Chương 107
An Ngôn
2024-11-23 18:09:31
Trong phòng khách phút chốc chỉ còn hai người, Lạc Hiểu Nhiên liền bước đến gần anh nhỏ giọng hỏi: “ anh cố tình đúng không”.
Hoắc Cao Lãng đặt tay choàng lên vai cô: “ việc gì nói cho rõ ràng”.
- “ anh còn nói cho rõ ràng, việc kết hôn là như thế nào.”
- “ vì sao là cố tình”. Sắc mặt anh có chút nặng nề không hề vui vẻ: “ Hiểu Nhiên em sợ kết hôn với anh đến như vậy sao.”
- “ không có”. Cô ấp úng trả lời.
- không có vậy ý em là như thế nào”. Sắc mặt Hoắc Cao Lãng ngày càng u ám hơn.
- “ Đã trễ rồi anh mau về đi.” Cô đành lảng sang chuyện khác.
Hoắc Cao Lãng siết cô vào lòng, nghiến răng nói: “ tạm tha cho em, về thành phố D anh nhất định làm rõ chuyện này”.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài sân, anh khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, thở dài một hơi: “ tuy anh không nỡ, nhưng thật sự không thể ở lại cùng em”.
Thật ra tâm trạng tiếc nuối khi chia li này không chỉ mình anh có, mà Lạc Hiểu Nhiên cũng có…
Vừa nãy, khi nghe bà ngoại bảo anh ở lại thì cô có chút phản đối, chủ yếu là vì người đàn ông này không biết xấu hổ…
Nhìn bề ngoài thì chỉnh tề, những khi lột bỏ đồ quần áo liền trở thành cầm thú mà bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt cô…
Nhưng giờ vừa nghe thấy anh nói anh phải đi, cô lại có chút buồn bực: “Gấp như vậy sao?”.
- “ sao vậy?. Không phải mới vừa đuổi anh đi sao?.”. Hoắc Cao Lãng nhéo nhéo gò má cô: “ bây giờ thì lại không nỡ”.
- “ làm gì có, chỉ muốn anh đi nhanh một chút”.
Hoắc Cao Lãng cười lắc đầu nói: “ trước giờ anh không tin người ta hay con gái thường nói một đằng làm một nẻo. Bây giờ thì anh tin rồi, nếu em nói nhớ anh thì có thể ngày mai giải quyết công việc xong, anh sẽ lại đến thăm em.”
- “ anh nghĩ nhiều rồi.” Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói, nhưng lại rúc vào lòng anh hai tay thoả mãn ôm lấy eo anh: “ em mới không thèm nhớ anh, anh đi nhanh đi đã trễ rồi”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô như vậy càng vui vẻ hơn: “ em ôm chặt như vậy anh đi thế nào được”.
Anh gõ gõ ngón tay vào trán cô, cái cảm giác nuối tiếc này trước đây anh chưa từng có, nó giống như bản thân đột nhiên rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ đều tấn công anh, có đôi khi sẽ khiến anh cảm thấy bất lực, có đôi khi lại khiến anh thỏa mãn. Không biết nên nói cảm giác này là tốt hay xấu, nhưng anh có thể xác định anh không ghét cảm giác này.
Hoắc Cao Lãng cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi nhanh chóng rời khỏi trước khi bị đắm chìm vào.
Anh khàn giọng nói: “ quay vào nhà ngủ đi, đã trễ lắm rồi. Tạm biệt bà giúp anh.”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ anh đi trước đi, em nhìn anh đi rồi quay vào”.
Hoắc Cao Lãng liếc nhìn cô nhưng vẫn gật đầu, anh hôn lên trán cô một cái: “ ngủ ngon bé cưng”. Anh liền quay lưng đi, anh không dám nán lại một phút nào, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nỗi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh đi, tay khẽ chạm lên trán rồi lên môi ở những nơi này dường như vẫn còn hơi ấm của anh, khóe môi của cô không tự chủ vươn. lên trên. Đây là dư vị tình yêu mà người ta thường hay nói sao.?
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo đến khi không còn thấy bóng lưng của anh nữa, mới quay người đi vào nhà nhưng trên môi vẫn còn vươn lên nụ cười.
Cô quay phòng vừa nằm xuống liền ngủ, có thể nói năm ngày nay đây là ngày cô ngủ ngon nhất, cô thoải mái ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Hoắc Cao Lãng suốt đêm lái xe về thành phố D, vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại reo lên, anh hé mắt một chút liền không để ý đến nó nữa, nhưng đối phương vẫn không buông tha gọi đến cuộc thứ năm anh mới bật dậy, tay xoa đầu chán nản cầm điện thoại lên xem, anh hờ hững nhếch môi: “ alo”.
- “ có việc gì”. Không biết bên kia nói gì anh chỉ lạnh nhạt trả lời: “ buổi trưa.” Liền cúp máy.
Anh nằm xuống giường thêm một lần nữa, lần này anh không nhắm mắt mà mở nhìn lên trần nhà, anh đưa tay lấy chiếc gối bên cạnh ngửi một chút liền ôm vào lòng. Đây là gối của Lạc Hiểu Nhiên trên gối vẫn còn vương lại mùi hương của cô, một lúc anh khẽ cười, từ lúc nào mà anh có cảm nhận nhớ nhung mong chờ như thế này.
Chỉ một tên nhóc mười tám tuổi mới có thể suốt ngày nhớ nhung người bạn gái mới quen mà thôi!
Không ngờ hiện giờ anh lại có cảm giác như vậy.
Khoé môi anh nâng lên thật cong, đây chính là dư vị của tình yêu sao?.
Thì ra tư vị của tình yêu là như vậy, anh luôn cho rằng mối quan hệ giữa nam và nữ chỉ cần lên giường là có thể giải quyết được, nhưng anh vẫn luôn nghĩ tình yêu đều nhạt nhẽo như nước như vậy, thế nhưng lần đầu anh phát hiện thì ra tình yêu cũng có thể như sóng lớn trào dâng, khó buông bỏ và khó chia lìa như thế.
Lạc Hiểu Nhiên anh yêu em …. Lạc Hiểu Nhiên anh yêu em… lúc nào cũng chỉ muốn được nói với cô câu này.
Những chữ này không ngừng lặp lại trên môi anh và cũng vây lấy trái tim anh.
Nếu như Mạc Lâm, David, Thẩm Ý Hiên nhìn thấy anh lúc này chắc chắn sẽ không tin vào mắt mình.
Ba người họ sẽ lập tức chạy khắp nơi mà tìm Hoắc Cao Lãng cao cao tự đại, ngạo mạn của trước kia, bởi vì hình ảnh Hoắc Cao Lãng như thế này thật không quen mắt.
Hoắc Cao Lãng bật dậy khỏi giường đi thẳng vào nhà vệ sinh, đến lúc đi ra quần áo đã chỉnh tề, áo sơ mi đen, quần tây đen, cà vạt trên cổ cũng màu đen, áo vest cũng màu đen, cả bộ đồ u tối giống như sắc mặt hiện giờ.
Anh đi xuống nhà, chỉ uống cà phê nhàn nhạt đọc tờ báo kinh tế một lúc nâng mắt lên liền lạnh nhạt nói với bà quản gia dặn dò.
- “ Bà cho người dọn phòng sạch sẽ, hai ngày nữa Hiểu Nhiên sẽ quay trở về. Những thứ đồ nào không phải của nơi này cứ xem như là rác, đem bỏ hết”. Trong tầm mắt anh xuất hiện một người khiến anh chướng mắt, anh không buồn nhìn đến, chỉ đứng dậy đi lướt qua kèm theo giọng nói: “ sau này nếu như ai tự ý bước vào nơi này bà liền lập tức đuổi đi”.
Người đến biệt thự không ai khác chính là Kiều Khả Mỹ nhưng gương mặt hôm nay hốc hác hơn rất nhiều, nghe anh lạnh nhạt nói cô ta đau lòng, ánh mắt đỏ lên, quay người đi sau lưng đưa tay nằm lấy cổ tay anh: “ Hoắc Cao Lãng, anh tại sao lại đối xử với nhà em như vậy.” Mấy ngày nay vì việc này ngay cả cô ta cũng tất bật lo liệu.
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày kéo tay ra khỏi tay cô ta, không vui nói: “ Kiều tiểu thư, mới giờ này cô chạy đến đây nói gì tôi không hiểu.”
Kiều Khả Mỹ chỉ mở đao đáo mắt nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng nhướn mày, anh vòng hai tay trước ngực, híp mắt nhìn cô ta cứng nhắc đứng trước mặt mình: “ à, cô nói đến Kiều gia các người sao?”. Anh khẽ cười: “ tôi làm gì nào, Kiều gia các người làm việc không sạch sẽ, người ta phát hiện là chuyện thường tình thôi, liên quan gì đến tôi.”
Hoắc Cao Lãng đặt tay choàng lên vai cô: “ việc gì nói cho rõ ràng”.
- “ anh còn nói cho rõ ràng, việc kết hôn là như thế nào.”
- “ vì sao là cố tình”. Sắc mặt anh có chút nặng nề không hề vui vẻ: “ Hiểu Nhiên em sợ kết hôn với anh đến như vậy sao.”
- “ không có”. Cô ấp úng trả lời.
- không có vậy ý em là như thế nào”. Sắc mặt Hoắc Cao Lãng ngày càng u ám hơn.
- “ Đã trễ rồi anh mau về đi.” Cô đành lảng sang chuyện khác.
Hoắc Cao Lãng siết cô vào lòng, nghiến răng nói: “ tạm tha cho em, về thành phố D anh nhất định làm rõ chuyện này”.
Anh nắm tay cô đi ra ngoài sân, anh khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, thở dài một hơi: “ tuy anh không nỡ, nhưng thật sự không thể ở lại cùng em”.
Thật ra tâm trạng tiếc nuối khi chia li này không chỉ mình anh có, mà Lạc Hiểu Nhiên cũng có…
Vừa nãy, khi nghe bà ngoại bảo anh ở lại thì cô có chút phản đối, chủ yếu là vì người đàn ông này không biết xấu hổ…
Nhìn bề ngoài thì chỉnh tề, những khi lột bỏ đồ quần áo liền trở thành cầm thú mà bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt cô…
Nhưng giờ vừa nghe thấy anh nói anh phải đi, cô lại có chút buồn bực: “Gấp như vậy sao?”.
- “ sao vậy?. Không phải mới vừa đuổi anh đi sao?.”. Hoắc Cao Lãng nhéo nhéo gò má cô: “ bây giờ thì lại không nỡ”.
- “ làm gì có, chỉ muốn anh đi nhanh một chút”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Cao Lãng cười lắc đầu nói: “ trước giờ anh không tin người ta hay con gái thường nói một đằng làm một nẻo. Bây giờ thì anh tin rồi, nếu em nói nhớ anh thì có thể ngày mai giải quyết công việc xong, anh sẽ lại đến thăm em.”
- “ anh nghĩ nhiều rồi.” Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói, nhưng lại rúc vào lòng anh hai tay thoả mãn ôm lấy eo anh: “ em mới không thèm nhớ anh, anh đi nhanh đi đã trễ rồi”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô như vậy càng vui vẻ hơn: “ em ôm chặt như vậy anh đi thế nào được”.
Anh gõ gõ ngón tay vào trán cô, cái cảm giác nuối tiếc này trước đây anh chưa từng có, nó giống như bản thân đột nhiên rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ đều tấn công anh, có đôi khi sẽ khiến anh cảm thấy bất lực, có đôi khi lại khiến anh thỏa mãn. Không biết nên nói cảm giác này là tốt hay xấu, nhưng anh có thể xác định anh không ghét cảm giác này.
Hoắc Cao Lãng cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi nhanh chóng rời khỏi trước khi bị đắm chìm vào.
Anh khàn giọng nói: “ quay vào nhà ngủ đi, đã trễ lắm rồi. Tạm biệt bà giúp anh.”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ anh đi trước đi, em nhìn anh đi rồi quay vào”.
Hoắc Cao Lãng liếc nhìn cô nhưng vẫn gật đầu, anh hôn lên trán cô một cái: “ ngủ ngon bé cưng”. Anh liền quay lưng đi, anh không dám nán lại một phút nào, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nỗi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh đi, tay khẽ chạm lên trán rồi lên môi ở những nơi này dường như vẫn còn hơi ấm của anh, khóe môi của cô không tự chủ vươn. lên trên. Đây là dư vị tình yêu mà người ta thường hay nói sao.?
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo đến khi không còn thấy bóng lưng của anh nữa, mới quay người đi vào nhà nhưng trên môi vẫn còn vươn lên nụ cười.
Cô quay phòng vừa nằm xuống liền ngủ, có thể nói năm ngày nay đây là ngày cô ngủ ngon nhất, cô thoải mái ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Hoắc Cao Lãng suốt đêm lái xe về thành phố D, vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại reo lên, anh hé mắt một chút liền không để ý đến nó nữa, nhưng đối phương vẫn không buông tha gọi đến cuộc thứ năm anh mới bật dậy, tay xoa đầu chán nản cầm điện thoại lên xem, anh hờ hững nhếch môi: “ alo”.
- “ có việc gì”. Không biết bên kia nói gì anh chỉ lạnh nhạt trả lời: “ buổi trưa.” Liền cúp máy.
Anh nằm xuống giường thêm một lần nữa, lần này anh không nhắm mắt mà mở nhìn lên trần nhà, anh đưa tay lấy chiếc gối bên cạnh ngửi một chút liền ôm vào lòng. Đây là gối của Lạc Hiểu Nhiên trên gối vẫn còn vương lại mùi hương của cô, một lúc anh khẽ cười, từ lúc nào mà anh có cảm nhận nhớ nhung mong chờ như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ một tên nhóc mười tám tuổi mới có thể suốt ngày nhớ nhung người bạn gái mới quen mà thôi!
Không ngờ hiện giờ anh lại có cảm giác như vậy.
Khoé môi anh nâng lên thật cong, đây chính là dư vị của tình yêu sao?.
Thì ra tư vị của tình yêu là như vậy, anh luôn cho rằng mối quan hệ giữa nam và nữ chỉ cần lên giường là có thể giải quyết được, nhưng anh vẫn luôn nghĩ tình yêu đều nhạt nhẽo như nước như vậy, thế nhưng lần đầu anh phát hiện thì ra tình yêu cũng có thể như sóng lớn trào dâng, khó buông bỏ và khó chia lìa như thế.
Lạc Hiểu Nhiên anh yêu em …. Lạc Hiểu Nhiên anh yêu em… lúc nào cũng chỉ muốn được nói với cô câu này.
Những chữ này không ngừng lặp lại trên môi anh và cũng vây lấy trái tim anh.
Nếu như Mạc Lâm, David, Thẩm Ý Hiên nhìn thấy anh lúc này chắc chắn sẽ không tin vào mắt mình.
Ba người họ sẽ lập tức chạy khắp nơi mà tìm Hoắc Cao Lãng cao cao tự đại, ngạo mạn của trước kia, bởi vì hình ảnh Hoắc Cao Lãng như thế này thật không quen mắt.
Hoắc Cao Lãng bật dậy khỏi giường đi thẳng vào nhà vệ sinh, đến lúc đi ra quần áo đã chỉnh tề, áo sơ mi đen, quần tây đen, cà vạt trên cổ cũng màu đen, áo vest cũng màu đen, cả bộ đồ u tối giống như sắc mặt hiện giờ.
Anh đi xuống nhà, chỉ uống cà phê nhàn nhạt đọc tờ báo kinh tế một lúc nâng mắt lên liền lạnh nhạt nói với bà quản gia dặn dò.
- “ Bà cho người dọn phòng sạch sẽ, hai ngày nữa Hiểu Nhiên sẽ quay trở về. Những thứ đồ nào không phải của nơi này cứ xem như là rác, đem bỏ hết”. Trong tầm mắt anh xuất hiện một người khiến anh chướng mắt, anh không buồn nhìn đến, chỉ đứng dậy đi lướt qua kèm theo giọng nói: “ sau này nếu như ai tự ý bước vào nơi này bà liền lập tức đuổi đi”.
Người đến biệt thự không ai khác chính là Kiều Khả Mỹ nhưng gương mặt hôm nay hốc hác hơn rất nhiều, nghe anh lạnh nhạt nói cô ta đau lòng, ánh mắt đỏ lên, quay người đi sau lưng đưa tay nằm lấy cổ tay anh: “ Hoắc Cao Lãng, anh tại sao lại đối xử với nhà em như vậy.” Mấy ngày nay vì việc này ngay cả cô ta cũng tất bật lo liệu.
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày kéo tay ra khỏi tay cô ta, không vui nói: “ Kiều tiểu thư, mới giờ này cô chạy đến đây nói gì tôi không hiểu.”
Kiều Khả Mỹ chỉ mở đao đáo mắt nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng nhướn mày, anh vòng hai tay trước ngực, híp mắt nhìn cô ta cứng nhắc đứng trước mặt mình: “ à, cô nói đến Kiều gia các người sao?”. Anh khẽ cười: “ tôi làm gì nào, Kiều gia các người làm việc không sạch sẽ, người ta phát hiện là chuyện thường tình thôi, liên quan gì đến tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro