Chương 6
Minh Hi
2024-04-05 00:40:09
Tôi muốn cho bản thân mình cơ hội sống hết mình với tình yêu, với chính bản thân mình. Và Hải đã cho tôi cọng rơm ấy, không dạy gì mà tôi không nắm lấy.
Hải hình thấy cái gật đầu của tôi mở to mắt mà nhìn, bị nhìn chằm chằm như thế tôi rất là ngại a. Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác không nhìn Hải nửa, chưa kịp quay đi thì Hải đã giữ tôi lại, Hải gấp rút nói:
“Này! Cậu vừa gật đầu đúng không?”
“Cậu đồng ý rồi đúng không?”
Tôi bị Hải hỏi dồn thì đỏ mặt, lúng túng nói:
“Thật.. Thật ra tôi cũng.. Cũng thích!”
Hải nhìn tôi gấp gáp:
“Thích? Thích cái gì a?”
“Thích!”
“Thích?”
“Thích cậu a!”
Mắt Hải đỏ ửng:
“Cậu nói thật không? Không đùa tớ nha!”
“Thế.. Cậu đồng ý làm bạn gái tớ rồi đúng không?”
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh nói chuyện với Hải:
“Cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết có được không?”
“Cậu cứ như thế làm tôi sợ a!”
Nghe tôi nói thế mặt Hải đỏ lên như củ cà rốt nhưng rồi cũng im lặng lắng nghe tôi.
Tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mà mở lời:
“Thật ra.. Tôi cũng thích cậu.. Nhưng!”
“Nhưng cái gì a!”
Hải gấp gáp chen lời.
Tôi im lặng nhìn Hải và không nói thêm lời nào. Thấy tôi như thế Hải cũng biết mình hơi hấp tấp nên cũng ngoan ngoãn mà im lặng để cho tôi nói tiếp a.
Như thế, tôi lại tiếp tục nói:
“Nhưng cậu quá nổi bật đi, quá phát sáng đi a. Cậu giống như là trung tâm vậy.. Làm tôi sợ.”
“Sợ cái gì?”
Hải nghiêm túc hỏi.
Tôi nhìn Hải rồi nói tiếp:
“Cậu giống như mặt trời vậy đó, tôi sợ mình sẽ giống như con thiêu thân.. Nếu đến gần cậu sẽ bốc cháy a.”
“Nghĩa là?”
Hải khó hiểu nhìn tôi.
Tôi cười khổ:
“Nghĩa là, tôi không dám đến gần cậu, chứ đừng nói là nói lời thích cậu.”
“Tôi sợ.. Sợ tình cảm của mình sẽ trở thành trò đùa.. trở thành câu chuyện vui trong miệng của mọi người..”
“Tôi sợ người mình thích sẽ không thích tôi..”
“Nên thôi.. Cứ như thế.. Để nó ở trong lòng thì tốt hơn.”
Hải bật cười:
“Cậu ngốc thật!”
Tôi nghe Hải nói thế thì cũng im lặng, chẳng còn lời gì để nói nữa a.
Quả thật, khi nói hết lòng mình tôi cảm thấy thật thoải mái a, kiểu như được giải thoát khỏi cái áp lực mà mình tự tạo ra. Dù bây giờ kết quả có thể nào tôi cũng chấp nhận a, chẳng có gì để xấu hổ hay ngại ngùng gì cả.
Hải nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:
“Cậu tin tớ, cho tớ một cơ hội được không?”
Tôi im lặng một lúc rồi nói:
“Tôi.. Tin cậu!”
Nói rồi tôi lại tiếp tục im lặng, Hải thấy tôi im lặng thì cũng im lặng mà nhìn tôi chẳng nói thêm lời nào cả.
Tôi với cậu ấy cứ ngồi trong lớp, chỉ có hai người ngồi đấy đến tận gần bốn giờ chiều. Đến lúc tôi gần về rồi vẫn ngỗi đấy không động đậy gì, khoảng còn mười lăm phút nữa tôi về thì Hải mới bắt đầu đưa tay ra rụt rè nắm lấy tay tôi. Tôi vốn muốn rụt lại nhưng rồi thôi, để cậu ấy nắm vậy.
Lúc tôi nói mình đi về, Hải ngỏ ý đưa tôi về nhà nhưng thôi, tôi từ chối vì tôi có đi xe đến trường và hình như.. Nhà tôi và nhà cậu ấy ngược hướng nhau nên thôi nhà ai nấy về đi.
Tối hôm ấy, tôi ngồi trong phòng học bài mà chẳng thể nào tập trung được.
Aaaaa người tôi thích cũng thích tôi và.. Chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau a. Thật không thể tin được.
Không thể tập trung được nên thôi, tôi quyết định ôm truyện tranh a. Dù sau, bài tập ngày mai tôi cũng gần như làm xong rồi còn phần mấy môn xã hội ngày mai học thì.. ngày mai học.
Tôi ôm quyển truyện đọc mà lòng vui vui sao sao a, đọc được một lúc lâu đến khoảng mười một giờ tối thì tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau, như mọi khi tôi đến lớp vẫn đúng giờ. Vừa đến lớp, tôi đã thấy ai đó ngồi ở chỗ tôi rồi, tôi khá ngạc nhiên định đi ra ngoài xem mình có đi nhầm lớp hay không thì một giọng nói khá nghiêm túc vang lên:
“Đứng lại!”
Tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn ngay vì nghe giọng nói ấy khá quen.. à, thì ra là Hải đang ngồi ở chỗ tôi a.
Hải định nói gì đó với tôi a, trông có vẻ khá tức giận tôi nhìn thôi cũng đã thấy rén run cả người.
Cũng may, tiếng chuông trường đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Ngay khi nghe tiếng chuông, tôi lập tức lao vào bàn vứt cặp sách lên đấy rồi chạy ngay ra xếp hàng và làm như không nhìn thấy Hải. Hải thấy thế thì cũng chẳng nói gì mà đi ra ngay sau tôi.
Xếp hàng xong, tôi ngoan ngoãn và im lặng đi vào lớp, từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào. Hải đi vào, đi ngang chỗ tôi dừng lại và nói:
“Lát ra chơi nói chuyện với tôi xíu.”
Tôi nghe thế thì cũng chẳng biết nói gì.. và cũng chẳng biết gì để nói. Chỉ mong lâu lâu ra chơi một chút xíu vì lúc nãy trong Hải.. rất nghiêm túc a. Nghiêm túc đến mức đáng sợ.
Hết chương 6
Hải hình thấy cái gật đầu của tôi mở to mắt mà nhìn, bị nhìn chằm chằm như thế tôi rất là ngại a. Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác không nhìn Hải nửa, chưa kịp quay đi thì Hải đã giữ tôi lại, Hải gấp rút nói:
“Này! Cậu vừa gật đầu đúng không?”
“Cậu đồng ý rồi đúng không?”
Tôi bị Hải hỏi dồn thì đỏ mặt, lúng túng nói:
“Thật.. Thật ra tôi cũng.. Cũng thích!”
Hải nhìn tôi gấp gáp:
“Thích? Thích cái gì a?”
“Thích!”
“Thích?”
“Thích cậu a!”
Mắt Hải đỏ ửng:
“Cậu nói thật không? Không đùa tớ nha!”
“Thế.. Cậu đồng ý làm bạn gái tớ rồi đúng không?”
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh nói chuyện với Hải:
“Cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết có được không?”
“Cậu cứ như thế làm tôi sợ a!”
Nghe tôi nói thế mặt Hải đỏ lên như củ cà rốt nhưng rồi cũng im lặng lắng nghe tôi.
Tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mà mở lời:
“Thật ra.. Tôi cũng thích cậu.. Nhưng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng cái gì a!”
Hải gấp gáp chen lời.
Tôi im lặng nhìn Hải và không nói thêm lời nào. Thấy tôi như thế Hải cũng biết mình hơi hấp tấp nên cũng ngoan ngoãn mà im lặng để cho tôi nói tiếp a.
Như thế, tôi lại tiếp tục nói:
“Nhưng cậu quá nổi bật đi, quá phát sáng đi a. Cậu giống như là trung tâm vậy.. Làm tôi sợ.”
“Sợ cái gì?”
Hải nghiêm túc hỏi.
Tôi nhìn Hải rồi nói tiếp:
“Cậu giống như mặt trời vậy đó, tôi sợ mình sẽ giống như con thiêu thân.. Nếu đến gần cậu sẽ bốc cháy a.”
“Nghĩa là?”
Hải khó hiểu nhìn tôi.
Tôi cười khổ:
“Nghĩa là, tôi không dám đến gần cậu, chứ đừng nói là nói lời thích cậu.”
“Tôi sợ.. Sợ tình cảm của mình sẽ trở thành trò đùa.. trở thành câu chuyện vui trong miệng của mọi người..”
“Tôi sợ người mình thích sẽ không thích tôi..”
“Nên thôi.. Cứ như thế.. Để nó ở trong lòng thì tốt hơn.”
Hải bật cười:
“Cậu ngốc thật!”
Tôi nghe Hải nói thế thì cũng im lặng, chẳng còn lời gì để nói nữa a.
Quả thật, khi nói hết lòng mình tôi cảm thấy thật thoải mái a, kiểu như được giải thoát khỏi cái áp lực mà mình tự tạo ra. Dù bây giờ kết quả có thể nào tôi cũng chấp nhận a, chẳng có gì để xấu hổ hay ngại ngùng gì cả.
Hải nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu tin tớ, cho tớ một cơ hội được không?”
Tôi im lặng một lúc rồi nói:
“Tôi.. Tin cậu!”
Nói rồi tôi lại tiếp tục im lặng, Hải thấy tôi im lặng thì cũng im lặng mà nhìn tôi chẳng nói thêm lời nào cả.
Tôi với cậu ấy cứ ngồi trong lớp, chỉ có hai người ngồi đấy đến tận gần bốn giờ chiều. Đến lúc tôi gần về rồi vẫn ngỗi đấy không động đậy gì, khoảng còn mười lăm phút nữa tôi về thì Hải mới bắt đầu đưa tay ra rụt rè nắm lấy tay tôi. Tôi vốn muốn rụt lại nhưng rồi thôi, để cậu ấy nắm vậy.
Lúc tôi nói mình đi về, Hải ngỏ ý đưa tôi về nhà nhưng thôi, tôi từ chối vì tôi có đi xe đến trường và hình như.. Nhà tôi và nhà cậu ấy ngược hướng nhau nên thôi nhà ai nấy về đi.
Tối hôm ấy, tôi ngồi trong phòng học bài mà chẳng thể nào tập trung được.
Aaaaa người tôi thích cũng thích tôi và.. Chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau a. Thật không thể tin được.
Không thể tập trung được nên thôi, tôi quyết định ôm truyện tranh a. Dù sau, bài tập ngày mai tôi cũng gần như làm xong rồi còn phần mấy môn xã hội ngày mai học thì.. ngày mai học.
Tôi ôm quyển truyện đọc mà lòng vui vui sao sao a, đọc được một lúc lâu đến khoảng mười một giờ tối thì tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau, như mọi khi tôi đến lớp vẫn đúng giờ. Vừa đến lớp, tôi đã thấy ai đó ngồi ở chỗ tôi rồi, tôi khá ngạc nhiên định đi ra ngoài xem mình có đi nhầm lớp hay không thì một giọng nói khá nghiêm túc vang lên:
“Đứng lại!”
Tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn ngay vì nghe giọng nói ấy khá quen.. à, thì ra là Hải đang ngồi ở chỗ tôi a.
Hải định nói gì đó với tôi a, trông có vẻ khá tức giận tôi nhìn thôi cũng đã thấy rén run cả người.
Cũng may, tiếng chuông trường đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Ngay khi nghe tiếng chuông, tôi lập tức lao vào bàn vứt cặp sách lên đấy rồi chạy ngay ra xếp hàng và làm như không nhìn thấy Hải. Hải thấy thế thì cũng chẳng nói gì mà đi ra ngay sau tôi.
Xếp hàng xong, tôi ngoan ngoãn và im lặng đi vào lớp, từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào. Hải đi vào, đi ngang chỗ tôi dừng lại và nói:
“Lát ra chơi nói chuyện với tôi xíu.”
Tôi nghe thế thì cũng chẳng biết nói gì.. và cũng chẳng biết gì để nói. Chỉ mong lâu lâu ra chơi một chút xíu vì lúc nãy trong Hải.. rất nghiêm túc a. Nghiêm túc đến mức đáng sợ.
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro