Chap 176
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Nguyên Lãng ngẩng đầu nhìn vào con trai của mình, sắc mặt nghiêm trọng trong ánh mắt có chút né tránh.
Trong vài phút đồng hồ, ông cũng chưa biết phải nói như thế nào về chuyện hai mươi mấy năm trước.
_ " Cao Lãng".
- "Ba". Hoắc Cao Lãng ngắt lời, quyết đoán nói: " Ba, con chỉ muốn biết chân tướng, ba nói vào chuyện chính đi." Lúc này, không hiểu sao trong lòng anh rất bồn chồn.
Hoắc Nguyên Lãng cau mày có chút khó xử mở miệng nói:" Chuyện 20 mấy năm trước cũng không phải là ba cố ý gạt con,ba cũng đã từng nghĩ cả đời này ba cũng không muốn nhắc lại chuyện kia,nhưng không nghĩ tới có ngày này".
Thở dài một tiếng,Hoắc Nguyên Lãng cũng quyết định nói ra những chuyện năm đó " Hai mươi mấy năm trước, Hoắc thị cũng được xem là có chút danh vọng. Hoắc thị cùng Kiều thị từng hợp tác với nhau về một dự án xây dựng nhà hát, trong quá trình xây dựng ba vì bận rộn Hoắc thị ba đã giao phó tất cả cho Kiều Nhất Mình.
Trong lúc thi công ông ta cùng vị kiến trúc sư kia cấu kết cắt xén nguyên vật liệu, khi xây dựng được một nữa thì công trình bị sụp đổ dẫn đến chết người, mà không may vị kiến trúc sư kia lúc đó ở trong công trình. Thời điểm đó tất cả các giấy tờ đều là ba ký kết, sự việc xảy ra ba đã phải bồi thường một số tiền rất lớn nhưng gia đình vị kiến trúc sư kia không chịu, đành phải kiện tụng. Lúc này, Kiều Nhất Minh đứng ra chịu tội, ba ở bên ngoài tìm luật sư tốt nhất kháng án cho ông ta bản án hai năm. Khi ông ta ra tù, ba đã cho ông ta một số tiền rất lớn và thời điểm đó tài nguyên của Hoắc thị gần như ba đều đưa cho ông ta. Lần đó ba cũng thật sơ suất, không điều tra vị kiến trúc sư kia. Đến lần đó sự việc xảy ra, con phải đi giải quyết, ba mới biết được vị kiến trúc sư là người nhà của ông ta."
Hoắc Nguyên Lãng nhìn người con trai ngồi trước mặt, về tình hay về lý ông ta đều cảm thấy hổ thẹn. Vấn đề của
Hoắc thị đều do một mình Hoắc Cao Lãng xử lý còn ông thì lùi lại về phía sau.
Hoắc Nguyên Lãng dừng lại một chút, ánh mắt xa xăm ,thần sắc trở nên ảo não:" Nếu năm đó ba bỏ thêm một ít tâm tư thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này."
Hoắc Cao Lãng khẽ nhíu mày, giọng anh trầm xuống mang theo lạnh lùng: " những dự án sau này tại sao ba còn hợp tác với ông ta".
Hoắc Nguyên Lãng thở dài: " con nghĩ là ba muốn sao. Khi ông ta tìm đến ba, ba đã thẳng thừng tứ chối. Nhưng không thể nghĩ, Kiểu Nhất Minh, ông ta..."
- "Ba không nghĩ tới, bị Kiều Nhất Minh nắm trong tay, năm đó ông ta chấp nhận ở tù giúp ba, kỳ thật đều là tính toán của ông ta, ông ta trước sau như một đều âm hiểm xảo trá."
Hoắc Cao Lãng hít sâu một ngụm, híp mắt, thần sắc trầm trọng mà nói với Hoắc Nguyên Lãng. Anh đem đầu thuốc trong tay ném vào gạt tàn thuốc, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lúc này anh mới đứng dậy: "Ba, nếu có thể con cần thông tin về vị kiến
....."
Điện thoại trong túi anh đột nhiên reo lên. Tiếng chuông vang lên cắt đứt lời nói của anh.
Anh lấy điện thoại nhìn dãy số của David đang gọi đến, nhìn đồng hồ đã chín giờ ba mươi phút, giờ này David còn gọi đến. Chẳng lẽ Lạc Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì sao?
Ngoài Giang Kiêu không ai biết là anh đã quay về, giờ này nếu không phải là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng thì chắc chắn David sẽ không gọi cho mình vào lúc này.
Hoắc Cao Lãng cầm điện thoại nói:" Con đi nghe điện thoại một lát." Nói xong anh liền quay lưng ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Hoắc Cao Lãng gọi lại cho David
Vừa mới rung một tiếng,đầu bên kia đã có người tiếp lời, Hoắc Cao Lãng cảm thấy có một loại dự cảm không ổn đang xâm chiếm lấy anh, anh cau mày lên tiếng trước:" Có phải Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì không?"
-" Hoắc Cao Lãng ".Âm thanh của David từ trước đến nay chưa từng khủng hoảng nhưng bây giờ lời nói ra cơ hồ mỗi chữ đều run rẩy: " Cậu bình tĩnh nghe tôi nói, Hiểu Nhiên hiện tại đang ở bệnh viện."
Hoắc Cao Lãng con ngươi đột nhiên trở nên rét lạnh:" Đã xảy ra chuyện gì?".
David làm bạn với anh nhiều năm như vậy, con người David trước giờ luôn trầm ổn, nói chuyện làm việc cũng tự nhiên có vài phần giống anh nên luôn trầm ổn nội liễm, giờ phút này lời nói hoảng loạn là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Hoắc Cao Lãng trong lòng trầm xuống, đã mơ hồ dự đoán được sự tình không hề đơn giản.
-" Khi quản gia gọi cho tôi, Lạc Hiểu Nhiên đã sốt cao và đã chảy máu, hiện tại đang cấp cứu, tôi muốn nói để cậu chuẩn bị tinh thần. Cơ hội giữ được đứa nhỏ không cao".
Hoắc Cao Lãng như chết lặng, trong tai anh như nghe cái gì đó, cũng như không nghe.
- " Cao Lãng...Cao Lãng". David thấy anh im lặng liền gọi thêm vài lần.
Hoắc Cao Lãng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:" Tôi sẽ lập tức qua đó"
Ngắt điện thoại xong,cất điện thoại vào túi, xoay người vào thư phòng.
Hoắc Nguyên Lãng đứng dậy vừa ngẩng đầu lên liền thấy con trai đẩy cửa vào thư phòng,sắc mặt anh nghiêm trọng ánh mắt có chút né tránh.
Hoắc Cao Lãng bước vào phòng liền nói ý còn lại: " con muốn tư liệu về vị kiến trúc sư kia. Kiều thị bên kia, ba không cần lo. Trước mắt không vội. Con còn có chuyện quan trọng. Con đi trước".
Hoắc Nguyên Lãng còn muốn nói cái gì, nhưng Hoắc Cao Lãng trầm mặt kéo cửa phòng liền đi ra ngoài.
Kiến trúc sư, tử vong, tính toán, người nhà Kiều Nhất Minh
Những từ ngữ đó, không ngừng quét qua trong đầu Hoắc Cao Lãng, ngũ quan tinh xảo trên mặt anh giờ đều là khói mù, 20 mấy năm, thế nhưng lại cất giấu một đoạn truyện đã qua. Trách không được mấy năm nay, ba anh đối với Kiều Nhất Minh ông ta muốn gì được nấy, bị người ta uy hiếp, tự nhiên không đường nào phản kích.
Mà hiện tại, người không có bất kỳ đường nào để phản kích, tựa hồ lại biến thành chính mình.
Cái gọi là cha nợ con trả, đại khái, chính là đạo lý này.
Trong vài phút đồng hồ, ông cũng chưa biết phải nói như thế nào về chuyện hai mươi mấy năm trước.
_ " Cao Lãng".
- "Ba". Hoắc Cao Lãng ngắt lời, quyết đoán nói: " Ba, con chỉ muốn biết chân tướng, ba nói vào chuyện chính đi." Lúc này, không hiểu sao trong lòng anh rất bồn chồn.
Hoắc Nguyên Lãng cau mày có chút khó xử mở miệng nói:" Chuyện 20 mấy năm trước cũng không phải là ba cố ý gạt con,ba cũng đã từng nghĩ cả đời này ba cũng không muốn nhắc lại chuyện kia,nhưng không nghĩ tới có ngày này".
Thở dài một tiếng,Hoắc Nguyên Lãng cũng quyết định nói ra những chuyện năm đó " Hai mươi mấy năm trước, Hoắc thị cũng được xem là có chút danh vọng. Hoắc thị cùng Kiều thị từng hợp tác với nhau về một dự án xây dựng nhà hát, trong quá trình xây dựng ba vì bận rộn Hoắc thị ba đã giao phó tất cả cho Kiều Nhất Mình.
Trong lúc thi công ông ta cùng vị kiến trúc sư kia cấu kết cắt xén nguyên vật liệu, khi xây dựng được một nữa thì công trình bị sụp đổ dẫn đến chết người, mà không may vị kiến trúc sư kia lúc đó ở trong công trình. Thời điểm đó tất cả các giấy tờ đều là ba ký kết, sự việc xảy ra ba đã phải bồi thường một số tiền rất lớn nhưng gia đình vị kiến trúc sư kia không chịu, đành phải kiện tụng. Lúc này, Kiều Nhất Minh đứng ra chịu tội, ba ở bên ngoài tìm luật sư tốt nhất kháng án cho ông ta bản án hai năm. Khi ông ta ra tù, ba đã cho ông ta một số tiền rất lớn và thời điểm đó tài nguyên của Hoắc thị gần như ba đều đưa cho ông ta. Lần đó ba cũng thật sơ suất, không điều tra vị kiến trúc sư kia. Đến lần đó sự việc xảy ra, con phải đi giải quyết, ba mới biết được vị kiến trúc sư là người nhà của ông ta."
Hoắc Nguyên Lãng nhìn người con trai ngồi trước mặt, về tình hay về lý ông ta đều cảm thấy hổ thẹn. Vấn đề của
Hoắc thị đều do một mình Hoắc Cao Lãng xử lý còn ông thì lùi lại về phía sau.
Hoắc Nguyên Lãng dừng lại một chút, ánh mắt xa xăm ,thần sắc trở nên ảo não:" Nếu năm đó ba bỏ thêm một ít tâm tư thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này."
Hoắc Cao Lãng khẽ nhíu mày, giọng anh trầm xuống mang theo lạnh lùng: " những dự án sau này tại sao ba còn hợp tác với ông ta".
Hoắc Nguyên Lãng thở dài: " con nghĩ là ba muốn sao. Khi ông ta tìm đến ba, ba đã thẳng thừng tứ chối. Nhưng không thể nghĩ, Kiểu Nhất Minh, ông ta..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Ba không nghĩ tới, bị Kiều Nhất Minh nắm trong tay, năm đó ông ta chấp nhận ở tù giúp ba, kỳ thật đều là tính toán của ông ta, ông ta trước sau như một đều âm hiểm xảo trá."
Hoắc Cao Lãng hít sâu một ngụm, híp mắt, thần sắc trầm trọng mà nói với Hoắc Nguyên Lãng. Anh đem đầu thuốc trong tay ném vào gạt tàn thuốc, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lúc này anh mới đứng dậy: "Ba, nếu có thể con cần thông tin về vị kiến
....."
Điện thoại trong túi anh đột nhiên reo lên. Tiếng chuông vang lên cắt đứt lời nói của anh.
Anh lấy điện thoại nhìn dãy số của David đang gọi đến, nhìn đồng hồ đã chín giờ ba mươi phút, giờ này David còn gọi đến. Chẳng lẽ Lạc Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì sao?
Ngoài Giang Kiêu không ai biết là anh đã quay về, giờ này nếu không phải là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng thì chắc chắn David sẽ không gọi cho mình vào lúc này.
Hoắc Cao Lãng cầm điện thoại nói:" Con đi nghe điện thoại một lát." Nói xong anh liền quay lưng ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Hoắc Cao Lãng gọi lại cho David
Vừa mới rung một tiếng,đầu bên kia đã có người tiếp lời, Hoắc Cao Lãng cảm thấy có một loại dự cảm không ổn đang xâm chiếm lấy anh, anh cau mày lên tiếng trước:" Có phải Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì không?"
-" Hoắc Cao Lãng ".Âm thanh của David từ trước đến nay chưa từng khủng hoảng nhưng bây giờ lời nói ra cơ hồ mỗi chữ đều run rẩy: " Cậu bình tĩnh nghe tôi nói, Hiểu Nhiên hiện tại đang ở bệnh viện."
Hoắc Cao Lãng con ngươi đột nhiên trở nên rét lạnh:" Đã xảy ra chuyện gì?".
David làm bạn với anh nhiều năm như vậy, con người David trước giờ luôn trầm ổn, nói chuyện làm việc cũng tự nhiên có vài phần giống anh nên luôn trầm ổn nội liễm, giờ phút này lời nói hoảng loạn là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Hoắc Cao Lãng trong lòng trầm xuống, đã mơ hồ dự đoán được sự tình không hề đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Khi quản gia gọi cho tôi, Lạc Hiểu Nhiên đã sốt cao và đã chảy máu, hiện tại đang cấp cứu, tôi muốn nói để cậu chuẩn bị tinh thần. Cơ hội giữ được đứa nhỏ không cao".
Hoắc Cao Lãng như chết lặng, trong tai anh như nghe cái gì đó, cũng như không nghe.
- " Cao Lãng...Cao Lãng". David thấy anh im lặng liền gọi thêm vài lần.
Hoắc Cao Lãng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:" Tôi sẽ lập tức qua đó"
Ngắt điện thoại xong,cất điện thoại vào túi, xoay người vào thư phòng.
Hoắc Nguyên Lãng đứng dậy vừa ngẩng đầu lên liền thấy con trai đẩy cửa vào thư phòng,sắc mặt anh nghiêm trọng ánh mắt có chút né tránh.
Hoắc Cao Lãng bước vào phòng liền nói ý còn lại: " con muốn tư liệu về vị kiến trúc sư kia. Kiều thị bên kia, ba không cần lo. Trước mắt không vội. Con còn có chuyện quan trọng. Con đi trước".
Hoắc Nguyên Lãng còn muốn nói cái gì, nhưng Hoắc Cao Lãng trầm mặt kéo cửa phòng liền đi ra ngoài.
Kiến trúc sư, tử vong, tính toán, người nhà Kiều Nhất Minh
Những từ ngữ đó, không ngừng quét qua trong đầu Hoắc Cao Lãng, ngũ quan tinh xảo trên mặt anh giờ đều là khói mù, 20 mấy năm, thế nhưng lại cất giấu một đoạn truyện đã qua. Trách không được mấy năm nay, ba anh đối với Kiều Nhất Minh ông ta muốn gì được nấy, bị người ta uy hiếp, tự nhiên không đường nào phản kích.
Mà hiện tại, người không có bất kỳ đường nào để phản kích, tựa hồ lại biến thành chính mình.
Cái gọi là cha nợ con trả, đại khái, chính là đạo lý này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro