Chap 180
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Hoắc Cao Lãng nghe xong, trong lòng anh dù ít dù nhiều cũng có nhiều băn khoăn, anh cầm tách cà phê đã hơi nguội lên uống trầm mặc một lúc không nói.
Bà quản gia thấy anh như vậy, thì nói: " Cậu chủ, tôi đi đến chỗ Hiểu Nhiên".
Hoắc Cao Lãng để tách cà phê sang một bên: "ừm, bà đi sớm đi".
Lúc bà quản gia vào phòng bệnh, thì thấy Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi ở mép giường nhìn ra cửa sổ.
Bà quản gia thấy bộ dáng cô như vậy, thì thở dài, bà biết cô đang cố gắng chấp nhận,
đây cũng là chuyện đương nhiên, ở tình huống này thật sự không phải ai cũng có thể tiếp nhận.
Bà quản gia lấy cháo ra, bưng đến cho cô: " Hiểu Nhiên, con ăn chút cháo đi".
-" Dạ, bác để đó đi một chút con sẽ ăn".
Không biết lần thứ mấy bà quản gia nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía này của cô, đồ ăn đều để sang một bên, đến khi bị thúc ép thì mới ăn được vài muỗng. Có tối hôm qua, đột nhiên tươi tỉnh, sáng hôm nay vẫn cứ như vậy.
Bà thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: " Hiểu Nhiên, mặc kệ có bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu đau lòng đều cũng phải vượt qua. Con ở trong đây đau lòng, thì ở nhà cũng có người bị dày vò. Bà ngoại của con hôm qua có gọi tìm con, nhưng cậu chủ nói là con đang bận việc. Con xem, con mất đi đứa nhỏ, ai cũng đau lòng, nhưng con không thể thế này mãi được. Bà ngoại còn cần người chăm sóc".
Nhắc đến bà ngoại Lạc Hiểu Nhiên có chút hoảng hốt quay mặt qua: " bà ngoại có biết con bị sảy thai không ạ."
- "Không". Bà quản gia lắc đầu: " Cậu chủ sợ bà ngoại con lo lắng, cho nên không nói".
Bà quản gia biết Lạc Hiếu Nhiên rất quan tâm tới bà ngoại, nên chỉ có thế làm như vậy thôi.
Bà quản gia nói tiếp: " Hiểu Nhiên chuyện này không ai muốn, bác biết con cũng rất khó có thể chấp nhận.
Nhưng vết thương rồi cũng sẽ lành, con cứ đẩy cậu chủ ra, thì con sẽ đánh mất cuộc hôn nhân này".
Phải rồi, cô không thể xảy ra chuyện gì, cô mất đi cục cưng của mình nhưng cô còn có bà ngoại đang cần cô . Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nhịn xuống sự chua xót, gật đầu.
Hoắc thị
Hoắc Cao Lãng dựa vào ghế làm việc, nhắm mắt một lúc, dạo gần đây đầu anh có lúc đau, đến khi anh mở mắt ra đã thấy Giang Kiêu ngồi ở trước mặt: " Cậu đến lúc nào".
" Khoảng 1 tiếng rồi, thấy cậu nghỉ ngơi nên không gọi"." Bên kia thế nào rồi".
- " Tôi đã sắp xếp". Giang Kiêu cũng không mất thời gian đưa tập tài liệu trong tay cho Hoắc Cao Lãng rồi giải thích: " đây là tài liệu bên phía Mạc Lâm điều tra. Trước mấy hôm xảy ra chuyện, cô ấy có gặp bà nội và ba cậu, buổi sáng của ngày xảy ra chuyện cô ấy có đi gặp Giang Uyển. Sau khi gặp Giang Uyển xong thì quay về nhà không còn gặp bất kì ai".
Giang Kiêu chỉ một chỗ được đánh dấu đỏ: " Trước đó, Giang Uyển đã về thành phố biển này".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng thêm âm lãnh, môi khẽ nhếch lên sắc bén: " Giang Uyển".
Hoắc Cao Lãng lại lấy tay day mắt, sau một lát anh gật đầu. "Cậu phái người canh chừng Giang Uyển"
Giang Kiêu gật đầu: "Biết, tôi sẽ làm ngay. Hiếu Nhiên đã khoẻ chưa".
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " ổn hơn rồi. Cám ơn".
- " Cậu xem tôi là người ngoài sao, ở đó cám ơn. Tôi hỏi thăm em dâu".
Hoắc Cao Lãng đứng dậy đi đến bàn rót cho mình một cốc nước, sau đó ngửa cổ uống hết: " nói tình hình bên kia một chút tôi nghe xem."
Giang Kiêu đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống nhìn Hoắc Cao Lãng, sắc mặt của Hoắc Cao Lãng không tốt, anh ta là người bên cạnh Hoắc Cao Lãng, anh ta biết rõ gần đây Hoắc Cao Lãng bận đến mức, bây giờ thêm chuyện của
Lạc Hiểu Nhiên. Trong lòng anh ta âm thầm thở dài, sau đó liền nói: " mấy hạng mục mà cậu cho dừng lại, tất cả đều đang khôi phục trở lại. Bên Kiều thị cũng rất im lặng, không có bất kì động tỉnh gì".
"Đó là điều ông ta muốn, ông ta còn có động tỉnh nữa sao". Hoắc Cao Lãng hờ hững trả lời."Lão Hoắc, tôi thấy cậu nên nghỉ ngơi đi, cậu không phải cái máy, mà làm việc bán mạng như vậy."." Cậu thấy tôi chỗ nào không được khoẻ"." Chỗ nào cũng không khoẻ. Cậu đừng cố nữa. Ở đây vẫn còn tôi và Mạc Lâm, bên phía Lạc Hiểu Nhiên thì đã có David.".Nhắc đến Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Cao Lãng nhắm mắt lại: " Tôi không sao, không cần lo lắng cho tôi."
Giang Kiêu thở dài rồi đứng lên: "cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước".
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Cao Lãng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xa xăm.
Từ lúc bà quản gia nói chuyện với Hoắc Cao Lãng đến ngày Lạc Hiểu Nhiên được về nhà, Hoắc Cao Lãng cũng chưa một lần vào thăm cô.
Dùng cơm tối xong, Lạc Hiểu Nhiên trở về phòng ngủ, định chờ sau khi Hoắc Cao Lãng trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.
Thế nhưng cô đợi rất lâu cũng không thấy anh về. Lúc này đã gần 10 giờ tối, Lạc Hiểu Nhiên đành vào phòng tắm lại một chút, trên người có chút mồ hôi.
Đang tắm, mơ hồ nghe có tiếng mở cửa phòng, Lạc Hiểu Nhiên hơi khựng lại, biết là Hoắc Cao Lãng đã vào phòng.
Cô không lề mề nữa, vội vàng tắm thật nhanh, sau đó choàng khăn tắm lên bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, cô đã thấy anh y phục chỉnh tề đứng trong phòng ngủ, hiển nhiên vì nghe phía phòng tắm có tiếng động mà xoay người nhìn sang. Thấy Lạc Hiểu Nhiên choàng khăn tắm, anh lạnh lùng nhìn cô: "Mặc quần áo vào rồi hằng ra!"
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thái độ của anh thì không hiểu.
Làm vợ chồng đã lâu, không phải choàng khăn tắm sau khi tắm xong là việc bình thường lắm sao?
Suy nghĩ một chút, Lạc Hiểu Nhiên vẫn quay vào phòng tắm mặc áo ngủ vào, rồi sấy tóc đến khi gần khô hẳn mới bước ra. Cô thấy Hoắc Cao Lãng đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, ngoài cửa là một ban công lớn. Anh không đi ra ngoài, thân hình cao dong dỏng đứng trước cửa sổ sát sàn. Bóng lưng kia quen thuộc biết bao, nhưng lại dường như rất xa lạ.
Cô xoa tóc, bước tới: " Anh làm sao vậy".
" Không sao cả, cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, anh đến thư phòng xử lý công việc". Hoắc Cao Lãng không nhìn Lạc Hiểu Nhiên, khi cô đến gần, anh liền nhẹ nhàng tránh ra, xoay người đi về phía cửa để đi đến thư phòng. (1" Ông xã, anh làm sao vậy". Lạc Hiểu Nhiên vẫn cố nhẹ nhàng hỏi lại. Từ nãy giờ cô cảm giác rất rõ Hoắc Cao Lãng đã khác rồi.Nói xong, cô nhìn vào bóng lưng của anh.
Bà quản gia thấy anh như vậy, thì nói: " Cậu chủ, tôi đi đến chỗ Hiểu Nhiên".
Hoắc Cao Lãng để tách cà phê sang một bên: "ừm, bà đi sớm đi".
Lúc bà quản gia vào phòng bệnh, thì thấy Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi ở mép giường nhìn ra cửa sổ.
Bà quản gia thấy bộ dáng cô như vậy, thì thở dài, bà biết cô đang cố gắng chấp nhận,
đây cũng là chuyện đương nhiên, ở tình huống này thật sự không phải ai cũng có thể tiếp nhận.
Bà quản gia lấy cháo ra, bưng đến cho cô: " Hiểu Nhiên, con ăn chút cháo đi".
-" Dạ, bác để đó đi một chút con sẽ ăn".
Không biết lần thứ mấy bà quản gia nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía này của cô, đồ ăn đều để sang một bên, đến khi bị thúc ép thì mới ăn được vài muỗng. Có tối hôm qua, đột nhiên tươi tỉnh, sáng hôm nay vẫn cứ như vậy.
Bà thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: " Hiểu Nhiên, mặc kệ có bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu đau lòng đều cũng phải vượt qua. Con ở trong đây đau lòng, thì ở nhà cũng có người bị dày vò. Bà ngoại của con hôm qua có gọi tìm con, nhưng cậu chủ nói là con đang bận việc. Con xem, con mất đi đứa nhỏ, ai cũng đau lòng, nhưng con không thể thế này mãi được. Bà ngoại còn cần người chăm sóc".
Nhắc đến bà ngoại Lạc Hiểu Nhiên có chút hoảng hốt quay mặt qua: " bà ngoại có biết con bị sảy thai không ạ."
- "Không". Bà quản gia lắc đầu: " Cậu chủ sợ bà ngoại con lo lắng, cho nên không nói".
Bà quản gia biết Lạc Hiếu Nhiên rất quan tâm tới bà ngoại, nên chỉ có thế làm như vậy thôi.
Bà quản gia nói tiếp: " Hiểu Nhiên chuyện này không ai muốn, bác biết con cũng rất khó có thể chấp nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vết thương rồi cũng sẽ lành, con cứ đẩy cậu chủ ra, thì con sẽ đánh mất cuộc hôn nhân này".
Phải rồi, cô không thể xảy ra chuyện gì, cô mất đi cục cưng của mình nhưng cô còn có bà ngoại đang cần cô . Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nhịn xuống sự chua xót, gật đầu.
Hoắc thị
Hoắc Cao Lãng dựa vào ghế làm việc, nhắm mắt một lúc, dạo gần đây đầu anh có lúc đau, đến khi anh mở mắt ra đã thấy Giang Kiêu ngồi ở trước mặt: " Cậu đến lúc nào".
" Khoảng 1 tiếng rồi, thấy cậu nghỉ ngơi nên không gọi"." Bên kia thế nào rồi".
- " Tôi đã sắp xếp". Giang Kiêu cũng không mất thời gian đưa tập tài liệu trong tay cho Hoắc Cao Lãng rồi giải thích: " đây là tài liệu bên phía Mạc Lâm điều tra. Trước mấy hôm xảy ra chuyện, cô ấy có gặp bà nội và ba cậu, buổi sáng của ngày xảy ra chuyện cô ấy có đi gặp Giang Uyển. Sau khi gặp Giang Uyển xong thì quay về nhà không còn gặp bất kì ai".
Giang Kiêu chỉ một chỗ được đánh dấu đỏ: " Trước đó, Giang Uyển đã về thành phố biển này".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng thêm âm lãnh, môi khẽ nhếch lên sắc bén: " Giang Uyển".
Hoắc Cao Lãng lại lấy tay day mắt, sau một lát anh gật đầu. "Cậu phái người canh chừng Giang Uyển"
Giang Kiêu gật đầu: "Biết, tôi sẽ làm ngay. Hiếu Nhiên đã khoẻ chưa".
Hoắc Cao Lãng gật đầu: " ổn hơn rồi. Cám ơn".
- " Cậu xem tôi là người ngoài sao, ở đó cám ơn. Tôi hỏi thăm em dâu".
Hoắc Cao Lãng đứng dậy đi đến bàn rót cho mình một cốc nước, sau đó ngửa cổ uống hết: " nói tình hình bên kia một chút tôi nghe xem."
Giang Kiêu đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống nhìn Hoắc Cao Lãng, sắc mặt của Hoắc Cao Lãng không tốt, anh ta là người bên cạnh Hoắc Cao Lãng, anh ta biết rõ gần đây Hoắc Cao Lãng bận đến mức, bây giờ thêm chuyện của
Lạc Hiểu Nhiên. Trong lòng anh ta âm thầm thở dài, sau đó liền nói: " mấy hạng mục mà cậu cho dừng lại, tất cả đều đang khôi phục trở lại. Bên Kiều thị cũng rất im lặng, không có bất kì động tỉnh gì".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó là điều ông ta muốn, ông ta còn có động tỉnh nữa sao". Hoắc Cao Lãng hờ hững trả lời."Lão Hoắc, tôi thấy cậu nên nghỉ ngơi đi, cậu không phải cái máy, mà làm việc bán mạng như vậy."." Cậu thấy tôi chỗ nào không được khoẻ"." Chỗ nào cũng không khoẻ. Cậu đừng cố nữa. Ở đây vẫn còn tôi và Mạc Lâm, bên phía Lạc Hiểu Nhiên thì đã có David.".Nhắc đến Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Cao Lãng nhắm mắt lại: " Tôi không sao, không cần lo lắng cho tôi."
Giang Kiêu thở dài rồi đứng lên: "cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước".
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Cao Lãng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xa xăm.
Từ lúc bà quản gia nói chuyện với Hoắc Cao Lãng đến ngày Lạc Hiểu Nhiên được về nhà, Hoắc Cao Lãng cũng chưa một lần vào thăm cô.
Dùng cơm tối xong, Lạc Hiểu Nhiên trở về phòng ngủ, định chờ sau khi Hoắc Cao Lãng trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.
Thế nhưng cô đợi rất lâu cũng không thấy anh về. Lúc này đã gần 10 giờ tối, Lạc Hiểu Nhiên đành vào phòng tắm lại một chút, trên người có chút mồ hôi.
Đang tắm, mơ hồ nghe có tiếng mở cửa phòng, Lạc Hiểu Nhiên hơi khựng lại, biết là Hoắc Cao Lãng đã vào phòng.
Cô không lề mề nữa, vội vàng tắm thật nhanh, sau đó choàng khăn tắm lên bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, cô đã thấy anh y phục chỉnh tề đứng trong phòng ngủ, hiển nhiên vì nghe phía phòng tắm có tiếng động mà xoay người nhìn sang. Thấy Lạc Hiểu Nhiên choàng khăn tắm, anh lạnh lùng nhìn cô: "Mặc quần áo vào rồi hằng ra!"
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thái độ của anh thì không hiểu.
Làm vợ chồng đã lâu, không phải choàng khăn tắm sau khi tắm xong là việc bình thường lắm sao?
Suy nghĩ một chút, Lạc Hiểu Nhiên vẫn quay vào phòng tắm mặc áo ngủ vào, rồi sấy tóc đến khi gần khô hẳn mới bước ra. Cô thấy Hoắc Cao Lãng đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, ngoài cửa là một ban công lớn. Anh không đi ra ngoài, thân hình cao dong dỏng đứng trước cửa sổ sát sàn. Bóng lưng kia quen thuộc biết bao, nhưng lại dường như rất xa lạ.
Cô xoa tóc, bước tới: " Anh làm sao vậy".
" Không sao cả, cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, anh đến thư phòng xử lý công việc". Hoắc Cao Lãng không nhìn Lạc Hiểu Nhiên, khi cô đến gần, anh liền nhẹ nhàng tránh ra, xoay người đi về phía cửa để đi đến thư phòng. (1" Ông xã, anh làm sao vậy". Lạc Hiểu Nhiên vẫn cố nhẹ nhàng hỏi lại. Từ nãy giờ cô cảm giác rất rõ Hoắc Cao Lãng đã khác rồi.Nói xong, cô nhìn vào bóng lưng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro