hơi cau mày một lúc, mới nói với Giang Kiêu:
" Tôi vào nghe điện thoại một lúc. Lấy cho tôi chút rượu".
Hoắc Cao Lãng mở cửa đi vào bên trong, anh nhận cuộc gọi: "alo."
Bên kia giọng nói của bà cụ Hoắc lên tiếng: " cháu ở đâu".
- " Anh quốc". Hoắc Cao Lãng ngắn gọn trả lời.
Bà cụ Hoắc cũng nghe ra được Hoắc Cao Lãng không vui: " Khi nào quay về thì gặp bà nội."
Hoắc Cao Lãng hơi cau mày: " bà nội có việc gì cứ nói".
- "Quay về rồi nói". Bà cụ Hoắc nói xong liền cúp máy".
Lúc Hoắc Cao Lãng bước ra ban công lần nữa, tay vẫn cầm điện thoại, tay kia nhận lấy ly rượu từ tay Giang Kiêu.
Anh uống một hơi hết ly rượu.
"Ai gọi". Giang Kiêu hờ hững hỏi." Bà nội tôi." Hoắc Cao Lãng không mặn không nhạt trả lời." Có việc gì sao."" Không có"."Ừm," Giang Kiêu gật đầu: "tôi đi trước, cậu cũng ngủ sớm một chút".Nói xong Giang Kiêu liền quay lưng rời đi.
Trời về đêm của nước Anh có chút se lạnh, Hoắc Cao Lãng nhìn hoa hồng được trồng trong khuôn viên của biệt thự. Nhìn theo góc độ của anh, lúc này từng đóá hoa hồng đang nở rộ vô cùng rực rỡ.
Căn biệt thự này vốn dĩ là anh chuẩn bị cho Lạc Hiểu Nhiên. Anh dự định khi cô mang thai sẽ đưa cô sang đây ở.
Nhưng hiện tại, ở đây hay ở thành phố D đều không còn an toàn.
Anh cầm điện thoại trong tay, ấn vào cuộc gọi, điện thoại reo một lúc mới được kết nối, anh thấp giọng nói.
- " Bà xã".
Lạc Hiểu Nhiên sau khi quay về biệt thự cũng không ra ngoài nữa, lúc này cô vừa mới uống chút sữa. Cô biết rõ hiện giờ không phải là một mình cô nữa. Cô có tự hành hạ bản thân như thế nào cũng được, nhưng đứa bé trong bụng không thể chịu nổi.
Điện thoại để trên bàn trang điểm reo cô cũng đi nhanh lại bắt máy.
- " Ông xã"
Hoắc Cao Lãng nhẹ giọng hỏi: " em đã về nhà rồi à".
" Vâng"." Sao không ở cùng bà ngoại thêm vài ngày".Mỗi khi tiếng nói trầm bỗng của Hoắc Cao Lãng từ trong điện thoại truyền đến tai cô, luôn khiến cô có cảm giác đây chỉ là mộng ảo, giọng nói đó gợi cảm đến mức có chút không chân thực.
"ừm". Lạc Hiểu Nhiên im lặng, tay nhẹ xoa bụng, nhắc đến bà ngoại cô cảm thấy rất buồn: " em muốn quay về, dạo này tâm trạng em có chút không được thoải mái."" Anh làm việc gì để em buồn sao, sao lại không được thoải mái." Hoắc Cao Lãng cảm thấy bất an hỏi thăm cô." cũng không phải như vậy, chị Lưu nói phụ nữ mang thai đều sẽ có tâm trạng như vậy"." vậy sao." Hoắc Cao Lãng dịu dàng an ủi cô: " vậy đợi khi anh trở về cho em chút giận lên người anh, còn bây giờ phải tự lo cho bản thân và đứa nhỏ thật tốt đó biết không".Lạc Hiểu Nhiên nhẹ cười: " vâng, em biết rồi. Vừa rồi em cũng mới uống sữa".
- " Giỏi, bà xã của anh đã trưởng thành rồi. Đã biết tự chăm sóc bản thân rồi."
Lạc Hiểu Nhiên cười ngọt ngào: " em cũng đâu tệ đến vậy. Anh đã ăn cơm chưa, công việc của anh có ổn không."
- " Anh đã ăn rồi". Hoắc Cao Lãng đưa tay xoa nhẹ mi tâm: " công việc vẫn rất ổn".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đây mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi, trước khi ngắt điện thoại còn dịu dàng nói thêm một câu: " ông xã, em nhớ anh".
Hoắc Cao Lãng ở bên kia mỉm cười dịu dàng: "em nhớ anh thật sao, lúc trước khi ở gần mỗi lần em đều né tránh anh mà".
_ " em làm sao mà né tránh anh chứ, chính là anh nhớ sai rồi".
- " Ô". Hoắc Cao Lãng thích thú ổ lên một tiếng rồi cười nói: " anh nhớ sai hay là em, có cần anh nhắc cho em nhớ không. Mỗi lần đều là ông xã, mới hôm qua, hôm nay anh lại muốn nữa sao."
Lạc Hiểu Nhiên bên đây biết là anh nói đến chuyện gì, cô đỏ mặt: " anh...anh sao anh cứ nghĩ đến mấy cái này thế. Xấu tính".
- " Không trêu em nữa, đi ngủ sớm một chút, bà xã ngủ ngon. Anh cũng rất rất rất là nhớ em".
Ngắt điện thoại, Hoắc Cao Lãng cũng quay trở vào trong.
Hoàn toàn bất lực.
Đúng vậy, cho dù anh gần như là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, nhưng có những lúc không thể làm gì được.
Nếu như anh cứ mặc kệ chỉ để cô ở bên cạnh mà không có một cái gì đó là an toàn. Nếu như anh cứ tiếp tục không có bất cứ hành động gì, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi anh.
Cánh môi mỏng của Hoắc Cao Lãng trùn xuống, ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong con ngươi là một loạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía trước.
Mặc dù biết rằng, kết cục của việc tự mình âm thầm đăng kí với cô có thể dẫn theo hàng loạt phản ứng quyết liệt.
Đến lúc đó, Hoắc thị, còn có những người luôn âm thầm trực chờ Hoắc thị, nhất định sẽ có người làm ầm lên.
Nhưng, chuyện làm ăn, danh lợi, quyền thế những thứ anh đã từng coi trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bây giờ nghĩ tới, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ đứa con chỉ thuộc về hai người còn đang nằm trong bụng cô, anh rất muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Hoắc Cao Lãng hút một hơi thuốc, nhả làn khói ra anh mới chậm rãi: " Tôi biết chứ, nhưng tôi không thể làm gì khác hơn." Ngưng một chút anh mới nói tiếp: " Tôi đã từng hứa với cô ấy rất nhiều lần, sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng làm được. Bây giờ, con đường duy nhất tôi có thể đi chỉ là yêu cô ấy và bảo vệ tốt đứa con của chúng tôi."
" Thật ra, không có Hoắc thị cậu vẫn có thể sống tốt. Cậu không cần phải liều mạng thế này." Giang Kiêu vừa châm một điếu thuốc vừa nói." Tôi không thể trơ mắt nhìn công sức mấy chục năm gầy dựng của bà nội tôi, bị cướp mất.".Một điếu thuốc rất nhanh được hút hết, Hoắc Cao Lãng cầm cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh lên, dập lửa trên đầu mẩu thuốc lá đi.
- "Vậy tại sao, cậu không thử để Hiểu Nhiên tiếp cận bà nội cậu."
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: " sao cậu biết là tôi không thử. Tôi đã thử rất nhiều lần. Nhưng lần nào người nhà tôi cũng đẩy cô ấy ra."
Giang Kiêu hoàn toàn im lặng.
Hai người đứng ở ban công mỗi người đều tự đuổi theo suy nghĩ của mình.
- " Có phải từ đầu tôi không nên đi trêu chọc cô ấy. Bây giờ chắc sẽ tốt hơn." Hoắc Cao Lãng đột nhiên lên tiếng.
Giang Kiêu nghe Hoắc Cao Lãng nói mà giật mình, anh quen biết Hoắc Cao Lãng cho đến bây giờ, chuyện Hoắc Cao Lãng muốn làm chưa từng có nếu như hay do dự: " cậu hoàn toàn thay đổi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Tôi sợ, một ngày nào đó, tôi sợ mình sẽ như lão Thẩm". Hoắc Cao Lãng khẽ cười chua xót.
Giang Kiêu vỗ nhẹ lên vai Hoắc Cao Lãng: " Không kịp nữa rồi, cậu cố gắng bảo vệ tốt tình yêu này. Chúng tôi luôn ở bên cạnh cậu, anh em chúng ta có mấy người được hạnh phúc."
Điện thoại trong túi Hoắc Cao Lãng reo lên, anh nhìn là số đường dài hơi cau mày một lúc, mới nói với Giang Kiêu:
" Tôi vào nghe điện thoại một lúc. Lấy cho tôi chút rượu".
Hoắc Cao Lãng mở cửa đi vào bên trong, anh nhận cuộc gọi: "alo."
Bên kia giọng nói của bà cụ Hoắc lên tiếng: " cháu ở đâu".
- " Anh quốc". Hoắc Cao Lãng ngắn gọn trả lời.
Bà cụ Hoắc cũng nghe ra được Hoắc Cao Lãng không vui: " Khi nào quay về thì gặp bà nội."
Hoắc Cao Lãng hơi cau mày: " bà nội có việc gì cứ nói".
- "Quay về rồi nói". Bà cụ Hoắc nói xong liền cúp máy".
Lúc Hoắc Cao Lãng bước ra ban công lần nữa, tay vẫn cầm điện thoại, tay kia nhận lấy ly rượu từ tay Giang Kiêu.
Anh uống một hơi hết ly rượu.
"Ai gọi". Giang Kiêu hờ hững hỏi." Bà nội tôi." Hoắc Cao Lãng không mặn không nhạt trả lời." Có việc gì sao."" Không có"."Ừm," Giang Kiêu gật đầu: "tôi đi trước, cậu cũng ngủ sớm một chút".Nói xong Giang Kiêu liền quay lưng rời đi.
Trời về đêm của nước Anh có chút se lạnh, Hoắc Cao Lãng nhìn hoa hồng được trồng trong khuôn viên của biệt thự. Nhìn theo góc độ của anh, lúc này từng đóá hoa hồng đang nở rộ vô cùng rực rỡ.
Căn biệt thự này vốn dĩ là anh chuẩn bị cho Lạc Hiểu Nhiên. Anh dự định khi cô mang thai sẽ đưa cô sang đây ở.
Nhưng hiện tại, ở đây hay ở thành phố D đều không còn an toàn.
Anh cầm điện thoại trong tay, ấn vào cuộc gọi, điện thoại reo một lúc mới được kết nối, anh thấp giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " Bà xã".
Lạc Hiểu Nhiên sau khi quay về biệt thự cũng không ra ngoài nữa, lúc này cô vừa mới uống chút sữa. Cô biết rõ hiện giờ không phải là một mình cô nữa. Cô có tự hành hạ bản thân như thế nào cũng được, nhưng đứa bé trong bụng không thể chịu nổi.
Điện thoại để trên bàn trang điểm reo cô cũng đi nhanh lại bắt máy.
- " Ông xã"
Hoắc Cao Lãng nhẹ giọng hỏi: " em đã về nhà rồi à".
" Vâng"." Sao không ở cùng bà ngoại thêm vài ngày".Mỗi khi tiếng nói trầm bỗng của Hoắc Cao Lãng từ trong điện thoại truyền đến tai cô, luôn khiến cô có cảm giác đây chỉ là mộng ảo, giọng nói đó gợi cảm đến mức có chút không chân thực.
"ừm". Lạc Hiểu Nhiên im lặng, tay nhẹ xoa bụng, nhắc đến bà ngoại cô cảm thấy rất buồn: " em muốn quay về, dạo này tâm trạng em có chút không được thoải mái."" Anh làm việc gì để em buồn sao, sao lại không được thoải mái." Hoắc Cao Lãng cảm thấy bất an hỏi thăm cô." cũng không phải như vậy, chị Lưu nói phụ nữ mang thai đều sẽ có tâm trạng như vậy"." vậy sao." Hoắc Cao Lãng dịu dàng an ủi cô: " vậy đợi khi anh trở về cho em chút giận lên người anh, còn bây giờ phải tự lo cho bản thân và đứa nhỏ thật tốt đó biết không".Lạc Hiểu Nhiên nhẹ cười: " vâng, em biết rồi. Vừa rồi em cũng mới uống sữa".
- " Giỏi, bà xã của anh đã trưởng thành rồi. Đã biết tự chăm sóc bản thân rồi."
Lạc Hiểu Nhiên cười ngọt ngào: " em cũng đâu tệ đến vậy. Anh đã ăn cơm chưa, công việc của anh có ổn không."
- " Anh đã ăn rồi". Hoắc Cao Lãng đưa tay xoa nhẹ mi tâm: " công việc vẫn rất ổn".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đây mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi, trước khi ngắt điện thoại còn dịu dàng nói thêm một câu: " ông xã, em nhớ anh".
Hoắc Cao Lãng ở bên kia mỉm cười dịu dàng: "em nhớ anh thật sao, lúc trước khi ở gần mỗi lần em đều né tránh anh mà".
_ " em làm sao mà né tránh anh chứ, chính là anh nhớ sai rồi".
- " Ô". Hoắc Cao Lãng thích thú ổ lên một tiếng rồi cười nói: " anh nhớ sai hay là em, có cần anh nhắc cho em nhớ không. Mỗi lần đều là ông xã, mới hôm qua, hôm nay anh lại muốn nữa sao."
Lạc Hiểu Nhiên bên đây biết là anh nói đến chuyện gì, cô đỏ mặt: " anh...anh sao anh cứ nghĩ đến mấy cái này thế. Xấu tính".
- " Không trêu em nữa, đi ngủ sớm một chút, bà xã ngủ ngon. Anh cũng rất rất rất là nhớ em".
Ngắt điện thoại, Hoắc Cao Lãng cũng quay trở vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro