Chap 216
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Đêm yên tĩnh, trời lạnh nên ít người ra đường, giao thông cũng được thông thuận hơn. Chiếc xe như bay trên đường quốc lộ , cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh vù vù tạt vào thân thể cường tráng của anh, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ là cố gắng chịu đựng cơn gió lạnh.
Một đường phóng như bay về biệt thự, bước chân vào nhà im ắng đến mức anh cảm thấy bực bội, nếu là trước kia giờ này cô sẽ ở phòng khách xem tivi, sau đó lại cùng mấy người giúp việc thảo luận một vấn đề nào đó, anh còn nhớ rõ có hôm cô mãi mê nói chuyện tới anh về cô còn không hay, bà quản gia định lên tiếng nhắc nhở thì anh ra hiệu không cho bà gọi, sau đó tham luyến đứng nhìn cô một lúc.
Anh về phòng, anh đi đến sofa ngồi anh dựa vào ghế sô pha, tay day day thái dương
Trong cuộc sống này có những thứ rất khó che giấu, tình yêu chính là một trong số đó.
Mà thống khổ nhất, đối với anh mà nói, cũng chính là - rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng phải dùng cách thảm thiết như vậy để xa nhau.
Mi mắt anh rũ xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu lên,m. Đôi mắt thâm thúy đầy đau đớn nhưng mở miệng nói:
" Thật xin lỗi, Lạc Hiểu Nhiên, anh nợ em quá nhiều. Nói một câu xin lỗi, anh biết, căn bản là chẳng để làm gì. Khi anh cầu hôn với em anh đã nói sẽ không để em lại rơi nước mắt, nhưng bây giờ em ở trước mặt anh không chỉ rơi nước mắt mà còn chảy máu. Chúng ta phải dùng phương thức kịch liệt này làm đau đối phương. Anh thừa nhận anh thật sự không còn cách nào đặt xuống một Hoắc Thị, một Hoắc gia. Trên vai anh có quá nhiều trách nhiệm.
Anh cũng biết anh không có tư cách yêu cầu em nhất định phải gánh vác cùng anh. Nhưng Lạc Hiểu Nhiên, anh yêu em, em phải tin anh."
Hoắc Cao Lãng chán chường nói ra những lời, những lời mà dường như anh đã chuẩn bị sẵn để nói cho Lạc Hiểu Nhiên nghe, nhưng anh lại không có can đảm. Bây giờ, tốt nhất là nên để cô rời xa anh, bao nhiêu cố gắng của anh, cũng sắp có kết quả tốt đẹp rồi. Lạc Hiểu Nhiên, đã bắt đầu lạnh dần với anh rồi, không bao lâu nữa cô sẽ quên được anh, sẽ sống tốt hơn, còn vũng bùn này anh nguyện ý để tự mình nhúng thân vào.
Hoắc Cao Lãng khom người, đưa tay cầm áo khoác trên ghế sa lon lên. Anh không mặc áo khoác vào, nút áo sơ mi cũng đã cởi ra một nửa, dáng vẻ đầy chật vật. Anh xoay người, cũng không nhìn căn phòng thêm một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi đến phòng bà quản anh gõ cửa, thấy bà quản gia anh liền đưa một tấm thẻ: " bà giúp tôi, trả lương cho mọi người". Sau đó đưa thêm một tấm thẻ: " cái này là của bà. Mật khẩu đều dán ở phía sau. Ngày mai, mọi người không cần làm ở đây nữa, bà cũng về quê dưỡng già đi."
" Câu chủ"."Ngày mai, tôi sẽ cho người đóng cửa nơi này." Nói xong liền quay người đi.Trong một đêm, cả hai con người đau khổ đều đang tự dày vò bản thân theo mỗi cách khác nhau.
*****
Bốn năm sau
Miền Đông Nam nước Pháp.
Cánh đồng hoa oải hương là điểm nổi bật ở vùng Provence. Sắc tím tươi sáng của hoa hòà quyện với màu xanh mướt của rừng cây xa xa, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc và lãng mạn.
Hiện tại trong cánh đồng hoa có vài người đang thu hoạch và chăm sóc hoa. Một cô gái Châu Á với làn da trắng noãn nổi bật đang trò chuyện với mọi người.
- " Helen, hôm nay cháu không đi làm à". Một bác gái lớn tuổi hỏi.
Cô gái nhỏ nhẹ trả lời: " Dạ, buổi trưa cháu sẽ đi làm".
Lại có người lên tiếng: " Helen, hôm nay nhà bác có súp hải sản, cháu lấy một ít nhé".
Cô gái tươi cười: " Dạ, cháu cám ơn ạ."
- "Helen, Andre nói có thể cuối tuần nó sẽ trở về". Lại có một người phụ nữ lên tiếng.
Cô gái mỉm cười: "Tốt quá rồi."
Cô gái dường như đã rất thân thuộc với nơi này, mỗi hành động lời nói của cô, đều được mọi người quý mến.
Sau khi làm việc ở cánh đồng hoa xong, cô chạy xe đạp qua ngôi làng cổ, trên rổ xe màu trắng đặt một bó oải hương màu tím, hai màu đối lập nhau, làm cho bó oải hương nổi lên rực rỡ.
- "Helen, cái này cho cô". Có người thấy cô gái chạy ngang đã không ngừng gọi.
Cô gái dừng xe lại, nhận lấy liền rối rít cám ơn.
Cô gái đạp xe về nhà trên đường gặp cô ai cũng gọi, cô đều dừng lại lễ phép trò chuyện một lúc, khi về tới trước cổng nhà đã gần buổi trưa.
Ngôi nhà cô ở là một ngôi nhà cổ, kiến trúc cổ kính nhìn từ bề ngoài đã toát lên sự ấm áp. Dừng xe ở trước cổng cô đã thấy chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng ở trong sân, cô thở nhẹ ra sau đó nhanh chóng dẫn xe vào, khi cô đẩy cửa vào nhà, trong nhà đã thơm lừng mùi thức ăn. Vừa đóng cửa cô vừa nói: " Ôi thơm quá, anh đến lâu chưa".
Người đàn ông đeo tạp dề màu đen từ trong bếp đi ra, nhìn cô tay ôm tay xách thì bước đến nhận lấy: "cũng không lâu lắm, đủ để nấu hai món đơn giản chờ em về dùng".
Cô gái thoải mái cười: " anh nhiều việc như vậy, không cẩn phải chạy đến đây với em, em có thể tự lo được mà".
" Anh không tin tưởng." Người đàn ông không kiêng nể gì nói." Hửm." Cô gái bĩu môi." Thuốc em đã quên uống hai ngày rồi". Người đàn ông chỉ tay vào hộp thuốc trên bàn. Trước đó, anh đã phân chia đủ một tuần để trên bàn, đáng lẽ, hôm nay thuốc trong hộp chỉ còn lại một ngày, nhưng hiện tại còn tới ba ngày.
Cô gái vừa cắm hoa oải hương vào lọ vừa nói: " em không có bệnh mà, em không uống nữa".
- "Em chắc chứ". Người đàn ông nghi hoặc hỏi.
Cô gái chắc nịt trả lới: "ừm, anh nhìn em có chỗ nào giống bệnh chứ".
Một đường phóng như bay về biệt thự, bước chân vào nhà im ắng đến mức anh cảm thấy bực bội, nếu là trước kia giờ này cô sẽ ở phòng khách xem tivi, sau đó lại cùng mấy người giúp việc thảo luận một vấn đề nào đó, anh còn nhớ rõ có hôm cô mãi mê nói chuyện tới anh về cô còn không hay, bà quản gia định lên tiếng nhắc nhở thì anh ra hiệu không cho bà gọi, sau đó tham luyến đứng nhìn cô một lúc.
Anh về phòng, anh đi đến sofa ngồi anh dựa vào ghế sô pha, tay day day thái dương
Trong cuộc sống này có những thứ rất khó che giấu, tình yêu chính là một trong số đó.
Mà thống khổ nhất, đối với anh mà nói, cũng chính là - rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng phải dùng cách thảm thiết như vậy để xa nhau.
Mi mắt anh rũ xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu lên,m. Đôi mắt thâm thúy đầy đau đớn nhưng mở miệng nói:
" Thật xin lỗi, Lạc Hiểu Nhiên, anh nợ em quá nhiều. Nói một câu xin lỗi, anh biết, căn bản là chẳng để làm gì. Khi anh cầu hôn với em anh đã nói sẽ không để em lại rơi nước mắt, nhưng bây giờ em ở trước mặt anh không chỉ rơi nước mắt mà còn chảy máu. Chúng ta phải dùng phương thức kịch liệt này làm đau đối phương. Anh thừa nhận anh thật sự không còn cách nào đặt xuống một Hoắc Thị, một Hoắc gia. Trên vai anh có quá nhiều trách nhiệm.
Anh cũng biết anh không có tư cách yêu cầu em nhất định phải gánh vác cùng anh. Nhưng Lạc Hiểu Nhiên, anh yêu em, em phải tin anh."
Hoắc Cao Lãng chán chường nói ra những lời, những lời mà dường như anh đã chuẩn bị sẵn để nói cho Lạc Hiểu Nhiên nghe, nhưng anh lại không có can đảm. Bây giờ, tốt nhất là nên để cô rời xa anh, bao nhiêu cố gắng của anh, cũng sắp có kết quả tốt đẹp rồi. Lạc Hiểu Nhiên, đã bắt đầu lạnh dần với anh rồi, không bao lâu nữa cô sẽ quên được anh, sẽ sống tốt hơn, còn vũng bùn này anh nguyện ý để tự mình nhúng thân vào.
Hoắc Cao Lãng khom người, đưa tay cầm áo khoác trên ghế sa lon lên. Anh không mặc áo khoác vào, nút áo sơ mi cũng đã cởi ra một nửa, dáng vẻ đầy chật vật. Anh xoay người, cũng không nhìn căn phòng thêm một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi đến phòng bà quản anh gõ cửa, thấy bà quản gia anh liền đưa một tấm thẻ: " bà giúp tôi, trả lương cho mọi người". Sau đó đưa thêm một tấm thẻ: " cái này là của bà. Mật khẩu đều dán ở phía sau. Ngày mai, mọi người không cần làm ở đây nữa, bà cũng về quê dưỡng già đi."
" Câu chủ"."Ngày mai, tôi sẽ cho người đóng cửa nơi này." Nói xong liền quay người đi.Trong một đêm, cả hai con người đau khổ đều đang tự dày vò bản thân theo mỗi cách khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*****
Bốn năm sau
Miền Đông Nam nước Pháp.
Cánh đồng hoa oải hương là điểm nổi bật ở vùng Provence. Sắc tím tươi sáng của hoa hòà quyện với màu xanh mướt của rừng cây xa xa, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc và lãng mạn.
Hiện tại trong cánh đồng hoa có vài người đang thu hoạch và chăm sóc hoa. Một cô gái Châu Á với làn da trắng noãn nổi bật đang trò chuyện với mọi người.
- " Helen, hôm nay cháu không đi làm à". Một bác gái lớn tuổi hỏi.
Cô gái nhỏ nhẹ trả lời: " Dạ, buổi trưa cháu sẽ đi làm".
Lại có người lên tiếng: " Helen, hôm nay nhà bác có súp hải sản, cháu lấy một ít nhé".
Cô gái tươi cười: " Dạ, cháu cám ơn ạ."
- "Helen, Andre nói có thể cuối tuần nó sẽ trở về". Lại có một người phụ nữ lên tiếng.
Cô gái mỉm cười: "Tốt quá rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái dường như đã rất thân thuộc với nơi này, mỗi hành động lời nói của cô, đều được mọi người quý mến.
Sau khi làm việc ở cánh đồng hoa xong, cô chạy xe đạp qua ngôi làng cổ, trên rổ xe màu trắng đặt một bó oải hương màu tím, hai màu đối lập nhau, làm cho bó oải hương nổi lên rực rỡ.
- "Helen, cái này cho cô". Có người thấy cô gái chạy ngang đã không ngừng gọi.
Cô gái dừng xe lại, nhận lấy liền rối rít cám ơn.
Cô gái đạp xe về nhà trên đường gặp cô ai cũng gọi, cô đều dừng lại lễ phép trò chuyện một lúc, khi về tới trước cổng nhà đã gần buổi trưa.
Ngôi nhà cô ở là một ngôi nhà cổ, kiến trúc cổ kính nhìn từ bề ngoài đã toát lên sự ấm áp. Dừng xe ở trước cổng cô đã thấy chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng ở trong sân, cô thở nhẹ ra sau đó nhanh chóng dẫn xe vào, khi cô đẩy cửa vào nhà, trong nhà đã thơm lừng mùi thức ăn. Vừa đóng cửa cô vừa nói: " Ôi thơm quá, anh đến lâu chưa".
Người đàn ông đeo tạp dề màu đen từ trong bếp đi ra, nhìn cô tay ôm tay xách thì bước đến nhận lấy: "cũng không lâu lắm, đủ để nấu hai món đơn giản chờ em về dùng".
Cô gái thoải mái cười: " anh nhiều việc như vậy, không cẩn phải chạy đến đây với em, em có thể tự lo được mà".
" Anh không tin tưởng." Người đàn ông không kiêng nể gì nói." Hửm." Cô gái bĩu môi." Thuốc em đã quên uống hai ngày rồi". Người đàn ông chỉ tay vào hộp thuốc trên bàn. Trước đó, anh đã phân chia đủ một tuần để trên bàn, đáng lẽ, hôm nay thuốc trong hộp chỉ còn lại một ngày, nhưng hiện tại còn tới ba ngày.
Cô gái vừa cắm hoa oải hương vào lọ vừa nói: " em không có bệnh mà, em không uống nữa".
- "Em chắc chứ". Người đàn ông nghi hoặc hỏi.
Cô gái chắc nịt trả lới: "ừm, anh nhìn em có chỗ nào giống bệnh chứ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro