Chap 182
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Đôi môi mỏng của anh cong lên một độ cong cười cợt: " Bây giờ tôi đã không còn muốn ở bên cô nữa rồi. Trước kia, cô cũng thường hay hỏi tôi khi nào sẽ trả tự do cho cô, bây giờ tôi trả tự do cho cô".
Dứt lời, anh nhìn nước mắt của cô, sau đó dứt khoát lùi về sau một bước, kéo góc áo từ tay cô ra.
Anh lùi lại mấy bước, cho đến khi cách cô một khoảng cách nhất định, lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng sắc mặt còn tái hơn lúc anh mới vào phòng, nở nụ cười lạnh lùng trên môi: " khóc cái gì, cô tự do rồi, lẽ ra cô phải vui chứ".
Lạc Hiếu Nhiên nhắm mắt lại: " chúng ta có thế nói chuyện rõ ràng không".
- " Lạc Hiểu Nhiên tôi nghĩ tôi và cô và đã nói chuyện rõ ràng rồi".
Bờ môi mỏng của Hoắc Cao Lãng như cười mà không phải cười, từ đầu đến cuối chẳng hề có độ ấm, nguội lạnh hơn bất cứ lúc nào: " cuộc hôn nhân vốn đã chẳng vui vẻ gì, thì cũng nên sớm kết thúc thôi. Cô thật sự không thấy nó là ý trời sao, đứa con mất đi sợi dây ràng buộc giữa tôi và cô cũng không còn. Ly hôn rồi, sẽ không còn vướng bận điều gì, cũng không còn lý do để gặp nhau".
- " Rõ ràng không phải là như vậy".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng lãnh đạm nhìn cô khóc đến thương tâm ở trước mặt mình: " cô yên tâm, ly hôn tài sản cô nhận được đủ để cô sống cả đời không cực khổ".
Lạc Hiểu Nhiên bước đến trước mặt anh vài bước: "Hoắc Cao Lãng, em không cần tài sản của anh, anh thừa biết mà"
Cô bước đến vài bước, anh lại lùi vài bước, tay anh bỏ vào túi quần, không hề có ý định lau nước mắt cho cô: " tôi không biết bất cứ điều gì. Được rồi, Lạc Hiểu Nhiên, hôm nay tôi đề nghị ly hôn, là thật sự không muốn lừa mình dối người. Tôi không muốn cô kì vọng quá nhiều nữa. Đơn ly hôn, tôi đang chuẩn bị, bây giờ cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi. Trong khi tờ giấy kết hôn còn hiệu lực, tôi đảm bảo sẽ không có ai dám làm khó dễ cô." Nói xong, anh liền quay lưng đi bỏ lại Lạc Hiểu Nhiên đứng đó. Trong khoảng khắc quay lưng ánh mắt anh trở nên thâm trầm, lẫn vào một chút phức tạp.
Cửa phòng mở ra đóng lại, nghe thấy âm thanh này, một mảng trắng xóa nổ tung trong đầu cô.
Lạc Hiểu Nhiên lảo đảo lùi về sau hai bước suýt ngã sấp xuống.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi ở mép giường, căn phòng đột nhiên lạnh thấu xương. Ánh mắt cô run lên.
Kể từ đêm hôm đó, Lạc Hiểu Nhiên không được gặp Hoắc Cao Lãng thêm một lần nào nữa, có khi không về nhà, có khi về thì anh cũng đi đến thư phòng, khóa trái cửa bên trong không cho cô bước vào.
Buổi tối, đang trên bàn ăn, thì tiếng xe ngoài sân truyền đến, cô biết là anh về, thế nhưng cô không dám đối mặt với anh, cô chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
- "Sao chỉ ăn thế này". Hoắc Cao Lãng bước vào nhà, thấy cô ngồi ở bàn ăn thì bước đến, nhìn đồ ăn trên bàn mày anh hơi nhăn nhẹ lại.
Đột nhiên trên đầu truyền đến giọng nói, làm cả người Lạc Hiểu Nhiên giật bắn lên, đôi đũa trong tay không cẩn thận rơi xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng lại tiếp tục nói: " chẳng lẽ cô muốn tranh thủ lòng thương hại của tôi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn về phía Hoắc Cao Lãng, sau đó không trả lời mà cúi đầu ăn cơm tiếp. Nhưng không biết anh có thấy không, ánh mắt của cô đã lưng tròng nước mắt.
Cô cảm nhận được Hoắc Cao Lãng nhìn chầm chầm vào mình mà không có ý định rời đi.
Cô im lặng một chút rồi hỏi: " Hôm nay anh ngủ lại nhà sao".
Hoắc Cao Lãng xoay lưng lại, bóng lưng của anh tràn ngập ý vị lạnh lùng và xa cách: "tôi ngủ ở thư phòng".
Câu trả lời dứt khoát và thẳng thắn. Trong khoảnh khắc, dường như anh đã cắt đứt mối dây liên hệ cuối cùng giữa hai vợ chồng.
Lạc Hiểu Nhiên mượn chìa khóa từ bà quản gia, cô đẩy cửa bước vào thư phòng, tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra. Cô đứng gần cửa sổ nhìn về phía phòng tắm.
Đêm đó anh đã dùng tâm trạng gì để nói chuyện với cô?.
Chẳng qua là cô không biết được tại sao Hoắc Cao Lãng đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy. Anh vậy mà lại muốn ly hôn.
Lạc Hiểu Nhiên đứng đó không biết bao lâu cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra. Nhìn thấy người trong phòng tắm bước ra, cô vội xoay người lại.
Dứt lời, anh nhìn nước mắt của cô, sau đó dứt khoát lùi về sau một bước, kéo góc áo từ tay cô ra.
Anh lùi lại mấy bước, cho đến khi cách cô một khoảng cách nhất định, lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng sắc mặt còn tái hơn lúc anh mới vào phòng, nở nụ cười lạnh lùng trên môi: " khóc cái gì, cô tự do rồi, lẽ ra cô phải vui chứ".
Lạc Hiếu Nhiên nhắm mắt lại: " chúng ta có thế nói chuyện rõ ràng không".
- " Lạc Hiểu Nhiên tôi nghĩ tôi và cô và đã nói chuyện rõ ràng rồi".
Bờ môi mỏng của Hoắc Cao Lãng như cười mà không phải cười, từ đầu đến cuối chẳng hề có độ ấm, nguội lạnh hơn bất cứ lúc nào: " cuộc hôn nhân vốn đã chẳng vui vẻ gì, thì cũng nên sớm kết thúc thôi. Cô thật sự không thấy nó là ý trời sao, đứa con mất đi sợi dây ràng buộc giữa tôi và cô cũng không còn. Ly hôn rồi, sẽ không còn vướng bận điều gì, cũng không còn lý do để gặp nhau".
- " Rõ ràng không phải là như vậy".
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng lãnh đạm nhìn cô khóc đến thương tâm ở trước mặt mình: " cô yên tâm, ly hôn tài sản cô nhận được đủ để cô sống cả đời không cực khổ".
Lạc Hiểu Nhiên bước đến trước mặt anh vài bước: "Hoắc Cao Lãng, em không cần tài sản của anh, anh thừa biết mà"
Cô bước đến vài bước, anh lại lùi vài bước, tay anh bỏ vào túi quần, không hề có ý định lau nước mắt cho cô: " tôi không biết bất cứ điều gì. Được rồi, Lạc Hiểu Nhiên, hôm nay tôi đề nghị ly hôn, là thật sự không muốn lừa mình dối người. Tôi không muốn cô kì vọng quá nhiều nữa. Đơn ly hôn, tôi đang chuẩn bị, bây giờ cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi. Trong khi tờ giấy kết hôn còn hiệu lực, tôi đảm bảo sẽ không có ai dám làm khó dễ cô." Nói xong, anh liền quay lưng đi bỏ lại Lạc Hiểu Nhiên đứng đó. Trong khoảng khắc quay lưng ánh mắt anh trở nên thâm trầm, lẫn vào một chút phức tạp.
Cửa phòng mở ra đóng lại, nghe thấy âm thanh này, một mảng trắng xóa nổ tung trong đầu cô.
Lạc Hiểu Nhiên lảo đảo lùi về sau hai bước suýt ngã sấp xuống.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi ở mép giường, căn phòng đột nhiên lạnh thấu xương. Ánh mắt cô run lên.
Kể từ đêm hôm đó, Lạc Hiểu Nhiên không được gặp Hoắc Cao Lãng thêm một lần nào nữa, có khi không về nhà, có khi về thì anh cũng đi đến thư phòng, khóa trái cửa bên trong không cho cô bước vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối, đang trên bàn ăn, thì tiếng xe ngoài sân truyền đến, cô biết là anh về, thế nhưng cô không dám đối mặt với anh, cô chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
- "Sao chỉ ăn thế này". Hoắc Cao Lãng bước vào nhà, thấy cô ngồi ở bàn ăn thì bước đến, nhìn đồ ăn trên bàn mày anh hơi nhăn nhẹ lại.
Đột nhiên trên đầu truyền đến giọng nói, làm cả người Lạc Hiểu Nhiên giật bắn lên, đôi đũa trong tay không cẩn thận rơi xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng lại tiếp tục nói: " chẳng lẽ cô muốn tranh thủ lòng thương hại của tôi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn về phía Hoắc Cao Lãng, sau đó không trả lời mà cúi đầu ăn cơm tiếp. Nhưng không biết anh có thấy không, ánh mắt của cô đã lưng tròng nước mắt.
Cô cảm nhận được Hoắc Cao Lãng nhìn chầm chầm vào mình mà không có ý định rời đi.
Cô im lặng một chút rồi hỏi: " Hôm nay anh ngủ lại nhà sao".
Hoắc Cao Lãng xoay lưng lại, bóng lưng của anh tràn ngập ý vị lạnh lùng và xa cách: "tôi ngủ ở thư phòng".
Câu trả lời dứt khoát và thẳng thắn. Trong khoảnh khắc, dường như anh đã cắt đứt mối dây liên hệ cuối cùng giữa hai vợ chồng.
Lạc Hiểu Nhiên mượn chìa khóa từ bà quản gia, cô đẩy cửa bước vào thư phòng, tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra. Cô đứng gần cửa sổ nhìn về phía phòng tắm.
Đêm đó anh đã dùng tâm trạng gì để nói chuyện với cô?.
Chẳng qua là cô không biết được tại sao Hoắc Cao Lãng đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy. Anh vậy mà lại muốn ly hôn.
Lạc Hiểu Nhiên đứng đó không biết bao lâu cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra. Nhìn thấy người trong phòng tắm bước ra, cô vội xoay người lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro