Chap 197
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Khi Lạc Hiểu Nhiên rời khỏi quán cà phê, những bông tuyết rơi xuống mái tóc cô. Áo khoác dài màu nâu không giấu được nổi cô đơn trên gương mặt cô. Cô hít vào thật sâu, bông tuyết hòa lẫn với hương vị của thành phố, là mùi hương mà cô yêu thích.
Đúng vậy, cô rất yêu anh, cho nên cô cũng yêu thành phố này vô cùng.
Cô lê bước qua từng khung cửa sổ bằng kính.
Ánh nắng mặt trời của mùa Đông nhè nhẹ hắt lên cửa sổ, chiếu sáng nụ cười của Lạc Hiểu Nhiên, Lạc Hiểu Nhiên nhìn mình trong gương của khung cửa sổ, nhìn nụ cười vui vẻ như trẻ con của mình, lòng cô ngấm ngầm đau đớn, chẳng biết thế nào nhưng cô bỗng thấy ngỡ ngàng. Lạc Hiểu Nhiên cụp mắt, lòng cô thoáng chốc nặng nề.
Xe buýt dừng lại, tuyết rơi trắng xóa dường như cũng ngừng theo.
Lạc Hiểu Nhiên đứng ở trạm xe vắng người chỉnh chang áo khoác, nhìn những tòa nhà xa xa dưới màn tuyết trắng xóa, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng. Mỗi khi buồn, nơi đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đây.
Xe buýt màu đỏ chậm rãi lăn xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen.
Đẩy cửa bước vào sân, Lạc Hiểu Nhiên liền thấy đám trẻ đang chạy chơi ở trong sân, chắc có lẽ tuyết ngừng rơi, bọn trẻ mới vừa được ra sân chơi, nhìn đứa nào cũng còn sạch sẽ.
Viện trưởng từ xa thấy Lạc Hiểu Nhiên, bà vui vẻ đi đến: " Cháu đến rồi đấy à, sao lại đến ngay hôm nay trời lạnh lắm đấy".
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Lạc Hiểu Nhiên. Áo khoác trên người càng ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ nói: "Viện trưởng, cháu không sao. Hôm nay, đột nhiên muốn đến thăm mọi người". Lại thấy sắc mặt nhợt nhạt của viện trưởng, cô hỏi: " Viện trưởng, bác không khỏẻ sao, sắc mặt không được tốt lắm".
- "Bác không sao, lớn tuổi rồi trời trở lánh sẽ cảm mạo một chút".
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, lấy bóp tiền trong giỏ xách ra, rồi rút từ đó một sấp tiền mệnh giá lớn đưa cho viện trưởng: " Bác, con gửi bác một ít để khám bệnh.".
Viện trưởng thấy cô đưa tiền thì hốt hoảng đẩy ra: " Hiểu Nhiên không được, bác không lấy, ở đây bác đâu có thiếu thốn cái gì. Tiền này con làm cũng cực khổ bác không nhận đâu".
"Bác, đừng từ chối con được không, thời gian này con đi thực tập cũng đã có lương. Thời gian sắp tới e là con sẽ không đến thăm bác và bọn trẻ được, bác nhận lấy để lo cho bọn trẻ được không." Lạc Hiểu Nhiên nắm tay viện trưởng nói."- Con định đi đâu à, sao lại nói như sắp chia tay vậy.""À, dạ không, con được chuyển đến thành phố khác, e là phải vài tháng mới quay trở về được".
- " Con bé này, có như vậy thôi mà con nói chuyện làm bác thật lo lắng".
Ở đến buổi chiều cô ra đón xe quay trở về thì cô nghe có người gọi tên cô.
- " Lạc Hiểu Nhiên".
Người đàn ông với làn da rám nắng ,vóc người cao lớn khỏe mạnh, nhìn anh có vẻ già dặn hơn so với tuổi của mình,đã sải dài bước chân đi về phía cô, trên môi nở nụ cười tươi rạng rõ. (*)
- " Anh Đông". Lạc Hiểu Nhiên sững sờ gọi.
Người đàn ông đang đi về phía cô là Trương Hữu Đông.
Trương Hữu Đông đi lại gần cô nói: " Không ngờ được gặp em ở đây".
"Dạ". Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười hỏi: " Anh sao lại ở đây"." Anh đến tham dự hôn lễ của một người bạn". Trương Hữu Đông hỏi: " tìm một nơi nào ngồi xuống nói chuyện được không".Lạc Hiếu Nhiên gật đầu.
Hai người tìm một quán gần đó, Lạc Hiểu Nhiên chỉ gọi một cốc nước ấm.
- " Gần đây em khoẻ không?. Sắc mặt có vẻ không tốt lắm".
Lạc Hiểu Nhiên đang chống cằm nhìn bên ngoài cửa nghe Trương Hữu Đông hỏi, cô bất giác đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, rồi cười nhẹ nói: " Cũng ổn, vừa rồi em bệnh, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục".
Trương Hữu Đông cẩn thận quan sát Lạc Hiểu Nhiên. Hồi lâu sau, Trương Hữu Đông kéo tay cô qua, lo lắng hỏi,
"Có phải em không hạnh phúc không?"
Lạc Hiểu Nhiên sững sốt, thu tay mình lại: "không có, em vẫn rất..." Lạc Hiểu Nhiên nói được một nửa thì dừng lại, mọi tâm tư chỉ có thể theo dòng nước nhấn chìm vào miệng, hàng mi dài rủ xuống che khuất cô đơn trong mắt.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Hữu Đông, nở nụ cười che đi nổi cô đơn trống trải trong lòng: " Anh Đông, em rất tốt, em và Cao Lãng rất hạnh phúc".
Đây là kiểu mẫu một người bạn chân chính.
Trong cuộc đời mỗi người, bạn gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người hỏi bạn mua căn nhà này bao nhiêu?
Có người hỏi chồng bạn một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Cũng có người hỏi bạn kết hôn chưa? Có con chưa?
Nhưng chỉ có người bạn thật sự thương yêu bạn, mới hỏi bạn một câu... bạn hạnh phúc không?
Cô hạnh phúc không?
Gặp Hoắc Cao Lãng là lúc hạnh phúc của cô bắt đầu. Nhưng ngày hôm nay, niềm hạnh phúc này đã pha trộn quá nhiều đắng cay và chua xót, khiến cô không thể không hoài nghi, tình yêu, thật sự là như thế này sao?.
Trương Hữu Đông thử tìm trong ánh mắt Lạc Hiếu Nhiên ra một chút bóng dáng của bịa đặt, nhưng chưa được như mong muốn thì đã bị tiếng giầy da trầm bỏng phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Ngay sau đó, một giọng chen ngang.
- " Cô ấy hạnh phúc hay không liên quan đến anh sao".
Lạc Hiểu Nhiên cả kinh, quay đầu nhìn lại, trái tim vốn đang bình lặng liền kinh sợ dậy sóng...
Chính là Hoắc Cao Lãng.
Không biết anh vào từ lúc nào, trên người anh cũng khoác một chiếc áo măng tô cùng màu với cô. Anh bước từng bước về phía cô.
Đúng vậy, cô rất yêu anh, cho nên cô cũng yêu thành phố này vô cùng.
Cô lê bước qua từng khung cửa sổ bằng kính.
Ánh nắng mặt trời của mùa Đông nhè nhẹ hắt lên cửa sổ, chiếu sáng nụ cười của Lạc Hiểu Nhiên, Lạc Hiểu Nhiên nhìn mình trong gương của khung cửa sổ, nhìn nụ cười vui vẻ như trẻ con của mình, lòng cô ngấm ngầm đau đớn, chẳng biết thế nào nhưng cô bỗng thấy ngỡ ngàng. Lạc Hiểu Nhiên cụp mắt, lòng cô thoáng chốc nặng nề.
Xe buýt dừng lại, tuyết rơi trắng xóa dường như cũng ngừng theo.
Lạc Hiểu Nhiên đứng ở trạm xe vắng người chỉnh chang áo khoác, nhìn những tòa nhà xa xa dưới màn tuyết trắng xóa, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng. Mỗi khi buồn, nơi đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là đây.
Xe buýt màu đỏ chậm rãi lăn xa, trả lại sự yên tĩnh vốn có của đất trời.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm hai mắt, hít thật sâu mùi hương se lạnh ngọt ngào thân quen.
Đẩy cửa bước vào sân, Lạc Hiểu Nhiên liền thấy đám trẻ đang chạy chơi ở trong sân, chắc có lẽ tuyết ngừng rơi, bọn trẻ mới vừa được ra sân chơi, nhìn đứa nào cũng còn sạch sẽ.
Viện trưởng từ xa thấy Lạc Hiểu Nhiên, bà vui vẻ đi đến: " Cháu đến rồi đấy à, sao lại đến ngay hôm nay trời lạnh lắm đấy".
Ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu sáng Lạc Hiểu Nhiên. Áo khoác trên người càng ánh thần sắc cô thêm trắng nhợt. Nghe vậy, cô liền bước lên trước, khẽ nói: "Viện trưởng, cháu không sao. Hôm nay, đột nhiên muốn đến thăm mọi người". Lại thấy sắc mặt nhợt nhạt của viện trưởng, cô hỏi: " Viện trưởng, bác không khỏẻ sao, sắc mặt không được tốt lắm".
- "Bác không sao, lớn tuổi rồi trời trở lánh sẽ cảm mạo một chút".
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, lấy bóp tiền trong giỏ xách ra, rồi rút từ đó một sấp tiền mệnh giá lớn đưa cho viện trưởng: " Bác, con gửi bác một ít để khám bệnh.".
Viện trưởng thấy cô đưa tiền thì hốt hoảng đẩy ra: " Hiểu Nhiên không được, bác không lấy, ở đây bác đâu có thiếu thốn cái gì. Tiền này con làm cũng cực khổ bác không nhận đâu".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bác, đừng từ chối con được không, thời gian này con đi thực tập cũng đã có lương. Thời gian sắp tới e là con sẽ không đến thăm bác và bọn trẻ được, bác nhận lấy để lo cho bọn trẻ được không." Lạc Hiểu Nhiên nắm tay viện trưởng nói."- Con định đi đâu à, sao lại nói như sắp chia tay vậy.""À, dạ không, con được chuyển đến thành phố khác, e là phải vài tháng mới quay trở về được".
- " Con bé này, có như vậy thôi mà con nói chuyện làm bác thật lo lắng".
Ở đến buổi chiều cô ra đón xe quay trở về thì cô nghe có người gọi tên cô.
- " Lạc Hiểu Nhiên".
Người đàn ông với làn da rám nắng ,vóc người cao lớn khỏe mạnh, nhìn anh có vẻ già dặn hơn so với tuổi của mình,đã sải dài bước chân đi về phía cô, trên môi nở nụ cười tươi rạng rõ. (*)
- " Anh Đông". Lạc Hiểu Nhiên sững sờ gọi.
Người đàn ông đang đi về phía cô là Trương Hữu Đông.
Trương Hữu Đông đi lại gần cô nói: " Không ngờ được gặp em ở đây".
"Dạ". Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười hỏi: " Anh sao lại ở đây"." Anh đến tham dự hôn lễ của một người bạn". Trương Hữu Đông hỏi: " tìm một nơi nào ngồi xuống nói chuyện được không".Lạc Hiếu Nhiên gật đầu.
Hai người tìm một quán gần đó, Lạc Hiểu Nhiên chỉ gọi một cốc nước ấm.
- " Gần đây em khoẻ không?. Sắc mặt có vẻ không tốt lắm".
Lạc Hiểu Nhiên đang chống cằm nhìn bên ngoài cửa nghe Trương Hữu Đông hỏi, cô bất giác đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, rồi cười nhẹ nói: " Cũng ổn, vừa rồi em bệnh, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục".
Trương Hữu Đông cẩn thận quan sát Lạc Hiểu Nhiên. Hồi lâu sau, Trương Hữu Đông kéo tay cô qua, lo lắng hỏi,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có phải em không hạnh phúc không?"
Lạc Hiểu Nhiên sững sốt, thu tay mình lại: "không có, em vẫn rất..." Lạc Hiểu Nhiên nói được một nửa thì dừng lại, mọi tâm tư chỉ có thể theo dòng nước nhấn chìm vào miệng, hàng mi dài rủ xuống che khuất cô đơn trong mắt.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Hữu Đông, nở nụ cười che đi nổi cô đơn trống trải trong lòng: " Anh Đông, em rất tốt, em và Cao Lãng rất hạnh phúc".
Đây là kiểu mẫu một người bạn chân chính.
Trong cuộc đời mỗi người, bạn gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người hỏi bạn mua căn nhà này bao nhiêu?
Có người hỏi chồng bạn một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Cũng có người hỏi bạn kết hôn chưa? Có con chưa?
Nhưng chỉ có người bạn thật sự thương yêu bạn, mới hỏi bạn một câu... bạn hạnh phúc không?
Cô hạnh phúc không?
Gặp Hoắc Cao Lãng là lúc hạnh phúc của cô bắt đầu. Nhưng ngày hôm nay, niềm hạnh phúc này đã pha trộn quá nhiều đắng cay và chua xót, khiến cô không thể không hoài nghi, tình yêu, thật sự là như thế này sao?.
Trương Hữu Đông thử tìm trong ánh mắt Lạc Hiếu Nhiên ra một chút bóng dáng của bịa đặt, nhưng chưa được như mong muốn thì đã bị tiếng giầy da trầm bỏng phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Ngay sau đó, một giọng chen ngang.
- " Cô ấy hạnh phúc hay không liên quan đến anh sao".
Lạc Hiểu Nhiên cả kinh, quay đầu nhìn lại, trái tim vốn đang bình lặng liền kinh sợ dậy sóng...
Chính là Hoắc Cao Lãng.
Không biết anh vào từ lúc nào, trên người anh cũng khoác một chiếc áo măng tô cùng màu với cô. Anh bước từng bước về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro