Chương 3
Minh Hi
2024-04-05 00:40:09
Sáng hôm sau.
A a a a, ngày chủ nhật mà còn phải thức sớm đi vào trường thật là áp lực quá đi a a a a.
Tôi thật sự rất khó khăn để lết xuống giường a, thật muốn nằm mãi trên chiếc giường thân yêu này thôi không muốn xuống tí xíu nào luôn ấy.
Thế mà.. Tôi lại là đứa đến sớm nhất lớp.. Không thể tin được luôn, ngạt nhiên chưa..
Vừa vào lớp đập vào mắt tui là rất nhiều hoa hướng dương chất thành từng bó trong lớp đến gần thì tôi mới thấy một điều rất đang yêu khiến tôi không khỏi thốt lê:
“Trời ơi! Toàn là hoa được làm bằng kẽm nhung nha! Đẹp quá đi à!”
Không những thế tôi còn thấy ba, bốn bọc bong bóng để sẵn trên bàn giáo viên nữa cơ chứ.
“Ủa, mấy đứa kia vào lớp sớm vậy sao ta?”
Tôi thắt mắt nhìn xung quanh lớp xem có đứa nào không nhưng đâu có ai đâu ta..
“Chắc là tụi bí thư nó mang vào lúc chiều ngày hôm qua ấy mà.”
Tôi tự nói với bản thân như thế đấy. A ha, tôi vẫn là đứa đến sớm nhất. Tôi tự hào là như thế đấy!
Lúc này, sau lưng tôi có một giọng nói cất lên:
“Vô sớm vậy à?”
Tôi đang thích thú nhìn mấy bông hoa làm bằng kẽm nhung này, thật là đẹp:
“Eo ôi, ai làm mà xinh thế không biết!”
Tôi đang tập trung như thế nên lúc có người gọi làm tôi giật hết cả người a. Tôi như kẻ trộm bị bắt tại hiện trường vụ án rụt rè mà quay lại nhìn xem ai là người gọi.
“Ai da, hết hồn à!”
“A là cậu à Hải?”
“Thật.. Thật là.. Là.. hết hồn à!”
Tự nhiên thấy Hải làm tôi đơ ngang. Trời ơi, cái người không quan tâm gì đến sự đời cũng như là các phong trào đoàn thể này kia chứ đừng nói gì là mấy cái phong trào từ trên trời rơi xuống như thế này. Không ngờ lần này cậu ấy lại hăng hái đến thế này a. Tôi có hơi ngạc nhiên nha.
Hải thấy tôi cứ nhìn tôi mãi như thế nên chắc cũng hơi khó chịu a, nên cậu ấy mới lên tiếng nói:
“Làm gì nói chuyện lắp bắp rồi nhìn tôi trơ trơ vậy?”
Tôi: “...”
Hải: “Này!”
Thấy tôi cứ đơ đơ như thế cậu ấy mới nạt tôi một tiếng. Làm tôi giật hết cả mình.. Tôi muốn nói gì đấy nhưng thầy Bích bước vào lại làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi một lần nữa.
Đứng trước cửa lớp thầy Bích tỏ rõ thái độ lúng túng:
“Ơ!..”
“Hai đứa vào lớp sớm thế à?”
“À.. Thầy còn chút việc bên phòng giáo viên, mấy đứa.. Mấy đứa cứ làm việc trước đi nha.”
Nói rồi thầy đi một mạch ra ngoài, đang đi thầy còn sẵn tiện gom mấy bạn trong lớp tôi vừa vào sang phòng giáo viên “phụ giúp” cho thầy.
Tôi lúc này: “...”
Còn Hải chắc cũng như thế nhỉ, cũng đơ người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau cùng, tôi và Hải quyết định làm trước những công việc mà chúng tôi có thể làm do Hải nói cậu ấy đã được thấy hướng dẫn trước nội dung công việc trước đó nên cậu ấy nói sẽ hướng dẫn lại cho tôi.
Cậu ấy đưa cho tôi một bịch bong bóng và bảo tôi thổi đi còn cậu ấy thì ngồi cấm hoa..
Tôi kỉu: Sao chúng ta không đổi vị trí cho nhau nhỉ? Thì tôi cũng chỉ nghĩ như thế thôi chứ cũng chẳng nói ra làm gì.
Tôi cứ thế ngồi thổi bong bóng còn Hải thì cắm hoa khắp bục giảng. Tôi cứ thổi, cứ thổi như thế đấy, một quả hai quả rồi ba quả vẫn không sao nhưng đến quá thứ chín hay mười gì đấy tôi thật sự hết hơi rồi a, miệng tôi khô hẳn ra và còn đắng nữa cơ chứ.
Cùng đường bí lối, không còn cách nào khác tôi đành ngỏ ý muốn đổi nhiệm vụ với Hải:
“Này cậu.. Không ấy.. chúng ta đổi công việc với nhau được không?”
Hải nhìn tôi với ánh mắt không tin tưởng. Cậu ấy hỏi:
“Được không?”
Tôi với ánh mắt đầy quyết tâm và trông rất đáng tin tưởng trả lời cậu ấy:
“Được được a, cậu cứ tin tưởng tớ!”
“Tớ cũng có kinh nghiệm làm hoa từ kẽm nhung mà.”
Nói thật tôi cũng chẳng tin tưởng bản thân mình lắm a, chỉ là thoát khỏi được kiếp nạn mang tên thổi bong bóng này thì cái gì tôi cũng nói được, chắc chắn là thế.
Hải nhìn tôi với ánh mắt không tin tưởng là bao nhưng rồi cũng đồng ý đổi với tôi:
Hải: “Ừm, được rồi.”
Nhận được lời đồng ý của Hải tôi hí hửng chạy về chỗ mấy bông hoa.
“Eo ôi, hoa gì mà đẹp thế!”
Hải nhìn tôi rồi cũng chẳng nói gì cậu ấy bắt đầu vào việc thổi bong bóng, tôi thì cũng bắt đầu nghiên cứu cắm hoa sao cho thật đẹp.
Được một lúc thì các bạn trong lớp cũng vào lần lượt và gần như đông đủ cả rồi. Mỗi người một việc và bắt đầu làm.
Tôi thì cứ mải mê cắm hoa cùng với một vài bạn nữ. Bỗng, một trong số các bạn nữ thốt lên:
“Eo ôi, hoa hướng dương ai làm mà xinh thế!”
Tôi nhìn cậu ấy rồi gật đầu như đúng rồi thế rồi đáp lời:
“Xinh đúng không, tớ cũng thấy thế á!”
“Không biết ai là tác giả của mấy bông hoa này ấy nhỉ?”
Một bạn nữ khác nhìn tôi rồi cười cười nói:
“Muốn biết ai làm không?”
Tôi đương nhiên muốn biết tác giả của mấy bông hoa này rồi thế rồi tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt long lanh:
“Muốn biết lắm cơ!”
Cậu ấy nhìn tôi với điệu bộ bí mật nói với tôi:
“Bí mật.. Không thể bật mí.”
Xong rồi cậu ấy lon ton chạy về phía chỗ mấy cậu con trai đang lục đục chẻ tre làm đạo cụ cho phong trào diễn ra sắp tới nói nói gì đấy tôi cũng chẳng biết nữa. Mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, trong mắt tôi giờ đây chỉ trông thấy mấy bông hoa xinh đẹp này thôi.
Được một lúc chúng tôi cũng cắm xong hoa, chỗ hoa ấy nhiều đến nỗi bọn con gái chúng tôi có thể cắm hoa bao cả cái bục giảng luôn a, trông thật đẹp.
Bọn tôi sao khi dọn dẹp thì đi ra xem bọn con trai chẻ tre dựng khung này kia. Vừa thấy bọn tôi ra, một trong số họ cất giọng hỏi chúng tôi:
“Cắm hoa xong rồi hả?”
Bọn tôi gật đầu rồi đồng thanh đáp:
“Xong rồi á!”
Nghe thấy thế thì bọn con trai lại đi dẹp hết chỗ tre đang chẻ, sắp xếp gọn gàng chỉnh chu lại rồi đi vào trong lớp tất cả, còn Hải lại chạy vào trong nhà vệ sinh làm gì không biết.
Tôi thấy mọi người vào lớp thì cũng lẽo đẽo đi theo.
Ngồi trong lớp tự nhiên thấy lạ lạ sao á, thầy Bích ngồi trên bàn giáo viên cười nói:
“Sự kiện trọng đại có khác ha, trang trí đẹp ghê nơi.”
“Hải đâu?”
Bọn con trai trong lớp đồng thanh hô vang:
“Nó đi” tút “lại nhan sắc rồi thầy.”
Khiến cả lớp cười ồ. Thấy thế thầy Bích mới nói:
“Ghê vậy sao?”
Tôi thật không hiểu chỉ là làm phong trào tái hiện lại cảnh quê thôi mà mọi người làm gì quá thế không biết. Nhưng tôi không biết một sự kiện quan trọng sẽ diễn ra làm thay đổi một phần cuộc sống của tôi, làm cho cuộc đời học sinh của tôi thêm màu sắc và đầy ý nghĩa.
Hết chương 3
A a a a, ngày chủ nhật mà còn phải thức sớm đi vào trường thật là áp lực quá đi a a a a.
Tôi thật sự rất khó khăn để lết xuống giường a, thật muốn nằm mãi trên chiếc giường thân yêu này thôi không muốn xuống tí xíu nào luôn ấy.
Thế mà.. Tôi lại là đứa đến sớm nhất lớp.. Không thể tin được luôn, ngạt nhiên chưa..
Vừa vào lớp đập vào mắt tui là rất nhiều hoa hướng dương chất thành từng bó trong lớp đến gần thì tôi mới thấy một điều rất đang yêu khiến tôi không khỏi thốt lê:
“Trời ơi! Toàn là hoa được làm bằng kẽm nhung nha! Đẹp quá đi à!”
Không những thế tôi còn thấy ba, bốn bọc bong bóng để sẵn trên bàn giáo viên nữa cơ chứ.
“Ủa, mấy đứa kia vào lớp sớm vậy sao ta?”
Tôi thắt mắt nhìn xung quanh lớp xem có đứa nào không nhưng đâu có ai đâu ta..
“Chắc là tụi bí thư nó mang vào lúc chiều ngày hôm qua ấy mà.”
Tôi tự nói với bản thân như thế đấy. A ha, tôi vẫn là đứa đến sớm nhất. Tôi tự hào là như thế đấy!
Lúc này, sau lưng tôi có một giọng nói cất lên:
“Vô sớm vậy à?”
Tôi đang thích thú nhìn mấy bông hoa làm bằng kẽm nhung này, thật là đẹp:
“Eo ôi, ai làm mà xinh thế không biết!”
Tôi đang tập trung như thế nên lúc có người gọi làm tôi giật hết cả người a. Tôi như kẻ trộm bị bắt tại hiện trường vụ án rụt rè mà quay lại nhìn xem ai là người gọi.
“Ai da, hết hồn à!”
“A là cậu à Hải?”
“Thật.. Thật là.. Là.. hết hồn à!”
Tự nhiên thấy Hải làm tôi đơ ngang. Trời ơi, cái người không quan tâm gì đến sự đời cũng như là các phong trào đoàn thể này kia chứ đừng nói gì là mấy cái phong trào từ trên trời rơi xuống như thế này. Không ngờ lần này cậu ấy lại hăng hái đến thế này a. Tôi có hơi ngạc nhiên nha.
Hải thấy tôi cứ nhìn tôi mãi như thế nên chắc cũng hơi khó chịu a, nên cậu ấy mới lên tiếng nói:
“Làm gì nói chuyện lắp bắp rồi nhìn tôi trơ trơ vậy?”
Tôi: “...”
Hải: “Này!”
Thấy tôi cứ đơ đơ như thế cậu ấy mới nạt tôi một tiếng. Làm tôi giật hết cả mình.. Tôi muốn nói gì đấy nhưng thầy Bích bước vào lại làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi một lần nữa.
Đứng trước cửa lớp thầy Bích tỏ rõ thái độ lúng túng:
“Ơ!..”
“Hai đứa vào lớp sớm thế à?”
“À.. Thầy còn chút việc bên phòng giáo viên, mấy đứa.. Mấy đứa cứ làm việc trước đi nha.”
Nói rồi thầy đi một mạch ra ngoài, đang đi thầy còn sẵn tiện gom mấy bạn trong lớp tôi vừa vào sang phòng giáo viên “phụ giúp” cho thầy.
Tôi lúc này: “...”
Còn Hải chắc cũng như thế nhỉ, cũng đơ người không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau cùng, tôi và Hải quyết định làm trước những công việc mà chúng tôi có thể làm do Hải nói cậu ấy đã được thấy hướng dẫn trước nội dung công việc trước đó nên cậu ấy nói sẽ hướng dẫn lại cho tôi.
Cậu ấy đưa cho tôi một bịch bong bóng và bảo tôi thổi đi còn cậu ấy thì ngồi cấm hoa..
Tôi kỉu: Sao chúng ta không đổi vị trí cho nhau nhỉ? Thì tôi cũng chỉ nghĩ như thế thôi chứ cũng chẳng nói ra làm gì.
Tôi cứ thế ngồi thổi bong bóng còn Hải thì cắm hoa khắp bục giảng. Tôi cứ thổi, cứ thổi như thế đấy, một quả hai quả rồi ba quả vẫn không sao nhưng đến quá thứ chín hay mười gì đấy tôi thật sự hết hơi rồi a, miệng tôi khô hẳn ra và còn đắng nữa cơ chứ.
Cùng đường bí lối, không còn cách nào khác tôi đành ngỏ ý muốn đổi nhiệm vụ với Hải:
“Này cậu.. Không ấy.. chúng ta đổi công việc với nhau được không?”
Hải nhìn tôi với ánh mắt không tin tưởng. Cậu ấy hỏi:
“Được không?”
Tôi với ánh mắt đầy quyết tâm và trông rất đáng tin tưởng trả lời cậu ấy:
“Được được a, cậu cứ tin tưởng tớ!”
“Tớ cũng có kinh nghiệm làm hoa từ kẽm nhung mà.”
Nói thật tôi cũng chẳng tin tưởng bản thân mình lắm a, chỉ là thoát khỏi được kiếp nạn mang tên thổi bong bóng này thì cái gì tôi cũng nói được, chắc chắn là thế.
Hải nhìn tôi với ánh mắt không tin tưởng là bao nhưng rồi cũng đồng ý đổi với tôi:
Hải: “Ừm, được rồi.”
Nhận được lời đồng ý của Hải tôi hí hửng chạy về chỗ mấy bông hoa.
“Eo ôi, hoa gì mà đẹp thế!”
Hải nhìn tôi rồi cũng chẳng nói gì cậu ấy bắt đầu vào việc thổi bong bóng, tôi thì cũng bắt đầu nghiên cứu cắm hoa sao cho thật đẹp.
Được một lúc thì các bạn trong lớp cũng vào lần lượt và gần như đông đủ cả rồi. Mỗi người một việc và bắt đầu làm.
Tôi thì cứ mải mê cắm hoa cùng với một vài bạn nữ. Bỗng, một trong số các bạn nữ thốt lên:
“Eo ôi, hoa hướng dương ai làm mà xinh thế!”
Tôi nhìn cậu ấy rồi gật đầu như đúng rồi thế rồi đáp lời:
“Xinh đúng không, tớ cũng thấy thế á!”
“Không biết ai là tác giả của mấy bông hoa này ấy nhỉ?”
Một bạn nữ khác nhìn tôi rồi cười cười nói:
“Muốn biết ai làm không?”
Tôi đương nhiên muốn biết tác giả của mấy bông hoa này rồi thế rồi tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt long lanh:
“Muốn biết lắm cơ!”
Cậu ấy nhìn tôi với điệu bộ bí mật nói với tôi:
“Bí mật.. Không thể bật mí.”
Xong rồi cậu ấy lon ton chạy về phía chỗ mấy cậu con trai đang lục đục chẻ tre làm đạo cụ cho phong trào diễn ra sắp tới nói nói gì đấy tôi cũng chẳng biết nữa. Mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, trong mắt tôi giờ đây chỉ trông thấy mấy bông hoa xinh đẹp này thôi.
Được một lúc chúng tôi cũng cắm xong hoa, chỗ hoa ấy nhiều đến nỗi bọn con gái chúng tôi có thể cắm hoa bao cả cái bục giảng luôn a, trông thật đẹp.
Bọn tôi sao khi dọn dẹp thì đi ra xem bọn con trai chẻ tre dựng khung này kia. Vừa thấy bọn tôi ra, một trong số họ cất giọng hỏi chúng tôi:
“Cắm hoa xong rồi hả?”
Bọn tôi gật đầu rồi đồng thanh đáp:
“Xong rồi á!”
Nghe thấy thế thì bọn con trai lại đi dẹp hết chỗ tre đang chẻ, sắp xếp gọn gàng chỉnh chu lại rồi đi vào trong lớp tất cả, còn Hải lại chạy vào trong nhà vệ sinh làm gì không biết.
Tôi thấy mọi người vào lớp thì cũng lẽo đẽo đi theo.
Ngồi trong lớp tự nhiên thấy lạ lạ sao á, thầy Bích ngồi trên bàn giáo viên cười nói:
“Sự kiện trọng đại có khác ha, trang trí đẹp ghê nơi.”
“Hải đâu?”
Bọn con trai trong lớp đồng thanh hô vang:
“Nó đi” tút “lại nhan sắc rồi thầy.”
Khiến cả lớp cười ồ. Thấy thế thầy Bích mới nói:
“Ghê vậy sao?”
Tôi thật không hiểu chỉ là làm phong trào tái hiện lại cảnh quê thôi mà mọi người làm gì quá thế không biết. Nhưng tôi không biết một sự kiện quan trọng sẽ diễn ra làm thay đổi một phần cuộc sống của tôi, làm cho cuộc đời học sinh của tôi thêm màu sắc và đầy ý nghĩa.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro