Chap 181
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Rốt cuộc, Hoắc Cao Lãng cũng một lần nữa quay lại nhìn cô, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng gần như không có chút tình cảm nào của anh ở khoảng cách gần.
Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như đọc ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi cô run lên: "Anh,... Tại sao lại nhìn em như vậy?"
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng nặng nề nhìn cô: "Tôi nên nhìn em thế nào đây?"
Lạc Hiểu Nhiên ngừng nói trong chốc lát: "Anh đang không vui sao?. Như vậy đi, em không làm phiền anh nữa, khi nào anh thoải mái, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một lần".
- "Lạc Hiểu Nhiên". Giọng nói trầm ấm lành lạnh của anh truyền vào tai cô: "tôi đang rất bình tĩnh, bây giờ cô muốn nói, thì nói luôn một lần đi".
Trong căn phòng lớn như thế, ánh đèn mờ chiếu xuống một chỗ, những hạt bụi trong suốt bay lơ lửng trong không khí. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất có tiếng nói mạnh mẽ lạnh thấu xương của Hoắc Cao Lãng.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên bỗng sững lại.
Tôi và cô?
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nhìn cô: "Không cần ngạc nhiên như vậy, chẳng phải ban đầu cũng là như vậy sao?. Lúc đó tôi thấy cô rất thoải mái".
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Hoắc Cao Lãng thế này, anh thế này... khiến cô có loại cảm giác khó hiểu.
Cộng thêm lời nói của anh, cả người cô như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân rét run, cơ thể suýt đứng không vững.
Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, không tìm thấy sự dịu dàng và vẻ lo lắng nào của ngày xưa, những tình cảm ngọt ngào cũng biến mất. Anh là Hoắc Cao Lãng, nhưng không phải Hoắc Cao Lãng mà cô thân thuộc.
" Anh...""Lạc Hiểu Nhiên, cô không cần phải quá bất ngờ, con người tôi là như vậy". Giọng nói của anh thản nhiên, nhưng lại tàn nhẫn vô tình: " Lạc Hiểu Nhiên, tôi đã quá mệt mỏi rồi, chúng ta ly hôn đi".Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mờ mịt hỏi: " ly hôn...anh vừa nói là chúng ta ly hôn đúng không".
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng tràn ra ý cười nào đó không rõ, giống như đùa cợt, như cười mà không phải cười, lại không hề có độ ấm: "Trước kia chỉ là tôi tò mò cuộc sống hôn nhân là như thế nào thôi, cần nếm trải cũng đã nếm trải rồi, cũng nên kết thúc thôi".
Người đàn ông cao ráo cúi xuống nhìn cô, trên mặt chỉ có vẻ lạnh lùng và u ám. Bờ môi mỏng cong lên, nhưng lại không hề ấm áp như ngày xưa, mà như gai băng làm người đau đớn.
Lạc Hiểu Nhiên há hốc mồm, cô nắm lấy cô tay anh: " Hoắc Cao Lãng, trước giờ anh chỉ coi em là phép thử phải không."
Anh im lặng nhìn tay cô, không nói lời nào.
- " Hoắc Cao Lãng, anh nói đi trước giờ chỉ là trò chơi của anh phải không". Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh chăm chằm.
Lạc Hiểu Nhiên giàn giụa nước mắt, giơ tay níu lấy cổ áo anh: " Hoắc Cao Lãng, anh lấy cái quyền gì khuấy đảo cuộc sống của em, làm em hết lòng hết dạ yêu anh. Anh dựa vào đâu mà bây giờ phủ định tất cả. Anh sao có thể tàn nhẫn như vậy."
Hoắc Cao Lãng hơi cúi người vì lực kéo của cô. Anh không tránh né, mà nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, chậm rãi cười khẩy. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô khóc mà không muốn dỗ dành hoặc muốn ôm cô. Anh cứ nhìn cô khóc như thế, trong đáy mắt trừ vẻ băng giá mỉa mai, thì không có bất cứ tia tình cảm nào khác.
Anh nâng cằm cô lên, nheo mắt lại: " tôi tàn nhẫn hay là cô?". Anh chợt ngừng nói trong chốc lát, nhìn chăm chằm vào mắt cô: " Cô nói cho tôi nghe xem đứa nhỏ tại sao lại mất đi".
Lạc Hiếu Nhiên dường như hiểu ra trong phút chốc, máu trong người như đông cứng trong khoảnh khắc này.
Hoăc Cao Lãng nhìn thái độ của Lạc Hiểu Nhiên, càng bóp cằm cô mạnh hơn, tàn bạo nói: "Tại sao không nói, chẳng phải cô là người muốn cùng tôi nói chuyện rõ ràng sao.".
Cằm cô đã đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt của anh lại không chút thương xót. Anh lạnh lùng gẵn từng chữ: " chính là cô đi gặp Giang Uyển, đứa nhỏ mới mất đi.".
" Không phải như vậy." Lạc Hiểu Nhiên cố gắng lắc đầu." Không phải cái gì". Hoắc Cao Lãng buông cô ra, lạnh lùng gằn từng chữ: " Đứa nhỏ là do bà ta lôi kéo cô mà mất đi. Tôi không thể tiếp tục ở bên một người ngu ngốc mà cố chấp như cô". •Nước mắt Lạc Hiểu Nhiên tuôn trào, cô muốn nói, nhưng ánh mắt của anh quá lạnh.
Cô không thể tin những lời vô tình này lại phát ra từ miệng của Hoắc Cao Lãng.
- "Đừng khóc, bây giờ cô khóc cũng không còn ý nghĩa gì".
Hoắc Cao Lãng lại lạnh lùng nói tiếp: "Đứa con là do chính tay tôi ký vào tờ giấy đó, nó là máu thịt của tôi."
- " Hoắc Cao Lãng nó cũng là máu thịt của em". Cô nhìn vào mắt anh, trái tim như bị khoét một lỗ lớn thật tàn nhẫn, tay không tự chủ nắm chặt lấy góc áo của anh.
Hoắc Cao Lãng liếc mắt qua ngón tay cô, giọng nói cười nhạo: " nhưng Giang Uyển lại không có coi cô là máu thịt của bà ta. Cô vì bà ta mà tự tay làm mất đi đứa con của mình. Đến cuối cùng cô còn muốn giúp cho bà ta". Nói đến đây giọng anh lại lạnh lùng.
"Em không giúp bà ta, chỉ là em không muốn anh bận lòng"." Không muốn tôi bận lòng". Hoắc Cao Lãng để tay xuôi bên người, dường như chán ghét với cả ý nghĩ phải chạm vào cô. Ánh mắt anh lạnh tanh: " nhưng bây giờ cô tự nhìn những chuyện cô gây ra xem".
Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như đọc ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi cô run lên: "Anh,... Tại sao lại nhìn em như vậy?"
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng nặng nề nhìn cô: "Tôi nên nhìn em thế nào đây?"
Lạc Hiểu Nhiên ngừng nói trong chốc lát: "Anh đang không vui sao?. Như vậy đi, em không làm phiền anh nữa, khi nào anh thoải mái, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một lần".
- "Lạc Hiểu Nhiên". Giọng nói trầm ấm lành lạnh của anh truyền vào tai cô: "tôi đang rất bình tĩnh, bây giờ cô muốn nói, thì nói luôn một lần đi".
Trong căn phòng lớn như thế, ánh đèn mờ chiếu xuống một chỗ, những hạt bụi trong suốt bay lơ lửng trong không khí. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất có tiếng nói mạnh mẽ lạnh thấu xương của Hoắc Cao Lãng.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên bỗng sững lại.
Tôi và cô?
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nhìn cô: "Không cần ngạc nhiên như vậy, chẳng phải ban đầu cũng là như vậy sao?. Lúc đó tôi thấy cô rất thoải mái".
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Hoắc Cao Lãng thế này, anh thế này... khiến cô có loại cảm giác khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cộng thêm lời nói của anh, cả người cô như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân rét run, cơ thể suýt đứng không vững.
Cô nhìn chăm chăm vào mắt anh, không tìm thấy sự dịu dàng và vẻ lo lắng nào của ngày xưa, những tình cảm ngọt ngào cũng biến mất. Anh là Hoắc Cao Lãng, nhưng không phải Hoắc Cao Lãng mà cô thân thuộc.
" Anh...""Lạc Hiểu Nhiên, cô không cần phải quá bất ngờ, con người tôi là như vậy". Giọng nói của anh thản nhiên, nhưng lại tàn nhẫn vô tình: " Lạc Hiểu Nhiên, tôi đã quá mệt mỏi rồi, chúng ta ly hôn đi".Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mờ mịt hỏi: " ly hôn...anh vừa nói là chúng ta ly hôn đúng không".
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng tràn ra ý cười nào đó không rõ, giống như đùa cợt, như cười mà không phải cười, lại không hề có độ ấm: "Trước kia chỉ là tôi tò mò cuộc sống hôn nhân là như thế nào thôi, cần nếm trải cũng đã nếm trải rồi, cũng nên kết thúc thôi".
Người đàn ông cao ráo cúi xuống nhìn cô, trên mặt chỉ có vẻ lạnh lùng và u ám. Bờ môi mỏng cong lên, nhưng lại không hề ấm áp như ngày xưa, mà như gai băng làm người đau đớn.
Lạc Hiểu Nhiên há hốc mồm, cô nắm lấy cô tay anh: " Hoắc Cao Lãng, trước giờ anh chỉ coi em là phép thử phải không."
Anh im lặng nhìn tay cô, không nói lời nào.
- " Hoắc Cao Lãng, anh nói đi trước giờ chỉ là trò chơi của anh phải không". Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh chăm chằm.
Lạc Hiểu Nhiên giàn giụa nước mắt, giơ tay níu lấy cổ áo anh: " Hoắc Cao Lãng, anh lấy cái quyền gì khuấy đảo cuộc sống của em, làm em hết lòng hết dạ yêu anh. Anh dựa vào đâu mà bây giờ phủ định tất cả. Anh sao có thể tàn nhẫn như vậy."
Hoắc Cao Lãng hơi cúi người vì lực kéo của cô. Anh không tránh né, mà nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, chậm rãi cười khẩy. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô khóc mà không muốn dỗ dành hoặc muốn ôm cô. Anh cứ nhìn cô khóc như thế, trong đáy mắt trừ vẻ băng giá mỉa mai, thì không có bất cứ tia tình cảm nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nâng cằm cô lên, nheo mắt lại: " tôi tàn nhẫn hay là cô?". Anh chợt ngừng nói trong chốc lát, nhìn chăm chằm vào mắt cô: " Cô nói cho tôi nghe xem đứa nhỏ tại sao lại mất đi".
Lạc Hiếu Nhiên dường như hiểu ra trong phút chốc, máu trong người như đông cứng trong khoảnh khắc này.
Hoăc Cao Lãng nhìn thái độ của Lạc Hiểu Nhiên, càng bóp cằm cô mạnh hơn, tàn bạo nói: "Tại sao không nói, chẳng phải cô là người muốn cùng tôi nói chuyện rõ ràng sao.".
Cằm cô đã đỏ ửng lên, nhưng ánh mắt của anh lại không chút thương xót. Anh lạnh lùng gẵn từng chữ: " chính là cô đi gặp Giang Uyển, đứa nhỏ mới mất đi.".
" Không phải như vậy." Lạc Hiểu Nhiên cố gắng lắc đầu." Không phải cái gì". Hoắc Cao Lãng buông cô ra, lạnh lùng gằn từng chữ: " Đứa nhỏ là do bà ta lôi kéo cô mà mất đi. Tôi không thể tiếp tục ở bên một người ngu ngốc mà cố chấp như cô". •Nước mắt Lạc Hiểu Nhiên tuôn trào, cô muốn nói, nhưng ánh mắt của anh quá lạnh.
Cô không thể tin những lời vô tình này lại phát ra từ miệng của Hoắc Cao Lãng.
- "Đừng khóc, bây giờ cô khóc cũng không còn ý nghĩa gì".
Hoắc Cao Lãng lại lạnh lùng nói tiếp: "Đứa con là do chính tay tôi ký vào tờ giấy đó, nó là máu thịt của tôi."
- " Hoắc Cao Lãng nó cũng là máu thịt của em". Cô nhìn vào mắt anh, trái tim như bị khoét một lỗ lớn thật tàn nhẫn, tay không tự chủ nắm chặt lấy góc áo của anh.
Hoắc Cao Lãng liếc mắt qua ngón tay cô, giọng nói cười nhạo: " nhưng Giang Uyển lại không có coi cô là máu thịt của bà ta. Cô vì bà ta mà tự tay làm mất đi đứa con của mình. Đến cuối cùng cô còn muốn giúp cho bà ta". Nói đến đây giọng anh lại lạnh lùng.
"Em không giúp bà ta, chỉ là em không muốn anh bận lòng"." Không muốn tôi bận lòng". Hoắc Cao Lãng để tay xuôi bên người, dường như chán ghét với cả ý nghĩ phải chạm vào cô. Ánh mắt anh lạnh tanh: " nhưng bây giờ cô tự nhìn những chuyện cô gây ra xem".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro