Chương 106
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Lạc Hiểu Nhiên đẩy cửa nhà bước vào mà tâm trạng vô cùng bất an.
Phòng khách trong nhà đã được mở sáng đèn, cô lủi thủi bước vào đứng sang một bên.
Tiếp theo đó là bà ngoại và Hoắc Cao Lãng hai người lần lượt đi vào, bà ngoại đi đến bàn trà ngồi xuống. Lạc Hiểu Nhiên đi tới rót nước lí nhí nói: “ bà ngoại, con xin lỗi”. Sau đó do dự một lúc mới nói: “ bà ngoại, để cho anh ấy đi về được không, đã khuya lắm rồi”.
- “ con cũng còn biết giờ này đã khuya lắm rồi”. Bà ngoại lạnh nhạt lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn Lạc Hiểu Nhiên đã quen với vẻ lạnh nhạt của bà ngoại mỗi khi bà giận, cho dù gặp phải chuyện lớn gì thì dường như bà cũng không biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng.
Ngay cả khi, ngày mẹ cô bỏ cô đi lấy chồng khác đến một nơi khác sinh sống, bà đã hết lời khuyên nhủ nhưng mẹ cô đã quyết định không nhìn đến cô, bà rất giận. Bà cũng chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt thế này, mặc cho cô khóc đến tâm can phế liệt, bà vẫn giữ một vẻ mặt như thế mà ôm cô vào lòng nói: “ Hiểu Nhiên, sau này bà ngoại sẽ chăm sóc cho con”.
Mãi đến khi sau này lớn lên, cái ý nghĩ về mẹ vẫn nhem nhóm trong cô, bà mới tìm cách cho cô liên lạc với mẹ cô, nhưng cô nghĩ không liên lạc có lẽ sẽ tốt hơn.
- “ Chào bà”. Hoắc Cao Lãng bước vào phòng khách, vô cùng lễ phép gật đầu với bà, lên tiếng chào hỏi.
- “ cậu ngồi đi, không cần khách sáo”. Bà vỗ nhẹ tay Lạc Hiểu Nhiên bên cạnh: “ lấy nước cho cậu ấy”.
Lạc Hiểu Nhiên vâng một tiếng, liền rót nước cho anh.
Bà ngoại ngồi đối diện với Hoắc Cao Lãng, cũng không nhìn anh nhiều, lúc nói chuyện cũng rất tự nhiên.
- “ cậu tên gì, cậu hiện tại làm công việc gì”.
- “ dạ, cháu tên Hoắc Cao Lãng, cháu chỉ làm ở một công ty nhỏ”.
Hoắc Cao Lãng vội vàng lên tiếng, lần này cũng coi như anh đi ra mắt nhà vợ…
Hoắc Cao Lãng ở trên thương trường hô mưa gọi gió, mà lại bối rối vì một trưởng bối của gia đình bình thường sao?
Bà ngoại gật đầu lên tiếng: “ tôi gọi là cậu Hoắc được không”.
- “ bà cứ gọi cháu là Cao Lãng được rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh nghe câu nói này của anh. Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở đối diện mình.
Bình thường anh rất cao ngạo, nhưng bây giờ anh lại ngồi trên ghế trong nhà cô… Cái ghế đó đã ở trong nhà cô rất nhiều năm rồi?
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu của anh, Lạc Hiểu Nhiên nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.
Cô cảm thấy trống ngực của cô đang đập thình thịch.
- “ Cậu Hoắc, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”.
Bà ngoại vẫn lạnh giọng gọi Hoắc Cao Lãng là cậu Hoắc.
Bà ngoại cũng không muốn để cuộc nói chuyện trở nên xấu hổ, hiện giờ bà lên tiếng với tư cách là trưởng bối: “ cậu có biết tối như vậy Hiểu Nhiên còn ở cùng cậu là chuyện không nên hay không?. Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, cậu có nghĩ đến chuyện tương lai cùng con bé không?.”.
Bà ngưng lại một chút nghiêm túc nói: “ Tôi không phản đối cậu và Hiểu Nhiên qua lại, nhưng phải có chừng mực.”.
- “cháu rất xin lỗi vì để xảy ra việc bất tiện này.” Hoắc Cao Lãng nói ra lời xin lỗi tận đáy lòng: “ thật ra cháu vẫn đang suy nghĩ, cháu nên nói chuyện này với bà như thế nào. Dù sao cháu cũng là đàn ông lại cùng với Hiểu Nhiên ở ngoài khuya như vậy thật không hay, nếu như trước khi kết hôn Hiểu Nhiên xảy ra việc gì không nên có, nhất định cháu phải chịu trách nhiệm rất lớn. Những điều bà nói cháu có thể hiểu. Nhưng cháu xin bà hãy tin tưởng cháu thật lòng với Hiểu Nhiên, hôm nay cháu mạng phép đến muộn như vậy để chúc mừng sinh nhật Hiểu Nhiên, và cháu cũng muốn cầu hôn Hiểu Nhiên, nhưng cô ấy không đồng ý”.
Hoắc Cao Lãng đã nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh khi gặp bà ngoại của Lạc Hiểu Nhiên. Nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống anh không trở tay kịp.
Hoắc Cao Lãng còn không biết nên nói chuyện như thế nào cho tốt, nhưng không ngờ bà lại cho anh một cơ hội.
Bà ngoại gật đầu: “ cậu thật sự muốn cùng cháu gái nhà tôi tính đến chuyện kết hôn”.
- “ Dạ”. Hoắc Cao Lãng nhanh chóng gật đầu.
Bà ngoại lúc này mới nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhiên: “ con bé là bảo bối của tôi, từ nhỏ tôi nuôi dưỡng nó đánh không nỡ, mắng cũng không đành. Cậu có chắc cả đời sẽ đối tốt với con bé không?. Cậu có biết ý nghĩa của hai từ hôn nhân là gì không?.”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh nghe bà nói khoé mắt cô đỏ lên liền quay mặt sang hướng khác.
Hoắc Cao Lãng nghiêm túc nói: “ Hiểu Nhiên là bảo bối bà nâng niu trong lòng bàn tay thì cô ấy cũng là bảo bối trong lòng con. Hôn nhân chính là cuộc đời, hôm nay ở đây con xin phép bà đồng ý gả Hiểu Nhiên cho con”.
Hoắc Cao Lãng hiện giờ đang dùng chiêu thức, nếu cô đã không đồng ý, thì hãy để người cô yêu thương đồng ý, nhất định cô sẽ không từ chối.
Anh là công tử nhà giàu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, trước giờ người khác đều vây quanh anh, đều muốn có quan hệ với anh, anh chỉ cần đứng ở chỗ cao ra lệnh là được.
Trải qua một thời gian dài, hoàn cảnh đó đã ảnh hưởng đến tính cách của anh, khiến anh đối xử với người khác cũng rất chuyên quyền độc đoán.
Nhưng vì Lạc Hiểu Nhiên anh nguyện ý cúi đầu, có đôi khi anh thật không hiểu, tại sao anh phải như vậy.
- “ Những điều bà nói với cháu, cháu có thể hiểu được, cho nên hiện giờ cháu mong bà có thể yên tâm. Cháu cam đoan với bà, nhất định cháu sẽ dùng cả đời để trân trọng cô ấy, sẽ không để cho Hiểu Nhiên chịu ấm ức”.
Nói những lời này ánh mắt anh nghiêm túc nhìn bà, sau đó nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên đang quay mặt qua hướng khác nhưng anh thấy được cô đang nghẹn ngào.
Bà ngoại gật đầu: “ Từ nhỏ đến lớn, con bé là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nó chưa từng để tôi phải lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng ngày hôm nay xảy ra chuyện thế này tôi cũng rất lo lắng. Nhìn cách ăn mặc của cậu dù sao cũng không phải người nghèo, còn gia đình chúng tôi chỉ là người thường, tôi sợ con bé bước vào hào môn sẽ rất vất vả. Từ lúc, tôi gặp cậu đến giờ ngoài chuyện cậu che giấu thân thế của mình, tôi không biết vì lý do gì, còn lại tôi thấy được cậu rất xem trọng Hiểu Nhiên, như vậy tôi cũng yên tâm rồi”.
Hoắc Cao Lãng nghe bà ngoại nói anh liền giật mình, anh không nghĩ được ánh mắt quan sát của rất nhạy bén. Anh hơi khựng lại, anh thừa nhận đây là lần đầu tiên anh bị rơi vào tình huống này, anh cúi đầu khẽ cười rồi nói: “ cháu thật xin lỗi, đã bị bà phát hiện, đúng thật cháu không phải làm ở một công ty nhỏ, mà cháu là chủ tịch của tập đoàn. Lúc đầu cháu sợ, bà biết gia thế của cháu sẽ e ngại mà không gả Hiểu Nhiên cho cháu”.
Bà ngoại nhìn thái độ thành thật của anh thì nhẹ cười bà vỗ mu bàn tay Lạc Hiểu Nhiên cô quay mặt lại bà nhìn thấy khoé cô đỏ thì nói: “ gả cho cậu ấy nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi trố đôi mắt còn đỏ mà hỏi: “ bà ngoại, bà chỉ mới biết anh ấy sao lại quyết định nhanh như vậy.”
- “ bà có mắt nhìn người rất tốt, cậu ấy sẽ rất trân trọng con. Con cũng biết bà chỉ luôn mong con hạnh phúc”.
- “ anh ấy không tốt như bà nghĩ đâu”.
- “ bà nghĩ cậu ấy như thế nào cũng không quan trọng bằng con nghĩ. Đứa nhỏ này, nghe lời bà đừng bỏ lỡ một người đối tốt với con.” Bà ngoại nhẹ nhàng nói với cô.
Hoắc Cao Lãng ngồi ở đối diện gương mặt thập phần hạnh phúc, anh nhẹ mỉm cười như chút bỏ được gánh nặng trong lòng. Chỉ có hôn nhân anh mới có thể giữ cô ở bên cạnh.
Bà ngoại thở dài nói: “ Hiểu Nhiên, lúc nãy đi tìm con không chỉ có một mình bà, mà còn có thím Trương, lúc nhìn thấy con và Tiểu Lãng bà đã nói thím ấy về trước, bà không muốn vì chuyện này mà lời ra tiếng vào không tốt với con.”
Nghe bà ngoại thuận miệng gọi là “ Tiểu Lãng” Hoắc Cao Lãng vươn cao khoé môi. Ý tứ quá rõ ràng, bà ngoại đã chịu chấp nhận anh.
Lạc Hiểu Nhiên thì trố mắt nhìn anh, cô lúc này có cảm giác giống như bị anh lừa đem đi bán còn giúp anh đếm tiền.
Không đợi cô trả lời bà ngoại liền nói tiếp: “ đã trễ rồi cháu ngủ lại đây đi, buổi sáng hẳn về”.
- “ Hiểu Nhiên, con sang ngủ cùng bà, để Tiểu Lãng ngủ ở phòng con”. Bà ngoại nói với Lạc Hiểu Nhiên.
Hoắc Cao Lãng như nhận được đặt ân, nhưng anh vẫn đứng lên lễ phép nói: “ Bà ngoại, cháu xin phép đi về, buổi sáng cháu còn việc cần giải quyết”.
- “ ừm, vậy lái xe cẩn thận một chút”. Bà ngoại biết anh có việc bận cũng không ép buộc, dặn dò anh cẩn thận liền quay người đi vào phòng.
Phòng khách trong nhà đã được mở sáng đèn, cô lủi thủi bước vào đứng sang một bên.
Tiếp theo đó là bà ngoại và Hoắc Cao Lãng hai người lần lượt đi vào, bà ngoại đi đến bàn trà ngồi xuống. Lạc Hiểu Nhiên đi tới rót nước lí nhí nói: “ bà ngoại, con xin lỗi”. Sau đó do dự một lúc mới nói: “ bà ngoại, để cho anh ấy đi về được không, đã khuya lắm rồi”.
- “ con cũng còn biết giờ này đã khuya lắm rồi”. Bà ngoại lạnh nhạt lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn Lạc Hiểu Nhiên đã quen với vẻ lạnh nhạt của bà ngoại mỗi khi bà giận, cho dù gặp phải chuyện lớn gì thì dường như bà cũng không biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng.
Ngay cả khi, ngày mẹ cô bỏ cô đi lấy chồng khác đến một nơi khác sinh sống, bà đã hết lời khuyên nhủ nhưng mẹ cô đã quyết định không nhìn đến cô, bà rất giận. Bà cũng chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt thế này, mặc cho cô khóc đến tâm can phế liệt, bà vẫn giữ một vẻ mặt như thế mà ôm cô vào lòng nói: “ Hiểu Nhiên, sau này bà ngoại sẽ chăm sóc cho con”.
Mãi đến khi sau này lớn lên, cái ý nghĩ về mẹ vẫn nhem nhóm trong cô, bà mới tìm cách cho cô liên lạc với mẹ cô, nhưng cô nghĩ không liên lạc có lẽ sẽ tốt hơn.
- “ Chào bà”. Hoắc Cao Lãng bước vào phòng khách, vô cùng lễ phép gật đầu với bà, lên tiếng chào hỏi.
- “ cậu ngồi đi, không cần khách sáo”. Bà vỗ nhẹ tay Lạc Hiểu Nhiên bên cạnh: “ lấy nước cho cậu ấy”.
Lạc Hiểu Nhiên vâng một tiếng, liền rót nước cho anh.
Bà ngoại ngồi đối diện với Hoắc Cao Lãng, cũng không nhìn anh nhiều, lúc nói chuyện cũng rất tự nhiên.
- “ cậu tên gì, cậu hiện tại làm công việc gì”.
- “ dạ, cháu tên Hoắc Cao Lãng, cháu chỉ làm ở một công ty nhỏ”.
Hoắc Cao Lãng vội vàng lên tiếng, lần này cũng coi như anh đi ra mắt nhà vợ…
Hoắc Cao Lãng ở trên thương trường hô mưa gọi gió, mà lại bối rối vì một trưởng bối của gia đình bình thường sao?
Bà ngoại gật đầu lên tiếng: “ tôi gọi là cậu Hoắc được không”.
- “ bà cứ gọi cháu là Cao Lãng được rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh nghe câu nói này của anh. Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở đối diện mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường anh rất cao ngạo, nhưng bây giờ anh lại ngồi trên ghế trong nhà cô… Cái ghế đó đã ở trong nhà cô rất nhiều năm rồi?
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu của anh, Lạc Hiểu Nhiên nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.
Cô cảm thấy trống ngực của cô đang đập thình thịch.
- “ Cậu Hoắc, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”.
Bà ngoại vẫn lạnh giọng gọi Hoắc Cao Lãng là cậu Hoắc.
Bà ngoại cũng không muốn để cuộc nói chuyện trở nên xấu hổ, hiện giờ bà lên tiếng với tư cách là trưởng bối: “ cậu có biết tối như vậy Hiểu Nhiên còn ở cùng cậu là chuyện không nên hay không?. Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, cậu có nghĩ đến chuyện tương lai cùng con bé không?.”.
Bà ngưng lại một chút nghiêm túc nói: “ Tôi không phản đối cậu và Hiểu Nhiên qua lại, nhưng phải có chừng mực.”.
- “cháu rất xin lỗi vì để xảy ra việc bất tiện này.” Hoắc Cao Lãng nói ra lời xin lỗi tận đáy lòng: “ thật ra cháu vẫn đang suy nghĩ, cháu nên nói chuyện này với bà như thế nào. Dù sao cháu cũng là đàn ông lại cùng với Hiểu Nhiên ở ngoài khuya như vậy thật không hay, nếu như trước khi kết hôn Hiểu Nhiên xảy ra việc gì không nên có, nhất định cháu phải chịu trách nhiệm rất lớn. Những điều bà nói cháu có thể hiểu. Nhưng cháu xin bà hãy tin tưởng cháu thật lòng với Hiểu Nhiên, hôm nay cháu mạng phép đến muộn như vậy để chúc mừng sinh nhật Hiểu Nhiên, và cháu cũng muốn cầu hôn Hiểu Nhiên, nhưng cô ấy không đồng ý”.
Hoắc Cao Lãng đã nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh khi gặp bà ngoại của Lạc Hiểu Nhiên. Nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống anh không trở tay kịp.
Hoắc Cao Lãng còn không biết nên nói chuyện như thế nào cho tốt, nhưng không ngờ bà lại cho anh một cơ hội.
Bà ngoại gật đầu: “ cậu thật sự muốn cùng cháu gái nhà tôi tính đến chuyện kết hôn”.
- “ Dạ”. Hoắc Cao Lãng nhanh chóng gật đầu.
Bà ngoại lúc này mới nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhiên: “ con bé là bảo bối của tôi, từ nhỏ tôi nuôi dưỡng nó đánh không nỡ, mắng cũng không đành. Cậu có chắc cả đời sẽ đối tốt với con bé không?. Cậu có biết ý nghĩa của hai từ hôn nhân là gì không?.”.
Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh nghe bà nói khoé mắt cô đỏ lên liền quay mặt sang hướng khác.
Hoắc Cao Lãng nghiêm túc nói: “ Hiểu Nhiên là bảo bối bà nâng niu trong lòng bàn tay thì cô ấy cũng là bảo bối trong lòng con. Hôn nhân chính là cuộc đời, hôm nay ở đây con xin phép bà đồng ý gả Hiểu Nhiên cho con”.
Hoắc Cao Lãng hiện giờ đang dùng chiêu thức, nếu cô đã không đồng ý, thì hãy để người cô yêu thương đồng ý, nhất định cô sẽ không từ chối.
Anh là công tử nhà giàu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, trước giờ người khác đều vây quanh anh, đều muốn có quan hệ với anh, anh chỉ cần đứng ở chỗ cao ra lệnh là được.
Trải qua một thời gian dài, hoàn cảnh đó đã ảnh hưởng đến tính cách của anh, khiến anh đối xử với người khác cũng rất chuyên quyền độc đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vì Lạc Hiểu Nhiên anh nguyện ý cúi đầu, có đôi khi anh thật không hiểu, tại sao anh phải như vậy.
- “ Những điều bà nói với cháu, cháu có thể hiểu được, cho nên hiện giờ cháu mong bà có thể yên tâm. Cháu cam đoan với bà, nhất định cháu sẽ dùng cả đời để trân trọng cô ấy, sẽ không để cho Hiểu Nhiên chịu ấm ức”.
Nói những lời này ánh mắt anh nghiêm túc nhìn bà, sau đó nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên đang quay mặt qua hướng khác nhưng anh thấy được cô đang nghẹn ngào.
Bà ngoại gật đầu: “ Từ nhỏ đến lớn, con bé là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nó chưa từng để tôi phải lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng ngày hôm nay xảy ra chuyện thế này tôi cũng rất lo lắng. Nhìn cách ăn mặc của cậu dù sao cũng không phải người nghèo, còn gia đình chúng tôi chỉ là người thường, tôi sợ con bé bước vào hào môn sẽ rất vất vả. Từ lúc, tôi gặp cậu đến giờ ngoài chuyện cậu che giấu thân thế của mình, tôi không biết vì lý do gì, còn lại tôi thấy được cậu rất xem trọng Hiểu Nhiên, như vậy tôi cũng yên tâm rồi”.
Hoắc Cao Lãng nghe bà ngoại nói anh liền giật mình, anh không nghĩ được ánh mắt quan sát của rất nhạy bén. Anh hơi khựng lại, anh thừa nhận đây là lần đầu tiên anh bị rơi vào tình huống này, anh cúi đầu khẽ cười rồi nói: “ cháu thật xin lỗi, đã bị bà phát hiện, đúng thật cháu không phải làm ở một công ty nhỏ, mà cháu là chủ tịch của tập đoàn. Lúc đầu cháu sợ, bà biết gia thế của cháu sẽ e ngại mà không gả Hiểu Nhiên cho cháu”.
Bà ngoại nhìn thái độ thành thật của anh thì nhẹ cười bà vỗ mu bàn tay Lạc Hiểu Nhiên cô quay mặt lại bà nhìn thấy khoé cô đỏ thì nói: “ gả cho cậu ấy nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi trố đôi mắt còn đỏ mà hỏi: “ bà ngoại, bà chỉ mới biết anh ấy sao lại quyết định nhanh như vậy.”
- “ bà có mắt nhìn người rất tốt, cậu ấy sẽ rất trân trọng con. Con cũng biết bà chỉ luôn mong con hạnh phúc”.
- “ anh ấy không tốt như bà nghĩ đâu”.
- “ bà nghĩ cậu ấy như thế nào cũng không quan trọng bằng con nghĩ. Đứa nhỏ này, nghe lời bà đừng bỏ lỡ một người đối tốt với con.” Bà ngoại nhẹ nhàng nói với cô.
Hoắc Cao Lãng ngồi ở đối diện gương mặt thập phần hạnh phúc, anh nhẹ mỉm cười như chút bỏ được gánh nặng trong lòng. Chỉ có hôn nhân anh mới có thể giữ cô ở bên cạnh.
Bà ngoại thở dài nói: “ Hiểu Nhiên, lúc nãy đi tìm con không chỉ có một mình bà, mà còn có thím Trương, lúc nhìn thấy con và Tiểu Lãng bà đã nói thím ấy về trước, bà không muốn vì chuyện này mà lời ra tiếng vào không tốt với con.”
Nghe bà ngoại thuận miệng gọi là “ Tiểu Lãng” Hoắc Cao Lãng vươn cao khoé môi. Ý tứ quá rõ ràng, bà ngoại đã chịu chấp nhận anh.
Lạc Hiểu Nhiên thì trố mắt nhìn anh, cô lúc này có cảm giác giống như bị anh lừa đem đi bán còn giúp anh đếm tiền.
Không đợi cô trả lời bà ngoại liền nói tiếp: “ đã trễ rồi cháu ngủ lại đây đi, buổi sáng hẳn về”.
- “ Hiểu Nhiên, con sang ngủ cùng bà, để Tiểu Lãng ngủ ở phòng con”. Bà ngoại nói với Lạc Hiểu Nhiên.
Hoắc Cao Lãng như nhận được đặt ân, nhưng anh vẫn đứng lên lễ phép nói: “ Bà ngoại, cháu xin phép đi về, buổi sáng cháu còn việc cần giải quyết”.
- “ ừm, vậy lái xe cẩn thận một chút”. Bà ngoại biết anh có việc bận cũng không ép buộc, dặn dò anh cẩn thận liền quay người đi vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro