Chap 174
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng nhìn Kiều Khả Mỹ một lượt, sau đó nhấp một ngụm trà hờ hững nói: " nhìn cô như thế này, mà bọn nhà báo lại đi đồn rằng m cô vì tôi mà người không ra người, ma không ra ma."
Dưới lớp son phấn là gương mặt tiều tuy, nhưng vẫn không giấu nỗi nét cô đơn, Kiều Khả Mỹ cười: " Cao Lãng, em không biết hôm nay anh hẹn gặp em, em không biết mình nên vui hay nên buồn nữa".
Hoắc Cao Lãng không có nhiều kiên nhẫn: " cô cũng phải biết vì sao tôi tìm cô."
" Là vì Lạc Hiểu Nhiên sao.""Kiều Khả Mỹ".Hoắc Cao Lãng nhíu mày, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo thêm vài phần, giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều để lộ sự mất kiên nhẫn: "Có một số chuyện tôi đã nói rõ ràng rồi, giữ lại chút tôn nghiêm cho mình đi."
Đôi môi đỏ tươi của Kiều Khả Mỹ hơi run lên, vẻ mặt ảm đạm như vừa bị nhục mạ. Nhưng chút tôn nghiêm còn sót lại khiến cô ta cố gắng chịu đựng.
Cô ta là thiên kim của nhà họ Kiều từ nhỏ đến lớn được nâng trên bàn tay, thứ gì cô ta muốn đều có được, mà hiện giờ ngay cả một ánh mắt cô ta cũng không có được.
Những gì mà cô ta trả giá, chẳng lẽ lại không đáng một đồng thế sao?
Mà Lạc Hiểu Nhiên có thể mang lại cho anh cái gì?
Chỉ có tại họa mà thôi! Anh thà ôm lấy một quả bom hẹn giờ, cũng không muốn liếc nhìn cô ta.
Kiều Khả Mỹ cắn môi, một hồi lâu sau mới bình phục được những oán giận trong lòng. Cô ta còn muốn chiến đấu dài lâu, lúc này không thể nhận thua được.
Cô ta lấy từ trong túi xách một xấp giấy đưa cho Hoắc Cao Lãng: " Đây là giấy tờ của sự việc năm đó, em lấy được từ thư phòng của bố em. Bây giờ em cũng đã biết lý do tại sao bà nội anh lại đồng ý hôn sự của chúng ta, khi chỉ vừa mới nhìn thấy em."
Hoắc Cao Lãng nhíu mày, giơ xấp giấy trong tay lên, giọng nói hơi nghiêm nghị: " ý cô là gì".
" Cao Lãng, anh có thể không yêu em. Ngay cả việc gặp mặt em, anh cũng cảm thấy phí thời gian. Nhưng em lại không có như vậy, em yêu anh". Kiều Khả Mỹ mím môi, sau đó hơi nhếch lên, nở nụ cười không biết có phải đang tự giễu hay không: "Anh xem, với tin tức ngày hôm nay, em bảo bọn nhà báo viết thêm một bài, công khai danh tính Lạc Hiểu Nhiên, công khai nói cô ấy chen vào hôn sự của chúng ta, anh nghĩ cả đời này cô ấy có ngóc đầu lên được không. Nhưng em không nỡ, bởi vì em không phải là người lạnh lùng bạc bẽo như anh."" Nếu em đoán không nhầm, thì chắc anh cũng đã biết Giang Uyển là mẹ của Lạc Hiểu Nhiên."."Cô muốn gì.
- " Từ nhỏ, bà ta luôn cưng chiều em, gần đây thấy em như vậy, bà ta đã nhiều lần muốn tìm đến Lạc Hiểu Nhiên.
Nhưng em đã không đồng ý, anh nói xem em đối với cô ấy quá nhẹ nhàng mà đúng không."
Dù nói dễ nghe đến mấy, thì cũng vẫn là uy hiếp trá hình, Hoắc Cao Lãng sao có thể không hiểu.
Đôi mắt sắc bén của anh híp lại, anh đứng lên bước tới trước mặt cô ta, dùng khí thế lấn át Kiều Khả Mỹ : "Đừng thừa nước đục thả câu, nói điều kiện của cô đi".
Kiều Khả Mỹ say mê nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khuôn mặt anh mới hoàn mỹ làm sao, nhất là đôi mắt
kia.
Hôm nay, không biết động cơ nào mà Kiều Khả Mỹ bạo gan hơn rất nhiều. Cô ta đứng lên bước lên vài bước, nũng nịu ngả vào người Hoắc Cao Lãng, bàn tay bạo gan đặt lên ngực trái anh, sau đó lại nhìn vào mắt anh, trong đối mắt có thể khiến vô số phụ nữ say đắm, lúc này tràn ngập hình ảnh của mình, cảm giác vi diệu này khiến cô ta ảo tưởng rằng, mình được in sâu trong lòng anh.
-"Em muốn gì, anh còn không biết sao?". Kiều Khả Mỹ mỉm cười nhẹ nói.
Giọng nói cô ta yểu điệu, áp cả người vào trong lòng Hoắc Cao Lãng, vòng tay ôm chặt hông của anh, ngữ khí mang theo chút mê hoặc: " Cao Lãng, đừng tự mình tranh đấu nữa, em biết anh hiện giờ biết bao nhiêu vấn đề phải đối mặt, nhưng anh chỉ cần nắm lấy tay em, vậy thì anh có thể giải quyết được tất cả. Em không trách anh đã từng chối bỏ, đã từng không nắm tay em. Anh thử suy nghĩ xem, em với anh mới là hợp nhất phải không, nắm tay em, anh sẽ không còn vấn đề nào phải đối mặt. Được không anh."
Hoắc Cao Lãng vươn tay bóp hai vai cô ta, hơi dùng sức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, bình tĩnh gằn từng chữ không chút tình cảm: "Cô thấy làm thế này có ý nghĩa sao? Kiều Khả Mỹ, tôi không yêu cô".
Kiều Khả Mỹ bị anh đẩy ra mặt mũi trắng bệch: "Yêu". Kiều Khả Mỹ vẫn cười: "trước giờ anh cũng chưa từng nói yêu em, không sao cả, em tin mình sẽ làm cho anh yêu".
- " Kiều Khả Mỹ, cô đừng khiến cho tôi phải ghét cô nhiều hơn".
Mặt Kiều Khả Mỹ vẫn chưa dịu đi, nhưng trong lòng lại vô thức run lên, bước chân khựng lại: " Anh không yêu em, nhưng vì sao không là người khác?. Tại sao, phải là Lạc Hiểu Nhiên, cô ta có gì hay. Cô ta xứng đáng để anh hy sinh làm nhiều chuyện như vậy sao?. Vì cô ta, anh chắc là bị quỷ ám rồi". Ngưng một chút cô ta lại nói tiếp: " cô ta không xứng để anh đánh đổi tất cả. Hoắc Cao Lãng, trên người phải toả ra hào quang, mới là Hoắc Cao Lãng hoàn chỉnh. Hoắc Cao Lãng, anh phải đứng ở vị trí cao nhất. Anh muốn trơ mắt nhìn nhà họ Hoắc mất hết tất cả sao. Anh biết anh còn một lựa chọn khác, đế thay đối cục diện nhà họ Hoắc mà đúng không".
Kiều Khả Mỹ không cam lòng, tại sao là Lạc Hiểu Nhiên, cô ta có điểm nào thua Lạc Hiểu Nhiên, mà Hoắc Cao Lãng không chọn cô ta.
-" Đủ rồi, thời gian qua cô cũng âm thầm thu thập nhiều tin tức của tôi quá. Tôi khiến cô phải nhọc lòng phiền não thế này sao".
Hoắc Cao Lãng quát lên, toàn thân tràn ngập vẻ ác độc: "Kiều Khả Mỹ, tôi đã xem thường cô rồi"
-"Tin tức này, tôi không hy vọng có người khác biết". Anh siết chặt xấp giấy trong tay, ném cho Kiều Khả Mỹ, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay cô đã tới tìm tôi, nói chuyện này với tôi, thì chắc hẳn cô cũng biết, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để bóp nghẹt tin tức này từ trong trứng nước, vì vậy tôi nghĩ cô không cần âm mưu gì nữa".
Dứt lời, anh liền xoay người bỏ đi
Kiều Khả Mỹ nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của anh, dâng lên nỗi xúc động muốn lao tới.
Chân cô ta nhúc nhích, nhưng vẫn bị chút tôn nghiêm còn sót lại kìm chế, thấy bóng dáng anh ngày càng xa, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: " Hoắc Cao Lãng, chắc chắn anh sẽ hối hận".
Quả nhiên người đàn ông phía trước hơi khựng lại.
Kiều Khả Mỹ thê lương nhếch đôi môi đỏ mọng, nói chắc như đinh đóng cột: " Cao Lãng, anh sẽ quay lại tìm em thôi".
Hoắc Cao Lãng không thèm ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng.
Bỏ lại Kiều Khả Mỹ ở đó.
Kiều Khả Mỹ tức giận xé nát từng tờ giấy. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn chăm chú.
Không phải cô ta thực sự tốt bụng như vậy, tha cho Lạc Hiểu Nhiên một con đường sống, chẳng qua là cho bản thân thêm một cơ hội.
Một người phụ nữ độc ác, làm sao có thể khiến người đàn ông lạnh lùng hồi tâm chuyển ý chứ?
Cô ta đã không còn đường lui, vai ác - để cho mẹ kế, Giang Uyển đóng là được rồi, cô ta chỉ cần ngồi đây chờ anh quay đầu, vậy là đủ.
Dưới lớp son phấn là gương mặt tiều tuy, nhưng vẫn không giấu nỗi nét cô đơn, Kiều Khả Mỹ cười: " Cao Lãng, em không biết hôm nay anh hẹn gặp em, em không biết mình nên vui hay nên buồn nữa".
Hoắc Cao Lãng không có nhiều kiên nhẫn: " cô cũng phải biết vì sao tôi tìm cô."
" Là vì Lạc Hiểu Nhiên sao.""Kiều Khả Mỹ".Hoắc Cao Lãng nhíu mày, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo thêm vài phần, giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều để lộ sự mất kiên nhẫn: "Có một số chuyện tôi đã nói rõ ràng rồi, giữ lại chút tôn nghiêm cho mình đi."
Đôi môi đỏ tươi của Kiều Khả Mỹ hơi run lên, vẻ mặt ảm đạm như vừa bị nhục mạ. Nhưng chút tôn nghiêm còn sót lại khiến cô ta cố gắng chịu đựng.
Cô ta là thiên kim của nhà họ Kiều từ nhỏ đến lớn được nâng trên bàn tay, thứ gì cô ta muốn đều có được, mà hiện giờ ngay cả một ánh mắt cô ta cũng không có được.
Những gì mà cô ta trả giá, chẳng lẽ lại không đáng một đồng thế sao?
Mà Lạc Hiểu Nhiên có thể mang lại cho anh cái gì?
Chỉ có tại họa mà thôi! Anh thà ôm lấy một quả bom hẹn giờ, cũng không muốn liếc nhìn cô ta.
Kiều Khả Mỹ cắn môi, một hồi lâu sau mới bình phục được những oán giận trong lòng. Cô ta còn muốn chiến đấu dài lâu, lúc này không thể nhận thua được.
Cô ta lấy từ trong túi xách một xấp giấy đưa cho Hoắc Cao Lãng: " Đây là giấy tờ của sự việc năm đó, em lấy được từ thư phòng của bố em. Bây giờ em cũng đã biết lý do tại sao bà nội anh lại đồng ý hôn sự của chúng ta, khi chỉ vừa mới nhìn thấy em."
Hoắc Cao Lãng nhíu mày, giơ xấp giấy trong tay lên, giọng nói hơi nghiêm nghị: " ý cô là gì".
" Cao Lãng, anh có thể không yêu em. Ngay cả việc gặp mặt em, anh cũng cảm thấy phí thời gian. Nhưng em lại không có như vậy, em yêu anh". Kiều Khả Mỹ mím môi, sau đó hơi nhếch lên, nở nụ cười không biết có phải đang tự giễu hay không: "Anh xem, với tin tức ngày hôm nay, em bảo bọn nhà báo viết thêm một bài, công khai danh tính Lạc Hiểu Nhiên, công khai nói cô ấy chen vào hôn sự của chúng ta, anh nghĩ cả đời này cô ấy có ngóc đầu lên được không. Nhưng em không nỡ, bởi vì em không phải là người lạnh lùng bạc bẽo như anh."" Nếu em đoán không nhầm, thì chắc anh cũng đã biết Giang Uyển là mẹ của Lạc Hiểu Nhiên."."Cô muốn gì.
- " Từ nhỏ, bà ta luôn cưng chiều em, gần đây thấy em như vậy, bà ta đã nhiều lần muốn tìm đến Lạc Hiểu Nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng em đã không đồng ý, anh nói xem em đối với cô ấy quá nhẹ nhàng mà đúng không."
Dù nói dễ nghe đến mấy, thì cũng vẫn là uy hiếp trá hình, Hoắc Cao Lãng sao có thể không hiểu.
Đôi mắt sắc bén của anh híp lại, anh đứng lên bước tới trước mặt cô ta, dùng khí thế lấn át Kiều Khả Mỹ : "Đừng thừa nước đục thả câu, nói điều kiện của cô đi".
Kiều Khả Mỹ say mê nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khuôn mặt anh mới hoàn mỹ làm sao, nhất là đôi mắt
kia.
Hôm nay, không biết động cơ nào mà Kiều Khả Mỹ bạo gan hơn rất nhiều. Cô ta đứng lên bước lên vài bước, nũng nịu ngả vào người Hoắc Cao Lãng, bàn tay bạo gan đặt lên ngực trái anh, sau đó lại nhìn vào mắt anh, trong đối mắt có thể khiến vô số phụ nữ say đắm, lúc này tràn ngập hình ảnh của mình, cảm giác vi diệu này khiến cô ta ảo tưởng rằng, mình được in sâu trong lòng anh.
-"Em muốn gì, anh còn không biết sao?". Kiều Khả Mỹ mỉm cười nhẹ nói.
Giọng nói cô ta yểu điệu, áp cả người vào trong lòng Hoắc Cao Lãng, vòng tay ôm chặt hông của anh, ngữ khí mang theo chút mê hoặc: " Cao Lãng, đừng tự mình tranh đấu nữa, em biết anh hiện giờ biết bao nhiêu vấn đề phải đối mặt, nhưng anh chỉ cần nắm lấy tay em, vậy thì anh có thể giải quyết được tất cả. Em không trách anh đã từng chối bỏ, đã từng không nắm tay em. Anh thử suy nghĩ xem, em với anh mới là hợp nhất phải không, nắm tay em, anh sẽ không còn vấn đề nào phải đối mặt. Được không anh."
Hoắc Cao Lãng vươn tay bóp hai vai cô ta, hơi dùng sức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, bình tĩnh gằn từng chữ không chút tình cảm: "Cô thấy làm thế này có ý nghĩa sao? Kiều Khả Mỹ, tôi không yêu cô".
Kiều Khả Mỹ bị anh đẩy ra mặt mũi trắng bệch: "Yêu". Kiều Khả Mỹ vẫn cười: "trước giờ anh cũng chưa từng nói yêu em, không sao cả, em tin mình sẽ làm cho anh yêu".
- " Kiều Khả Mỹ, cô đừng khiến cho tôi phải ghét cô nhiều hơn".
Mặt Kiều Khả Mỹ vẫn chưa dịu đi, nhưng trong lòng lại vô thức run lên, bước chân khựng lại: " Anh không yêu em, nhưng vì sao không là người khác?. Tại sao, phải là Lạc Hiểu Nhiên, cô ta có gì hay. Cô ta xứng đáng để anh hy sinh làm nhiều chuyện như vậy sao?. Vì cô ta, anh chắc là bị quỷ ám rồi". Ngưng một chút cô ta lại nói tiếp: " cô ta không xứng để anh đánh đổi tất cả. Hoắc Cao Lãng, trên người phải toả ra hào quang, mới là Hoắc Cao Lãng hoàn chỉnh. Hoắc Cao Lãng, anh phải đứng ở vị trí cao nhất. Anh muốn trơ mắt nhìn nhà họ Hoắc mất hết tất cả sao. Anh biết anh còn một lựa chọn khác, đế thay đối cục diện nhà họ Hoắc mà đúng không".
Kiều Khả Mỹ không cam lòng, tại sao là Lạc Hiểu Nhiên, cô ta có điểm nào thua Lạc Hiểu Nhiên, mà Hoắc Cao Lãng không chọn cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Đủ rồi, thời gian qua cô cũng âm thầm thu thập nhiều tin tức của tôi quá. Tôi khiến cô phải nhọc lòng phiền não thế này sao".
Hoắc Cao Lãng quát lên, toàn thân tràn ngập vẻ ác độc: "Kiều Khả Mỹ, tôi đã xem thường cô rồi"
-"Tin tức này, tôi không hy vọng có người khác biết". Anh siết chặt xấp giấy trong tay, ném cho Kiều Khả Mỹ, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay cô đã tới tìm tôi, nói chuyện này với tôi, thì chắc hẳn cô cũng biết, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để bóp nghẹt tin tức này từ trong trứng nước, vì vậy tôi nghĩ cô không cần âm mưu gì nữa".
Dứt lời, anh liền xoay người bỏ đi
Kiều Khả Mỹ nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của anh, dâng lên nỗi xúc động muốn lao tới.
Chân cô ta nhúc nhích, nhưng vẫn bị chút tôn nghiêm còn sót lại kìm chế, thấy bóng dáng anh ngày càng xa, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: " Hoắc Cao Lãng, chắc chắn anh sẽ hối hận".
Quả nhiên người đàn ông phía trước hơi khựng lại.
Kiều Khả Mỹ thê lương nhếch đôi môi đỏ mọng, nói chắc như đinh đóng cột: " Cao Lãng, anh sẽ quay lại tìm em thôi".
Hoắc Cao Lãng không thèm ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng.
Bỏ lại Kiều Khả Mỹ ở đó.
Kiều Khả Mỹ tức giận xé nát từng tờ giấy. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn chăm chú.
Không phải cô ta thực sự tốt bụng như vậy, tha cho Lạc Hiểu Nhiên một con đường sống, chẳng qua là cho bản thân thêm một cơ hội.
Một người phụ nữ độc ác, làm sao có thể khiến người đàn ông lạnh lùng hồi tâm chuyển ý chứ?
Cô ta đã không còn đường lui, vai ác - để cho mẹ kế, Giang Uyển đóng là được rồi, cô ta chỉ cần ngồi đây chờ anh quay đầu, vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro