Chap 196
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Lạc Hiểu Nhiên cười khẩy thừa nhận thì sao chứ, cô đã không còn muốn nhận bà ta là mẹ nữa rồi.
" Tôi mặc kệ vì nguyên nhân gì, nhưng cô nhất định phải ly hôn, ngay lập tức, tôi không muốn cô và Cao Lãng không có bất cứ một mối quan hệ nào"." Sao cô Kiều lại cho rằng tôi nhất định sẽ làm theo lời cô.". Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên lãnh đạm, ngữ khí vẫn thong thả như trước.Kiều Khả Mỹ chăm chăm nhìn Lạc Hiểu Nhiên bằng ánh mắt khinh thường: "Hôn nhân của người khác thì tôi không dám, nhưng hôn nhân của cô và Cao Lãng tôi nhất định dám làm cho hai người ly hôn". Cô ta dừng một lát, hừ lạnh một tiếng: " cô cho rằng Hoắc Cao Lãng vì cái gì mà lấy cô. Là vì cảm thấy mới mẻ, với thân phận như cô còn lâu anh ấy mới để mắt tới. Cô cũng không tự nhìn lại mình coi có xứng với Cao Lãng hay không. Con nhỏ ngu ngốc chỉ biết uống sữa. Muốn làm bà Hoắc, đùa hả".
Mỗi một câu nói như là dao nhỏ đâm vào trái tim Lạc Hiểu Nhiên. Đặc biệt là ánh mắt Kiều Khả Mỹ càng như mũi kim đâm xuyên đôi mắt cô. Lạc Hiểu Nhiên thầm hít sâu một hơi, cẩm muỗng quấy sữa trong cốc, mạnh mẽ dùng lý trí ngăn lại đau đớn trong lòng.
- "Kiều Khả Mỹ, với thân phận như tôi mà được làm bà Hoắc thì thật sự làm cho cô thấy vọng rồi. Hiện tại tôi thật sự là bà Hoắc. Và cô đang ngồi ở đây để yêu cầu tôi nhường lại vị trí bà Hoắc này". Ý cười nơi mắt cô càng đậm, sáng lạn đến chóa mắt đối phương: " về phần sữa này thật sự là tôi không thích uống, nhưng từ lúc ở bên cạnh mỗi ngày anh ấy đều bắt tôi phải uống, cho nên dần tạo thành thói quen thôi."
Kiều Khả Mỹ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
-"Còn nữa..." Lạc Hiểu Nhiên khẽ mỉm cười, thong dong nhìn Kiều Khả Mỹ, "Chắc Hoắc Cao Lãng không biết cô đến tìm tôi đâu nhỉ? Anh ấy không thích người bên ngoài quấy rẩy đến vợ của anh ấy đâu. Xem ra, cô chẳng hiểu gì về anh ấy rồi.
Tay Kiều Khả Mỹ tức đến phát run: " Lạc Hiểu Nhiên, cô tự tin như vậy sao. Chẳng phải mấy tháng nay anh ấy đều lạnh nhạt với cô sao, ngay cả cô bệnh nằm viện anh ấy cũng không đếm thăm. Từ lúc cô ở bệnh viện về anh ấy cũng chưa từng về nhà. Cô có muốn biết là anh ấy ở đâu không.?" Kiều Khả Mỹ ngưng lại, đắc ý nhìn Lạc Hiểu Nhiên rồi chậm rãi nói: "anh ấy ở cùng với tôi".
Tay Lạc Hiểu Nhiên bất giác phát run, nụ cười trên môi cũng thoáng cứng lại.
Sữa trong ly cuối cùng cũng nguội lạnh như trái tim Lạc Hiều Nhiên. Quả thật mấy tháng nay anh lạnh nhạt với cô, và từ hôm ở bệnh viện về cô cũng chưa từng thấy anh về nhà. Cô muốn gọi cho anh nhưng mỗi lần cầm lấy điện thoại, cô đều không có dũng khí để nhấn vào dãy số có tên "'ông xã". Cô không biết bản thân mình đang sợ điều gì, cô chỉ cảm thấy đôi khi chờ mong cũng là một loại hy vọng. Ít ra thì cô không phải nghe đáp án từ đối phương.
Nhưng Lạc Hiểu Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, Kiều Khả Mỹ ngày hôm nay lại tới nói với cô, mấy ngày nay Hoắc Cao Lãng đều ở cùng cô ta!
Lòng Lạc Hiều Nhiên quặn đau, như bị người khác xát muối lên vết thương, không ngừng đau đớn. Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Cô nhạy cảm phát hiện đắc ý trong ánh mắt cô ta, đau đớn phút chốc ngừng lại, thay thế bằng nghi hoặc.
-" Phải không?" Lạc Hiểu Nhiên tỉnh bơ nhoài người về trước. Cô hít sâu một hơi, cẩn thận thưởng thức mùi hương đang thoang thoảng trong không khí, khóe miệng khẽ cong: " Cô Kiều đang hoang tưởng à.".
Kiều Khả Mỹ sửng sốt: " cô có ý gì".
- " Nếu tôi đoán không sai, thời gian này anh ấy đều ở phòng nghỉ trong văn phòng".Lạc Hiểu Nhiên lại dựa lưng vào ghế, giọng nói dịu dàng tràn đầy tự tin: " nếu anh ấy thật sự ở bên cô, chắc chẳn cô sẽ không đi tìm tôi."
Kiều Khả Mỹ nhìn cô chằm chằm, hô hấp dần trở nên dồn dập, hồi lâu sau tức tối nói: " cô theo dõi anh ấy".
Lạc Hiểu Nhiên mĩm cười lắc đầu: " Theo dõi, xin lỗi, tôi không có thời gian làm việc dư thừa. Tôi là vợ của anh ấy, muốn biết anh ấy ở đâu thì đường đường chính chính mà biết. Cô Kiều, đã trót làm vợ bé thì phải làm cho xứng đáng một chút?. Cô muốn lấy Hoắc Cao Lãng ra làm phương tiện đối phó tôi, muốn tôi ly hôn. Vậy ít nhất cô cũng phải bịa đặt sao cho trọn vẹn, thì mới đạt được mục đích chứ?" Nói xong lời này, Lạc Hiểu Nhiên lằng lặng cười nhìn cô ta. Đôi mắt Lạc Hiểu Nhiên sáng như ánh sao, hờ hững như dòng suối nhưng tâm tư cô không cách nào yên ổn.
-"Tôi, tôi bịa cái gì chứ? Tôi đích xác ở cùng Cao Lãng". Kiều Khả Mỹ mất mặt, kháng cự lại.
Lạc Hiểu Nhiên không đáp lời, tiếp tục trầm mặc, ánh mắt chán chường chuyển thành điểm tĩnh pha lẫn tuyệt vọng, mở miệng: "Kiều Khả Mỹ, cô có biết Hoắc Cao Lãng ghét nhất loại phụ nữ nào không?. Giống như cô hiện tại, loại phụ nữ ngu ngốc tự ý xen vào chuyện của anh ấy, cô thấy những chuyện cô làm là đúng sao. Cô thấy cô đi tìm tôi ép tôi phải ly hôn là đúng sao. Cô tự suy nghĩ xem có đúng không?. Cô vĩnh viễn thắng tôi, cô chỉ thua tôi có một chuyện thôi, đó là tôi có lòng tự trọng". Nói xong bỏ lại Kiều Khả Mỹ ngơ ngác ngồi đó, Lạc Hiểu Nhiên cầm túi dứt khoát đi ra khỏi quán cà phê.
Ra khỏi quán cà phê, Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực vài cái.
" Tôi mặc kệ vì nguyên nhân gì, nhưng cô nhất định phải ly hôn, ngay lập tức, tôi không muốn cô và Cao Lãng không có bất cứ một mối quan hệ nào"." Sao cô Kiều lại cho rằng tôi nhất định sẽ làm theo lời cô.". Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên lãnh đạm, ngữ khí vẫn thong thả như trước.Kiều Khả Mỹ chăm chăm nhìn Lạc Hiểu Nhiên bằng ánh mắt khinh thường: "Hôn nhân của người khác thì tôi không dám, nhưng hôn nhân của cô và Cao Lãng tôi nhất định dám làm cho hai người ly hôn". Cô ta dừng một lát, hừ lạnh một tiếng: " cô cho rằng Hoắc Cao Lãng vì cái gì mà lấy cô. Là vì cảm thấy mới mẻ, với thân phận như cô còn lâu anh ấy mới để mắt tới. Cô cũng không tự nhìn lại mình coi có xứng với Cao Lãng hay không. Con nhỏ ngu ngốc chỉ biết uống sữa. Muốn làm bà Hoắc, đùa hả".
Mỗi một câu nói như là dao nhỏ đâm vào trái tim Lạc Hiểu Nhiên. Đặc biệt là ánh mắt Kiều Khả Mỹ càng như mũi kim đâm xuyên đôi mắt cô. Lạc Hiểu Nhiên thầm hít sâu một hơi, cẩm muỗng quấy sữa trong cốc, mạnh mẽ dùng lý trí ngăn lại đau đớn trong lòng.
- "Kiều Khả Mỹ, với thân phận như tôi mà được làm bà Hoắc thì thật sự làm cho cô thấy vọng rồi. Hiện tại tôi thật sự là bà Hoắc. Và cô đang ngồi ở đây để yêu cầu tôi nhường lại vị trí bà Hoắc này". Ý cười nơi mắt cô càng đậm, sáng lạn đến chóa mắt đối phương: " về phần sữa này thật sự là tôi không thích uống, nhưng từ lúc ở bên cạnh mỗi ngày anh ấy đều bắt tôi phải uống, cho nên dần tạo thành thói quen thôi."
Kiều Khả Mỹ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
-"Còn nữa..." Lạc Hiểu Nhiên khẽ mỉm cười, thong dong nhìn Kiều Khả Mỹ, "Chắc Hoắc Cao Lãng không biết cô đến tìm tôi đâu nhỉ? Anh ấy không thích người bên ngoài quấy rẩy đến vợ của anh ấy đâu. Xem ra, cô chẳng hiểu gì về anh ấy rồi.
Tay Kiều Khả Mỹ tức đến phát run: " Lạc Hiểu Nhiên, cô tự tin như vậy sao. Chẳng phải mấy tháng nay anh ấy đều lạnh nhạt với cô sao, ngay cả cô bệnh nằm viện anh ấy cũng không đếm thăm. Từ lúc cô ở bệnh viện về anh ấy cũng chưa từng về nhà. Cô có muốn biết là anh ấy ở đâu không.?" Kiều Khả Mỹ ngưng lại, đắc ý nhìn Lạc Hiểu Nhiên rồi chậm rãi nói: "anh ấy ở cùng với tôi".
Tay Lạc Hiểu Nhiên bất giác phát run, nụ cười trên môi cũng thoáng cứng lại.
Sữa trong ly cuối cùng cũng nguội lạnh như trái tim Lạc Hiều Nhiên. Quả thật mấy tháng nay anh lạnh nhạt với cô, và từ hôm ở bệnh viện về cô cũng chưa từng thấy anh về nhà. Cô muốn gọi cho anh nhưng mỗi lần cầm lấy điện thoại, cô đều không có dũng khí để nhấn vào dãy số có tên "'ông xã". Cô không biết bản thân mình đang sợ điều gì, cô chỉ cảm thấy đôi khi chờ mong cũng là một loại hy vọng. Ít ra thì cô không phải nghe đáp án từ đối phương.
Nhưng Lạc Hiểu Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, Kiều Khả Mỹ ngày hôm nay lại tới nói với cô, mấy ngày nay Hoắc Cao Lãng đều ở cùng cô ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng Lạc Hiều Nhiên quặn đau, như bị người khác xát muối lên vết thương, không ngừng đau đớn. Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Cô nhạy cảm phát hiện đắc ý trong ánh mắt cô ta, đau đớn phút chốc ngừng lại, thay thế bằng nghi hoặc.
-" Phải không?" Lạc Hiểu Nhiên tỉnh bơ nhoài người về trước. Cô hít sâu một hơi, cẩn thận thưởng thức mùi hương đang thoang thoảng trong không khí, khóe miệng khẽ cong: " Cô Kiều đang hoang tưởng à.".
Kiều Khả Mỹ sửng sốt: " cô có ý gì".
- " Nếu tôi đoán không sai, thời gian này anh ấy đều ở phòng nghỉ trong văn phòng".Lạc Hiểu Nhiên lại dựa lưng vào ghế, giọng nói dịu dàng tràn đầy tự tin: " nếu anh ấy thật sự ở bên cô, chắc chẳn cô sẽ không đi tìm tôi."
Kiều Khả Mỹ nhìn cô chằm chằm, hô hấp dần trở nên dồn dập, hồi lâu sau tức tối nói: " cô theo dõi anh ấy".
Lạc Hiểu Nhiên mĩm cười lắc đầu: " Theo dõi, xin lỗi, tôi không có thời gian làm việc dư thừa. Tôi là vợ của anh ấy, muốn biết anh ấy ở đâu thì đường đường chính chính mà biết. Cô Kiều, đã trót làm vợ bé thì phải làm cho xứng đáng một chút?. Cô muốn lấy Hoắc Cao Lãng ra làm phương tiện đối phó tôi, muốn tôi ly hôn. Vậy ít nhất cô cũng phải bịa đặt sao cho trọn vẹn, thì mới đạt được mục đích chứ?" Nói xong lời này, Lạc Hiểu Nhiên lằng lặng cười nhìn cô ta. Đôi mắt Lạc Hiểu Nhiên sáng như ánh sao, hờ hững như dòng suối nhưng tâm tư cô không cách nào yên ổn.
-"Tôi, tôi bịa cái gì chứ? Tôi đích xác ở cùng Cao Lãng". Kiều Khả Mỹ mất mặt, kháng cự lại.
Lạc Hiểu Nhiên không đáp lời, tiếp tục trầm mặc, ánh mắt chán chường chuyển thành điểm tĩnh pha lẫn tuyệt vọng, mở miệng: "Kiều Khả Mỹ, cô có biết Hoắc Cao Lãng ghét nhất loại phụ nữ nào không?. Giống như cô hiện tại, loại phụ nữ ngu ngốc tự ý xen vào chuyện của anh ấy, cô thấy những chuyện cô làm là đúng sao. Cô thấy cô đi tìm tôi ép tôi phải ly hôn là đúng sao. Cô tự suy nghĩ xem có đúng không?. Cô vĩnh viễn thắng tôi, cô chỉ thua tôi có một chuyện thôi, đó là tôi có lòng tự trọng". Nói xong bỏ lại Kiều Khả Mỹ ngơ ngác ngồi đó, Lạc Hiểu Nhiên cầm túi dứt khoát đi ra khỏi quán cà phê.
Ra khỏi quán cà phê, Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro