Chap 175
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Lạc Hiểu Nhiên vừa uống một ngụm nước, điện thoại reo lên, nhìn số máy cô chán nản, nhưng vẫn bắt máy: " Tôi cũng đang muốn tìm bà".
Lần này Lạc Hiểu Nhiên đến chỗ hẹn thì Giang Uyển đã tới trước, khi cô ngồi xuống liền nghe Giang Uyển lên tiếng.
_ " Cô uống trà không".
Lời Giang Uyển vừa dứt, Lạc Hiểu Nhiên ngước nhìn bà ta: " Không cần, tôi đến đây không phải để uống trà, ôn chuyện với bà".
Giang Uyển nhìn Lạc Hiểu Nhiên: " cô trở về từ lúc nào."
- " không phải chuyện của bà".
Giang Uyển vẫn tiếp tục nói: " bà ngoại cô thế nào rồi. Bà ấy còn khoẻ chứ".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đây đối với Giang Uyển hoàn toàn nhẹ nhàng: " nhờ ơn của bà, bà ngoại tôi vẫn khoẻ.".
Giang Uyển nói: " tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội. Nếu cô đã không làm được, thì tôi thay cô làm. Đừng trách người mẹ như tôi không nghĩ cho cô. Cô ở bên cạnh Hoắc Cao Lãng phù hợp sao, cô xứng sao."
Lạc Hiểu Nhiên thành thật hỏi lại: " bà thấy tôi chỗ nào không phù hợp, không xứng với Hoắc Cao Lãng". Lạc Hiểu Nhiên nhìn thái độ của Giang Uyển một chút: " thứ lỗi cho tôi nói thật, người yêu Hoắc Cao Lãng là Kiều Khả Mỹ, nhưng người từ đầu đến cuối đi tìm tôi để nói đến chuyện này là bà Kiểu phu nhân. Kiều Khả Mỹ cô ta hèn nhát đến vậy sao, hay là Kiều phu nhân còn có nỗi lòng khác".
- " Cô.." Lời nói Lạc Hiểu Nhiên chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Giang Uyển.
Lạc Hiểu Nhiên dường như cũng sớm đoán được Giang Uyển có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, "Có phải trong lòng bà như tôi nói phải không?".
- "Lạc Hiểu Nhiên, ai cho cô cái quyền ăn nói với tôi như vậy." Giang Uyển gần như là hét vào mặt Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: " Tôi đâu cần ai cho phép, bà nói xem bà lấy quyền gì không cho tôi nói bà như vậy."
" Tôi là mẹ của cô." Giang Uyển trong lúc tức giận đã nhanh miệng nói." À..." Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: " bà chịu thừa nhận tôi là con bà rồi sao, nhưng rất tiếc lúc này đây tôi không muốn nhận bà nữa."Lạc Hiểu Nhiên thản nhiên lắc đầu, thành thật nói: " Giây phút bà tìm bà ngoại thì bà trong lòng tôi đã không còn.
Bà nói tôi không xứng đáng ở bên Hoắc Cao Lãng, vậy bà nói xem bà xứng đáng làm mẹ tôi chưa".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào mắt Giang Uyển, giọng nói lúc này trở nên nghẹn lại: " năm 8 tuổi, bà quyết lòng dứt bỏ máu mủ của mình để sống vinh hoa phú quý, bà có biết tôi phải trải qua tuổi thơ bị ức hiếp như thế nào không?.
Mười tám tuổi một mình tôi đến thành phố này với một hi vọng nhỏ nhoi là được gặp bà, bà có biết tôi phải sống như thế này không. Nếu trách chuyện của tôi và Hoắc Cao Lãng chỉ có thể trách bà, chính bà đã tự tay đẩy tôi cho
Hoắc Cao Lãng".
- " Không phải tôi". Nghe đến Hoắc Cao Lãng, Giang Uyển liền chối bỏ.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Giang Uyển: " bà có biết tiền khi đó phẫu thuật cho bà ngoại là ở đâu không?" Lạc Hiểu Nhiên cười khinh bỉ: " là của Hoắc Cao Lãng, bà chắc cũng có điều tra xem
Hoắc Cao Lãng như thế nào, bà cũng biết trước kia Hoắc Cao Lãng là người như thế nào mà. Tôi là một trong những cô gái đó, cho nên chuyện này chỉ có thể trách bà".
Giọng nói của Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng đã lạnh hơn vài phần.
Giang Uyển không hiểu suy nghĩ gì mà lại nói: "chuyện xấu hổ vậy có gì tốt đẹp mà cô đem ra nói."
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn bất ngờ với câu nói này, cô hơi khựng lại, rồi lạnh lùng nói: " tôi thấy bà đã vinh hoa phú quý làm cho thần kinh rồi. Người xấu hổ không phải là tôi mà là bà".
Giang Uyển đột nhiên đứng lên tới gần Lạc Hiểu Nhiên, định nói gì nhưng Lạc Hiểu Nhiên đã lên tiếng nói trước.
-" Kiếp này tôi chấp nhận làm người bất hiếu, hôm nay ở đây tôi muốn nói với bà. Từ giờ phút này trở đi, tôi không có mẹ, tôi là đứa trẻ mồ côi được bà ngoại nuôi dưỡng. Còn chuyện của Hoắc Cao Lãng bà muốn giải quyết thì đi tìm anh ấy, đừng tìm tôi nữa". Nói xong liền đứng lên quay người rời đi.
Giang Uyến đưa tay lôi Lạc Hiểu Nhiên, lực tay bà ta mạnh làm Lạc Hiểu Nhiên lảo đảo, bụng đập vào cạnh bàn không quá mạnh, nhưng cũng đủ đế Lạc Hiếu Nhiên nhăn mày. (1)
Cô hỏi: " bà làm gì vậy."
Giang Uyển lên tiếng: " tôi còn chưa nói xong".
Lạc Hiểu Nhiên dăn tay ra khỏi tay Giang Uyển, bụng chợt truyền đến cơn đau gò lên, khiến cô nhăn mày chặt hơn, vội hít sâu: " tôi không còn gì để nói với bà, Kiều phu nhân, tôi xin bà đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới có được hạnh phúc như bây giờ. Tôi cầu xin bà, coi như bà nể tình một đứa mồ côi nghèo hèn thiếu thốn tình thương như tôi đi".
Lạc Hiểu Nhiên bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến Giang Uyển, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Giang Uyển sững sờ đứng ở trong phòng.
Gặp Kiều Khả Mỹ xong, Hoắc Cao Lãng liền quay trở về nhà họ Hoắc.
Lúc anh về đến nhà họ Hoắc cũng đã 7 giờ tối hơn.
Anh đi đến thư phòng, đẩy cửa bước vào, Hoắc Nguyên Lãng đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng.
Tuy đã có tuổi nhưng dù sao cũng là người gầy dựng Hoắc thị, tính ông rất nóng nảy nhưng không phải người không có đầu óc, nếu không sao có thể nắm giữ được gần như cả giới kinh doanh.
Hai bố con lâu lắm chưa nói chuyện riêng với nhau, Hoắc Nguyên Lãng biết tin con trai về nhà, từ từ quay người, chỉ vào cửa, "Đóng cửa vào đi."
-"Ba tìm con có chuyện gì?"
Giữa hai người họ có một khoảng cách nhất định, Hoắc Cao Lãng không đồng ý với mánh khóe kinh doanh của ba mình, anh luôn cảm thấy ông có thể làm tất cả để đạt được mục đích.
- "Tới nước Anh có thu hoạch nào không".
Hoắc Nguyên Lãng kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay chỉ Hoắc Cao Lãng ngồi vào chiếc ghế trước mặt: " con có biết tin tức hôm nay lộ ra đã khiến Hoắc thị tốn thất thế nào rồi không. Còn có nếu dừng tất cả hợp đồng với Kiều Thị thì Hoắc Thị sẽ gặp phải nguy cơ gì không?".
Hoắc Cao Lãng tự châm một điếu thuốc: " Ba, có chuyện gì giấu con."
Hoắc Nguyên Lãng tuy biết Hoắc Cao Lãng đột nhiên về cũng đã đoán được một ít chuyện, nhưng lúc này nghe anh trực tiếp hỏi như vậy, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi: " ba giấu con chuyện gì"
Hoắc Cao Lãng vươn tay lấy gạt tàn thuốc một bên: " Hôm nay con gặp Kiều Khả Mỹ".
Hoắc Cao Lãng day day một bên chân mày, ngón tay gạt khói thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh, thấp giọng nói:
"Ba, cô ta đưa cho con một số giấy tờ về hợp đồng của hai mươi mấy năm trước. Cô ta lấy từ thư phòng của Kiều Nhất Minh".
-" Ba, thật ra mấy năm nay con vẫn luôn không quá tán đồng việc hợp tác cùng Kiều thị, bọn họ ở chỗ chúng ta lấy đi bao nhiêu tiền rồi, con chắc ba cũng biết rõ ràng, Kiều Nhất Minh con người kia, cáo già xảo quyệt, hiện tại
Kiều Khả Mỹ lại nói như vậy, hẳn là hai mươi mấy năm trước, ông ta đã nắm trong tay nhược điểm của ba, ngược lại hiện giờ con đã có thể hiểu được vì sao mấy năm nay ba vẫn luôn chịu đựng ông ta, để ông ta cưỡi trên đầu trên cổ Hoắc thị."
Hoắc Nguyên Lãng hoàn toàn im bật.
-"Cho tới bây giờ ba vẫn không chịu nói ra, con nghĩ nhất định là ba có lý do của mình, nhưng hiện tại Hoắc thị là do con làm chủ, cho nên con hy vọng ba có thể nói rõ ràng chuyện này cho con."
Hoắc Nguyên Lãng nặng nề mà gấp quyển sách lại, lời nói cứng nhắc, "Ba đã nghĩ tới chuyện này, một ngày nào đó ba muốn cho con biết, chỉ là..... Chỉ là ba không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy, ba còn chưa có chuẩn bị tâm lý."
Lần này Lạc Hiểu Nhiên đến chỗ hẹn thì Giang Uyển đã tới trước, khi cô ngồi xuống liền nghe Giang Uyển lên tiếng.
_ " Cô uống trà không".
Lời Giang Uyển vừa dứt, Lạc Hiểu Nhiên ngước nhìn bà ta: " Không cần, tôi đến đây không phải để uống trà, ôn chuyện với bà".
Giang Uyển nhìn Lạc Hiểu Nhiên: " cô trở về từ lúc nào."
- " không phải chuyện của bà".
Giang Uyển vẫn tiếp tục nói: " bà ngoại cô thế nào rồi. Bà ấy còn khoẻ chứ".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đây đối với Giang Uyển hoàn toàn nhẹ nhàng: " nhờ ơn của bà, bà ngoại tôi vẫn khoẻ.".
Giang Uyển nói: " tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội. Nếu cô đã không làm được, thì tôi thay cô làm. Đừng trách người mẹ như tôi không nghĩ cho cô. Cô ở bên cạnh Hoắc Cao Lãng phù hợp sao, cô xứng sao."
Lạc Hiểu Nhiên thành thật hỏi lại: " bà thấy tôi chỗ nào không phù hợp, không xứng với Hoắc Cao Lãng". Lạc Hiểu Nhiên nhìn thái độ của Giang Uyển một chút: " thứ lỗi cho tôi nói thật, người yêu Hoắc Cao Lãng là Kiều Khả Mỹ, nhưng người từ đầu đến cuối đi tìm tôi để nói đến chuyện này là bà Kiểu phu nhân. Kiều Khả Mỹ cô ta hèn nhát đến vậy sao, hay là Kiều phu nhân còn có nỗi lòng khác".
- " Cô.." Lời nói Lạc Hiểu Nhiên chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Giang Uyển.
Lạc Hiểu Nhiên dường như cũng sớm đoán được Giang Uyển có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, "Có phải trong lòng bà như tôi nói phải không?".
- "Lạc Hiểu Nhiên, ai cho cô cái quyền ăn nói với tôi như vậy." Giang Uyển gần như là hét vào mặt Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: " Tôi đâu cần ai cho phép, bà nói xem bà lấy quyền gì không cho tôi nói bà như vậy."
" Tôi là mẹ của cô." Giang Uyển trong lúc tức giận đã nhanh miệng nói." À..." Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: " bà chịu thừa nhận tôi là con bà rồi sao, nhưng rất tiếc lúc này đây tôi không muốn nhận bà nữa."Lạc Hiểu Nhiên thản nhiên lắc đầu, thành thật nói: " Giây phút bà tìm bà ngoại thì bà trong lòng tôi đã không còn.
Bà nói tôi không xứng đáng ở bên Hoắc Cao Lãng, vậy bà nói xem bà xứng đáng làm mẹ tôi chưa".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào mắt Giang Uyển, giọng nói lúc này trở nên nghẹn lại: " năm 8 tuổi, bà quyết lòng dứt bỏ máu mủ của mình để sống vinh hoa phú quý, bà có biết tôi phải trải qua tuổi thơ bị ức hiếp như thế nào không?.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười tám tuổi một mình tôi đến thành phố này với một hi vọng nhỏ nhoi là được gặp bà, bà có biết tôi phải sống như thế này không. Nếu trách chuyện của tôi và Hoắc Cao Lãng chỉ có thể trách bà, chính bà đã tự tay đẩy tôi cho
Hoắc Cao Lãng".
- " Không phải tôi". Nghe đến Hoắc Cao Lãng, Giang Uyển liền chối bỏ.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Giang Uyển: " bà có biết tiền khi đó phẫu thuật cho bà ngoại là ở đâu không?" Lạc Hiểu Nhiên cười khinh bỉ: " là của Hoắc Cao Lãng, bà chắc cũng có điều tra xem
Hoắc Cao Lãng như thế nào, bà cũng biết trước kia Hoắc Cao Lãng là người như thế nào mà. Tôi là một trong những cô gái đó, cho nên chuyện này chỉ có thể trách bà".
Giọng nói của Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng đã lạnh hơn vài phần.
Giang Uyển không hiểu suy nghĩ gì mà lại nói: "chuyện xấu hổ vậy có gì tốt đẹp mà cô đem ra nói."
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn bất ngờ với câu nói này, cô hơi khựng lại, rồi lạnh lùng nói: " tôi thấy bà đã vinh hoa phú quý làm cho thần kinh rồi. Người xấu hổ không phải là tôi mà là bà".
Giang Uyển đột nhiên đứng lên tới gần Lạc Hiểu Nhiên, định nói gì nhưng Lạc Hiểu Nhiên đã lên tiếng nói trước.
-" Kiếp này tôi chấp nhận làm người bất hiếu, hôm nay ở đây tôi muốn nói với bà. Từ giờ phút này trở đi, tôi không có mẹ, tôi là đứa trẻ mồ côi được bà ngoại nuôi dưỡng. Còn chuyện của Hoắc Cao Lãng bà muốn giải quyết thì đi tìm anh ấy, đừng tìm tôi nữa". Nói xong liền đứng lên quay người rời đi.
Giang Uyến đưa tay lôi Lạc Hiểu Nhiên, lực tay bà ta mạnh làm Lạc Hiểu Nhiên lảo đảo, bụng đập vào cạnh bàn không quá mạnh, nhưng cũng đủ đế Lạc Hiếu Nhiên nhăn mày. (1)
Cô hỏi: " bà làm gì vậy."
Giang Uyển lên tiếng: " tôi còn chưa nói xong".
Lạc Hiểu Nhiên dăn tay ra khỏi tay Giang Uyển, bụng chợt truyền đến cơn đau gò lên, khiến cô nhăn mày chặt hơn, vội hít sâu: " tôi không còn gì để nói với bà, Kiều phu nhân, tôi xin bà đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới có được hạnh phúc như bây giờ. Tôi cầu xin bà, coi như bà nể tình một đứa mồ côi nghèo hèn thiếu thốn tình thương như tôi đi".
Lạc Hiểu Nhiên bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến Giang Uyển, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Giang Uyển sững sờ đứng ở trong phòng.
Gặp Kiều Khả Mỹ xong, Hoắc Cao Lãng liền quay trở về nhà họ Hoắc.
Lúc anh về đến nhà họ Hoắc cũng đã 7 giờ tối hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đi đến thư phòng, đẩy cửa bước vào, Hoắc Nguyên Lãng đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng.
Tuy đã có tuổi nhưng dù sao cũng là người gầy dựng Hoắc thị, tính ông rất nóng nảy nhưng không phải người không có đầu óc, nếu không sao có thể nắm giữ được gần như cả giới kinh doanh.
Hai bố con lâu lắm chưa nói chuyện riêng với nhau, Hoắc Nguyên Lãng biết tin con trai về nhà, từ từ quay người, chỉ vào cửa, "Đóng cửa vào đi."
-"Ba tìm con có chuyện gì?"
Giữa hai người họ có một khoảng cách nhất định, Hoắc Cao Lãng không đồng ý với mánh khóe kinh doanh của ba mình, anh luôn cảm thấy ông có thể làm tất cả để đạt được mục đích.
- "Tới nước Anh có thu hoạch nào không".
Hoắc Nguyên Lãng kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay chỉ Hoắc Cao Lãng ngồi vào chiếc ghế trước mặt: " con có biết tin tức hôm nay lộ ra đã khiến Hoắc thị tốn thất thế nào rồi không. Còn có nếu dừng tất cả hợp đồng với Kiều Thị thì Hoắc Thị sẽ gặp phải nguy cơ gì không?".
Hoắc Cao Lãng tự châm một điếu thuốc: " Ba, có chuyện gì giấu con."
Hoắc Nguyên Lãng tuy biết Hoắc Cao Lãng đột nhiên về cũng đã đoán được một ít chuyện, nhưng lúc này nghe anh trực tiếp hỏi như vậy, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi: " ba giấu con chuyện gì"
Hoắc Cao Lãng vươn tay lấy gạt tàn thuốc một bên: " Hôm nay con gặp Kiều Khả Mỹ".
Hoắc Cao Lãng day day một bên chân mày, ngón tay gạt khói thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh, thấp giọng nói:
"Ba, cô ta đưa cho con một số giấy tờ về hợp đồng của hai mươi mấy năm trước. Cô ta lấy từ thư phòng của Kiều Nhất Minh".
-" Ba, thật ra mấy năm nay con vẫn luôn không quá tán đồng việc hợp tác cùng Kiều thị, bọn họ ở chỗ chúng ta lấy đi bao nhiêu tiền rồi, con chắc ba cũng biết rõ ràng, Kiều Nhất Minh con người kia, cáo già xảo quyệt, hiện tại
Kiều Khả Mỹ lại nói như vậy, hẳn là hai mươi mấy năm trước, ông ta đã nắm trong tay nhược điểm của ba, ngược lại hiện giờ con đã có thể hiểu được vì sao mấy năm nay ba vẫn luôn chịu đựng ông ta, để ông ta cưỡi trên đầu trên cổ Hoắc thị."
Hoắc Nguyên Lãng hoàn toàn im bật.
-"Cho tới bây giờ ba vẫn không chịu nói ra, con nghĩ nhất định là ba có lý do của mình, nhưng hiện tại Hoắc thị là do con làm chủ, cho nên con hy vọng ba có thể nói rõ ràng chuyện này cho con."
Hoắc Nguyên Lãng nặng nề mà gấp quyển sách lại, lời nói cứng nhắc, "Ba đã nghĩ tới chuyện này, một ngày nào đó ba muốn cho con biết, chỉ là..... Chỉ là ba không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy, ba còn chưa có chuẩn bị tâm lý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro