Chap 173
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Cúp máy Lạc Hiểu Nhiên xong, Hoắc Cao Lãng quay trở vào giải quyết công việc, gần bốn giờ sáng mới trở về giường ngú.
Trời vừa sáng điện thoại liền reo inh ỏi, Hoắc Cao Lãng trở mình chân mày hơi cau lại. Anh đưa tay lấy điện thoại, vừa bắt máy.
Giọng Mạc Lâm liền truyền tới: " cậu đã xem tin tức chưa".
Hoắc Cao Lãng một tay cầm điện thoại, một tay xoa trán mắt vẫn nhắm chặt, giọng khàn nói: "chuyện gì".
Mạc Lâm nghe giọng điệu này thì biết rõ Hoắc Cao Lãng chưa biết gì liền gấp gáp nói: "tin tức cậu kết hôn đã truyền ra ngoài, trong vòng mười phút cổ phiếu Hoắc Thị là tụt dốc đến đỉnh điểm rồi".
Nghe đến đây Hoắc Cao Lãng liền ngồi bật dậy liền hỏi: " Danh tính Lạc Hiểu Nhiên có bị lộ ra không". Cả một
Hoắc thị bành chướng như vậy, anh không một chút quan tâm. Câu đầu tiên anh hỏi để xác minh gần vợ của mình có còn an toàn hay không.
- " Ha". Mạc Lâm khẽ cười : " Một Hoắc thị bành chướng vậy cũng không bằng vợ cậu. Yên tâm vẫn chưa."
Hoắc Cao Lãng tay vẫn cầm điện thoại bước xuống giường đi đến bàn làm việc mở máy tính lên, anh thuận tiện bật loa ngoài điện thoại, tay anh thao tác máy tính miệng vẫn nói: " biết là ai làm không".
- " Kiều Nhất Minh" Mạc Lâm tiếp tục nói: " nghe nói gần đây Kiều Khả Mỹ người không ra người, ma không ra ma, đại tiểu thư đến mức này rồi, ông ta không ngồi yên được nữa."
Hoắc Cao Lãng nhìn màn hình máy tính, chân mày cau lại càng lúc càng chặt: " hôm nay tôi sẽ trở về. Để xem cô ta vì tôi mà sống dở chết dở thế nào.
Hoắc Cao Lãng nhìn màn hình máy tính, chân mày cau lại càng lúc càng chặt: " hôm nay tôi sẽ trở về. Để xem cô ta vì tôi mà sống dở chết dở thế nào."
Mạc Lâm bên kia trầm ngâm một lúc mới nói: " Lão Hoắc, chuyện đã đến nước này, mỗi bước đi cậu nên suy tính kĩ càng".
Trên máy bay, Hoắc Cao Lãng nhàm chán nhắm mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi, dạo gần đây anh thường xuyên đau đầu.
Nhà họ Kiều.
Kiều Nhất Minh mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, một tay bưng ấm trà, rót cho mình một chén, từ từ nhấm nháp rồi mới khen ngợi: "Hoắc Nguyên Lãng, nào nào nào, ông cũng nếm thử xem, đây là trà Long Tĩnh thượng hạng đấy."
Sắc mặt của Hoắc Nguyên Lãng xám xịt, ông ngồi đối diện với ông ta, làm gì có tâm trí đâu mà thưởng thức trà?
Hôm nay ông bị Kiều Nhất Minh gọi tới, đương nhiên, cho dù ông ta không gọi ông tới, ông cũng đã nghĩ kĩ rồi, kiểu gì cũng phải đối mặt.
Từ khi Hoắc Cao Lãng từ chối hôn sự cùng Kiều Khả Mỹ , ông cũng đã biết một ngày này sẽ không xa.
-"Kiều Nhất Minh, ông biết hôm nay tôi tới đây không phải là để uống trà."
Hoắc Nguyên Lãng cũng là người từng trải, mặc dù có nhược điểm nằm trong tay Kiều Nhất Minh, nhưng ông cũng biết, đến giờ Kiều Nhất Minh còn chưa ra tay, thì khẳng định vẫn còn cơ hội thương lượng: "Ông nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?"
- "gấp gì chứ." Kiều Nhất Minh cười híp mắt: "chờ một chút nữa, cùng tôi chờ xem người đó có đến không".
Hoắc Cao Lãng vô cùng ngạc nhiên: " còn ai đến nữa".
- "Có một số việc ông không tự tay giải quyết được, thì tôi thay ông giải quyết". Kiều Nhất Minh cũng không che đậy: "tôi muốn chờ xem con trai ông, có thể nhẫn tâm nhìn Hoắc thị của các người bị sụp đổ không".
Kiều Nhất Minh thông thả nhấp một ngụm trà: " tôi nhớ năm xưa, tính tình của ông ai làm ông không thoải mái, ông liền giải quyết kẻ đó, rất dứt khoác. Hiện giờ, chỉ một con nhóc ranh, mãi mà ông không giải quyết được".
Sắc mặt Hoắc Nguyên Lãng rất khó coi, ông không cam lòng mà phản bác: "Kiều Nhất Minh, tôi là người làm ăn đàng hoàng, ông đừng nói như kiểu tôi chỉ cần nhìn ai không vừa mắt liền diệt trừ".
- "Làm ăn đàng hoàng". Kiều Nhất Minh cười khẩy một tiếng, vẻ khinh thường hiện lên khuôn mặt mập mạp:
"Làm ăn thì đàng hoàng đấy, nhưng thủ đoạn có đàng hoàng không thì không cần tôi phải nói lại đâu nhỉ? Mười mấy năm trước, chính ông đã dạy tôi, làm ăn phải bất chấp thủ đoạn! Nếu không, sao năm đó ông lại có nhược điểm rơi vào trong tay tôi?"
Hoắc Nguyên Lãng bỗng đứng bật dậy, đôi lông mày nhíu lại, ông tức giận gầm nhẹ: "Ông... Kiều Nhất Minh, đúng là tôi đã nhìn nhầm ông rồi. Năm đó tôi giao chuyện ấy cho ông xử lí cũng là vì tôi tin tưởng ông, nhưng bây giờ ông lại quay ra cắn ngược tôi! Chuyện đó có thể hoàn toàn trách tôi sao? Chúng ta đều biết là bởi vì người kia... quá cứng đầu. Và người kia cũng là người nhà của ông . Bao nhiêu năm qua, ông tưởng rằng tôi dễ chịu lắm sao? Là người thì đều có lương tâm. Ông không nhớ, khi ông ra tù, tất cả tài nguyên của Hoắc thị, tôi đều đưa cho ông, ông mới gầy dựng được Kiều thị như bây giờ."
- "Đừng có nói chuyện tình cảm với tôi. Ông tưởng những năm ở trong tù tôi thoải mái lắm sao."
Hoắc Nguyên Lãng cười khẩy: " tôi không ép ông đi. Nói thẳng ra khi đó ông đứng ra nhận tội ông đều có tính toán, ông biết chắc chắn tôi sẽ tìm luật sư giỏi nhất kháng án cho ông mức án thấp nhất, ông biết sau khi ra tù chắc chắn bằng mọi giá tôi sẽ cho ông một bước đệm bước lên mây. Nếu năm xưa, không có tôi đứng ra thì đến bây giờ ông là một tên ất ơ nào, không ai biết đến." Hiện giờ, Kiều Nhất Minh đã muốn lật bài ngửa thì ông còn gì phải sợ nữa.
-" Ông.." Kiều Nhất Minh tức đến nghẹn lời.
Hoắc Nguyên Lãng lạnh lùng lên tiếng: " cổ phiếu Hoắc thị rớt, thì Kiều thị ông cũng không ổn. Ông tự mà xem xét, việc gì nên làm".
- " Bố".
Trong lúc hai người đang giăng co căng thẳng, Kiều Khả Mỹ từ trên lầu đi xuống, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, ăn diện kĩ lưỡng mặt mày tươi tắn bước xuống.
Kiều Nhất Minh lâu lắm rồi không thấy con gái trong bộ dạng tươi tỉnh như lúc này, ông ta mừng rỡ nói: " Khả Mỹ, con đi dạo phố muốn tự đi hay là bố bảo tài xế chở con đi".
- "Bố và chú cứ nói chuyện đi. Con đi gặp Cao Lãng, anh ấy đang đợi con ạ." Kiều Khả Mỹ miệng cười không khép lại được.
Hoắc Cao Lãng ngồi trong phòng chờ, xuống máy bay anh vẫn chưa tìm Lạc Hiểu Nhiên.
Cửa phòng mở ra, cô gái mặt váy trắng tươi cười bước vào, bước đến bàn cô ta khẽ nói: " Cao Lãng, anh tìm em".
Hoắc Cao Lãng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta: "ngồi xuống rồi nói". Anh không có ý định gì giúp Kiều Khả Mỹ kéo ghế.
Nhìn người đàn ông mà mình nhớ mong đêm ngày, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng xa cách như thế, Kiều Khả Mỹ cảm thấy đau lòng, nhưng vì Hoắc Cao Lãng đã chịu hẹn gặp cô ta, nên bỏ qua tất cả, Kiều Khả Mỹ kéo ghế ra ngồi vào.
Hoắc Cao Lãng nhìn Kiều Khả Mỹ một lượt, sau đó nhấp một ngụm trà hờ hững nói: " nhìn cô như thế này, mà bọn nhà báo lại đi đồn rằng cô vì tôi mà người không ra người, ma không ra ma.
Trời vừa sáng điện thoại liền reo inh ỏi, Hoắc Cao Lãng trở mình chân mày hơi cau lại. Anh đưa tay lấy điện thoại, vừa bắt máy.
Giọng Mạc Lâm liền truyền tới: " cậu đã xem tin tức chưa".
Hoắc Cao Lãng một tay cầm điện thoại, một tay xoa trán mắt vẫn nhắm chặt, giọng khàn nói: "chuyện gì".
Mạc Lâm nghe giọng điệu này thì biết rõ Hoắc Cao Lãng chưa biết gì liền gấp gáp nói: "tin tức cậu kết hôn đã truyền ra ngoài, trong vòng mười phút cổ phiếu Hoắc Thị là tụt dốc đến đỉnh điểm rồi".
Nghe đến đây Hoắc Cao Lãng liền ngồi bật dậy liền hỏi: " Danh tính Lạc Hiểu Nhiên có bị lộ ra không". Cả một
Hoắc thị bành chướng như vậy, anh không một chút quan tâm. Câu đầu tiên anh hỏi để xác minh gần vợ của mình có còn an toàn hay không.
- " Ha". Mạc Lâm khẽ cười : " Một Hoắc thị bành chướng vậy cũng không bằng vợ cậu. Yên tâm vẫn chưa."
Hoắc Cao Lãng tay vẫn cầm điện thoại bước xuống giường đi đến bàn làm việc mở máy tính lên, anh thuận tiện bật loa ngoài điện thoại, tay anh thao tác máy tính miệng vẫn nói: " biết là ai làm không".
- " Kiều Nhất Minh" Mạc Lâm tiếp tục nói: " nghe nói gần đây Kiều Khả Mỹ người không ra người, ma không ra ma, đại tiểu thư đến mức này rồi, ông ta không ngồi yên được nữa."
Hoắc Cao Lãng nhìn màn hình máy tính, chân mày cau lại càng lúc càng chặt: " hôm nay tôi sẽ trở về. Để xem cô ta vì tôi mà sống dở chết dở thế nào.
Hoắc Cao Lãng nhìn màn hình máy tính, chân mày cau lại càng lúc càng chặt: " hôm nay tôi sẽ trở về. Để xem cô ta vì tôi mà sống dở chết dở thế nào."
Mạc Lâm bên kia trầm ngâm một lúc mới nói: " Lão Hoắc, chuyện đã đến nước này, mỗi bước đi cậu nên suy tính kĩ càng".
Trên máy bay, Hoắc Cao Lãng nhàm chán nhắm mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi, dạo gần đây anh thường xuyên đau đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Kiều.
Kiều Nhất Minh mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, một tay bưng ấm trà, rót cho mình một chén, từ từ nhấm nháp rồi mới khen ngợi: "Hoắc Nguyên Lãng, nào nào nào, ông cũng nếm thử xem, đây là trà Long Tĩnh thượng hạng đấy."
Sắc mặt của Hoắc Nguyên Lãng xám xịt, ông ngồi đối diện với ông ta, làm gì có tâm trí đâu mà thưởng thức trà?
Hôm nay ông bị Kiều Nhất Minh gọi tới, đương nhiên, cho dù ông ta không gọi ông tới, ông cũng đã nghĩ kĩ rồi, kiểu gì cũng phải đối mặt.
Từ khi Hoắc Cao Lãng từ chối hôn sự cùng Kiều Khả Mỹ , ông cũng đã biết một ngày này sẽ không xa.
-"Kiều Nhất Minh, ông biết hôm nay tôi tới đây không phải là để uống trà."
Hoắc Nguyên Lãng cũng là người từng trải, mặc dù có nhược điểm nằm trong tay Kiều Nhất Minh, nhưng ông cũng biết, đến giờ Kiều Nhất Minh còn chưa ra tay, thì khẳng định vẫn còn cơ hội thương lượng: "Ông nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?"
- "gấp gì chứ." Kiều Nhất Minh cười híp mắt: "chờ một chút nữa, cùng tôi chờ xem người đó có đến không".
Hoắc Cao Lãng vô cùng ngạc nhiên: " còn ai đến nữa".
- "Có một số việc ông không tự tay giải quyết được, thì tôi thay ông giải quyết". Kiều Nhất Minh cũng không che đậy: "tôi muốn chờ xem con trai ông, có thể nhẫn tâm nhìn Hoắc thị của các người bị sụp đổ không".
Kiều Nhất Minh thông thả nhấp một ngụm trà: " tôi nhớ năm xưa, tính tình của ông ai làm ông không thoải mái, ông liền giải quyết kẻ đó, rất dứt khoác. Hiện giờ, chỉ một con nhóc ranh, mãi mà ông không giải quyết được".
Sắc mặt Hoắc Nguyên Lãng rất khó coi, ông không cam lòng mà phản bác: "Kiều Nhất Minh, tôi là người làm ăn đàng hoàng, ông đừng nói như kiểu tôi chỉ cần nhìn ai không vừa mắt liền diệt trừ".
- "Làm ăn đàng hoàng". Kiều Nhất Minh cười khẩy một tiếng, vẻ khinh thường hiện lên khuôn mặt mập mạp:
"Làm ăn thì đàng hoàng đấy, nhưng thủ đoạn có đàng hoàng không thì không cần tôi phải nói lại đâu nhỉ? Mười mấy năm trước, chính ông đã dạy tôi, làm ăn phải bất chấp thủ đoạn! Nếu không, sao năm đó ông lại có nhược điểm rơi vào trong tay tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Nguyên Lãng bỗng đứng bật dậy, đôi lông mày nhíu lại, ông tức giận gầm nhẹ: "Ông... Kiều Nhất Minh, đúng là tôi đã nhìn nhầm ông rồi. Năm đó tôi giao chuyện ấy cho ông xử lí cũng là vì tôi tin tưởng ông, nhưng bây giờ ông lại quay ra cắn ngược tôi! Chuyện đó có thể hoàn toàn trách tôi sao? Chúng ta đều biết là bởi vì người kia... quá cứng đầu. Và người kia cũng là người nhà của ông . Bao nhiêu năm qua, ông tưởng rằng tôi dễ chịu lắm sao? Là người thì đều có lương tâm. Ông không nhớ, khi ông ra tù, tất cả tài nguyên của Hoắc thị, tôi đều đưa cho ông, ông mới gầy dựng được Kiều thị như bây giờ."
- "Đừng có nói chuyện tình cảm với tôi. Ông tưởng những năm ở trong tù tôi thoải mái lắm sao."
Hoắc Nguyên Lãng cười khẩy: " tôi không ép ông đi. Nói thẳng ra khi đó ông đứng ra nhận tội ông đều có tính toán, ông biết chắc chắn tôi sẽ tìm luật sư giỏi nhất kháng án cho ông mức án thấp nhất, ông biết sau khi ra tù chắc chắn bằng mọi giá tôi sẽ cho ông một bước đệm bước lên mây. Nếu năm xưa, không có tôi đứng ra thì đến bây giờ ông là một tên ất ơ nào, không ai biết đến." Hiện giờ, Kiều Nhất Minh đã muốn lật bài ngửa thì ông còn gì phải sợ nữa.
-" Ông.." Kiều Nhất Minh tức đến nghẹn lời.
Hoắc Nguyên Lãng lạnh lùng lên tiếng: " cổ phiếu Hoắc thị rớt, thì Kiều thị ông cũng không ổn. Ông tự mà xem xét, việc gì nên làm".
- " Bố".
Trong lúc hai người đang giăng co căng thẳng, Kiều Khả Mỹ từ trên lầu đi xuống, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, ăn diện kĩ lưỡng mặt mày tươi tắn bước xuống.
Kiều Nhất Minh lâu lắm rồi không thấy con gái trong bộ dạng tươi tỉnh như lúc này, ông ta mừng rỡ nói: " Khả Mỹ, con đi dạo phố muốn tự đi hay là bố bảo tài xế chở con đi".
- "Bố và chú cứ nói chuyện đi. Con đi gặp Cao Lãng, anh ấy đang đợi con ạ." Kiều Khả Mỹ miệng cười không khép lại được.
Hoắc Cao Lãng ngồi trong phòng chờ, xuống máy bay anh vẫn chưa tìm Lạc Hiểu Nhiên.
Cửa phòng mở ra, cô gái mặt váy trắng tươi cười bước vào, bước đến bàn cô ta khẽ nói: " Cao Lãng, anh tìm em".
Hoắc Cao Lãng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta: "ngồi xuống rồi nói". Anh không có ý định gì giúp Kiều Khả Mỹ kéo ghế.
Nhìn người đàn ông mà mình nhớ mong đêm ngày, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng xa cách như thế, Kiều Khả Mỹ cảm thấy đau lòng, nhưng vì Hoắc Cao Lãng đã chịu hẹn gặp cô ta, nên bỏ qua tất cả, Kiều Khả Mỹ kéo ghế ra ngồi vào.
Hoắc Cao Lãng nhìn Kiều Khả Mỹ một lượt, sau đó nhấp một ngụm trà hờ hững nói: " nhìn cô như thế này, mà bọn nhà báo lại đi đồn rằng cô vì tôi mà người không ra người, ma không ra ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro