Chap 217
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Trên bàn ăn, cô gái và người đàn ông ngồi đối diện nhau yên tĩnh ăn phần ăn của mình. Được một lúc, người đàn ông lên tiếng: "Helen, sắp tới anh có một chút việc sẽ về thành phố D một chuyến". Vừa nói vừa quan sát thái độ của cô gái trước mặt.
Rõ ràng, đột tác tay đang lấy đồ ăn khựng lại một cái, cô gái không ngẩng đầu liền nói: " ừm, anh lo công việc của anh đi, không cần lo cho em".
Người đàn ông quan sát cô thêm một lúc mới nói: "em không có việc gì muốn anh làm ở thành phố D sao?".
Cô gái liền lắc đầu: " bốn năm nay, cái gì nên bỏ em cũng đã bỏ rồi".
Người đàn ông gật đầu nói: "lần này anh về tham dự hôn lễ của Lưu Mẫn và Thẩm Ý Hiên".
Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên trố to mắt, sau đó liền nhẹ mỉm cười: " Nếu thích hợp anh có thể giúp em gửi quà cho chị ấy không. Anh đừng để chị ấy biết em ở đây."
Người đàn ông cười: " được, không cần quà bọn họ sẽ rất dễ tìm thấy em, gửi lời chúc phúc thôi nhé".
- "Vâng ạ".
Dùng xong buổi trưa, cô gái cũng nhanh chóng thay quần áo đi làm, cô làm ở một công ty hoa mỹ phẩm, các dòng mỹ phẩm của công ty này điều chiết xuất từ hoa oải hương..
"Helen, giám đốc gọi cô vào phòng"." Vâng, tôi vào ngay đây".Giám đốc là một người đàn ông trung niên, gương mặt phúc hậu, thấy cô gái bữa vào ông khẽ cười ra hiệu cho cô gái ngồi xuống.
- "Sắp tới chúng ta sẽ có một hợp đồng từ Châu Á, cụ thể là thành phố D, tôi được biết cô là người ở đó, nên hợp đồng lần này cô phụ trách có vấn đề gì không".
Rõ ràng nghe thành phố D cô rất nhạy cảm, nhưng vì đây là công việc nên cô đành miễn cưỡng gật đầu: "vâng, tôi không có vấn đề gì. Xin phép cho tôi một chút thông tin về công ty lần này sẽ hợp tác".
Giám đốc nói: " Lần này, hơi khác biệt một chút, phía công ty ở thành phố D sẽ cử người sang đây xem xét sau đó mới chính thức nói chuyện với chúng ta, hiện tại họ không muốn tiết lộ danh tính của họ".
Cô gái gật đầu.
" Helen buổi tối sẽ có một buổi tiệc chia tay Denis, hi vọng cô sẽ có mặt"." Vâng, tôi về phòng làm việc nhé".Cô gái khép trang tài liệu cuối cùng, bỗng nhiên có một bóng người sáp tới gần, một giọng đàn ông quen thuộc nói thứ tiếng Trung cô dạy đã tiến bộ không ít: " Hôm nay là ngày cuối cùng anh làm việc tại đây rồi, tối nay em không thể từ chối anh nữa."
Denis làm bộ dạng đáng thương nhìn cô gái.
Cô gái cười tươi: " anh đừng nói chuyện làm người khác hiểu lầm. Tối nay em sẽ đến".
Denis tươi cười: " Helen, em vừa rồi cũng nói khiến người khác hiểu lầm".
Cô gái chỉ cười.
Denis hỏi tiếp: " lần sau nếu có cơ hội gặp em ở thành phố D, anh sẽ gọi em là gì. Em có tên tiếng Trung đúng không, có thể cho anh biết được không."
- "Anh cứ gọi em là Helen thôi". Cô gái, không nói tên tiếng Trung của mình cho ai biết, từ khi cô đặt chân đến đây.
Tám giờ tối, trong một phòng của quán bar mọi người đang mượn rượu để hát hò, Helen thì đang cùng Denis chơi trò chơi, mọi người trong phòng ai cũng uống rượu riêng Helen là uống nước trái cây.
Giám đốc ngồi bên cạnh Denis hỏi: " Anh bác sĩ của cô đâu".
- " Anh ấy phải đi công tác rồi, nhưng trước khi cũng căn dặn lại là tôi không được uống rượu".
Helen là người duy nhất trong phòng không say rượu.
Buổi tiệc kết thúc cũng rất khuya, khi về đến nhà cũng chẳng còn hơi sức đâu, cô gái chỉ vệ sinh qua loa liền quay về giường ngủ, bốn năm nay đồng hồ sinh học của cô đã thành thói quen, hôm nay lại ngủ muộn cơ thể cô hiện tại đang rất mệt, cộng thêm vừa rồi uống không ít nước trái cây, dạ dày lúc này cũng đang khó chịu.
Cả đêm dạ dày đều hành hạ làm cô không ngủ ngon được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm, nằm một lúc cô cũng xuống giường vệ sinh cá nhân, sau đó lấy thảm ra phía sân trải, cô bắt đầu tập vài bài yoga. Bốn năm nay, cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, từ sau cơn bạo bệnh, cơ thể cô càng thêm yếu ớt, cô chỉ có thể rèn luyện thân thể cho tốt lên một chút.
****************
7 giờ tối.
Thành phố D
Người đàn ông bước ra khỏi sân bay đã có người tới đón.
Vừa thấy người đàn ông, Thẩm Ý Hiên đã tươi cười đi đến quàng tay lên nói: " bốn năm rồi đấy, cậu trốn đi đâu vậy".
"Tinh thần không tệ". Người đàn ông mỉm cười: " lần này làm sao lừa được cô ấy kết hôn vậy.""David, không thể nói là lừa, chỉ là dùng một chút thủ đoạn đưa vợ về nhà". Thẩm Ý Hiên lên tiếng phản bác.Người đàn ông đó không ai khác chính là David. Năm đó, khi Lạc Hiểu Nhiên tìm đến anh, vừa gặp mặt cô không chút do dự xin anh giúp cô rời khỏi thành phố D. Anh liền sắp xếp cho cô đến Anh nhưng Lạc Hiểu Nhiên từ chối, anh đề nghị đến Pháp cô liền đồng ý, cô đến Pháp được một tháng, anh cũng sắp xếp rời đi, không từ không biệt bất cứ ai. Bốn năm nay, Lạc Hiểu Nhiên không quay về anh dường như cũng không có ý định quay về, lần này là về dự hôn lễ của Thẩm Ý Hiên và Lưu Mẫn.
Rõ ràng, đột tác tay đang lấy đồ ăn khựng lại một cái, cô gái không ngẩng đầu liền nói: " ừm, anh lo công việc của anh đi, không cần lo cho em".
Người đàn ông quan sát cô thêm một lúc mới nói: "em không có việc gì muốn anh làm ở thành phố D sao?".
Cô gái liền lắc đầu: " bốn năm nay, cái gì nên bỏ em cũng đã bỏ rồi".
Người đàn ông gật đầu nói: "lần này anh về tham dự hôn lễ của Lưu Mẫn và Thẩm Ý Hiên".
Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên trố to mắt, sau đó liền nhẹ mỉm cười: " Nếu thích hợp anh có thể giúp em gửi quà cho chị ấy không. Anh đừng để chị ấy biết em ở đây."
Người đàn ông cười: " được, không cần quà bọn họ sẽ rất dễ tìm thấy em, gửi lời chúc phúc thôi nhé".
- "Vâng ạ".
Dùng xong buổi trưa, cô gái cũng nhanh chóng thay quần áo đi làm, cô làm ở một công ty hoa mỹ phẩm, các dòng mỹ phẩm của công ty này điều chiết xuất từ hoa oải hương..
"Helen, giám đốc gọi cô vào phòng"." Vâng, tôi vào ngay đây".Giám đốc là một người đàn ông trung niên, gương mặt phúc hậu, thấy cô gái bữa vào ông khẽ cười ra hiệu cho cô gái ngồi xuống.
- "Sắp tới chúng ta sẽ có một hợp đồng từ Châu Á, cụ thể là thành phố D, tôi được biết cô là người ở đó, nên hợp đồng lần này cô phụ trách có vấn đề gì không".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng nghe thành phố D cô rất nhạy cảm, nhưng vì đây là công việc nên cô đành miễn cưỡng gật đầu: "vâng, tôi không có vấn đề gì. Xin phép cho tôi một chút thông tin về công ty lần này sẽ hợp tác".
Giám đốc nói: " Lần này, hơi khác biệt một chút, phía công ty ở thành phố D sẽ cử người sang đây xem xét sau đó mới chính thức nói chuyện với chúng ta, hiện tại họ không muốn tiết lộ danh tính của họ".
Cô gái gật đầu.
" Helen buổi tối sẽ có một buổi tiệc chia tay Denis, hi vọng cô sẽ có mặt"." Vâng, tôi về phòng làm việc nhé".Cô gái khép trang tài liệu cuối cùng, bỗng nhiên có một bóng người sáp tới gần, một giọng đàn ông quen thuộc nói thứ tiếng Trung cô dạy đã tiến bộ không ít: " Hôm nay là ngày cuối cùng anh làm việc tại đây rồi, tối nay em không thể từ chối anh nữa."
Denis làm bộ dạng đáng thương nhìn cô gái.
Cô gái cười tươi: " anh đừng nói chuyện làm người khác hiểu lầm. Tối nay em sẽ đến".
Denis tươi cười: " Helen, em vừa rồi cũng nói khiến người khác hiểu lầm".
Cô gái chỉ cười.
Denis hỏi tiếp: " lần sau nếu có cơ hội gặp em ở thành phố D, anh sẽ gọi em là gì. Em có tên tiếng Trung đúng không, có thể cho anh biết được không."
- "Anh cứ gọi em là Helen thôi". Cô gái, không nói tên tiếng Trung của mình cho ai biết, từ khi cô đặt chân đến đây.
Tám giờ tối, trong một phòng của quán bar mọi người đang mượn rượu để hát hò, Helen thì đang cùng Denis chơi trò chơi, mọi người trong phòng ai cũng uống rượu riêng Helen là uống nước trái cây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giám đốc ngồi bên cạnh Denis hỏi: " Anh bác sĩ của cô đâu".
- " Anh ấy phải đi công tác rồi, nhưng trước khi cũng căn dặn lại là tôi không được uống rượu".
Helen là người duy nhất trong phòng không say rượu.
Buổi tiệc kết thúc cũng rất khuya, khi về đến nhà cũng chẳng còn hơi sức đâu, cô gái chỉ vệ sinh qua loa liền quay về giường ngủ, bốn năm nay đồng hồ sinh học của cô đã thành thói quen, hôm nay lại ngủ muộn cơ thể cô hiện tại đang rất mệt, cộng thêm vừa rồi uống không ít nước trái cây, dạ dày lúc này cũng đang khó chịu.
Cả đêm dạ dày đều hành hạ làm cô không ngủ ngon được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm, nằm một lúc cô cũng xuống giường vệ sinh cá nhân, sau đó lấy thảm ra phía sân trải, cô bắt đầu tập vài bài yoga. Bốn năm nay, cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, từ sau cơn bạo bệnh, cơ thể cô càng thêm yếu ớt, cô chỉ có thể rèn luyện thân thể cho tốt lên một chút.
****************
7 giờ tối.
Thành phố D
Người đàn ông bước ra khỏi sân bay đã có người tới đón.
Vừa thấy người đàn ông, Thẩm Ý Hiên đã tươi cười đi đến quàng tay lên nói: " bốn năm rồi đấy, cậu trốn đi đâu vậy".
"Tinh thần không tệ". Người đàn ông mỉm cười: " lần này làm sao lừa được cô ấy kết hôn vậy.""David, không thể nói là lừa, chỉ là dùng một chút thủ đoạn đưa vợ về nhà". Thẩm Ý Hiên lên tiếng phản bác.Người đàn ông đó không ai khác chính là David. Năm đó, khi Lạc Hiểu Nhiên tìm đến anh, vừa gặp mặt cô không chút do dự xin anh giúp cô rời khỏi thành phố D. Anh liền sắp xếp cho cô đến Anh nhưng Lạc Hiểu Nhiên từ chối, anh đề nghị đến Pháp cô liền đồng ý, cô đến Pháp được một tháng, anh cũng sắp xếp rời đi, không từ không biệt bất cứ ai. Bốn năm nay, Lạc Hiểu Nhiên không quay về anh dường như cũng không có ý định quay về, lần này là về dự hôn lễ của Thẩm Ý Hiên và Lưu Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro