Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 10
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Lục Chính cẩn thận ngắm lại một lần rồi cất bức tranh đi, bắt đầu soạn đề án cho hội nghị lần tới —— Với tư cách là nghị viên cấp cao, nhân lực đoàn cố vấn của hắn chỉ dừng lại ở một con số thuộc hàng đơn vị. Đa phần những việc quan trọng đều là tự hắn xử lý. Khối lượng công việc tuy rất lớn, nhưng bù lại độ bảo mật lại rất cao.
Làm xong bản thảo đề án, Lục Chính gọi Sara tới để chỉnh sửa bản thảo. Đến ba giờ sáng, hắn mới đi ngủ.
Bác sĩ hẹn mười giờ sáng. Lục Chính bị Sara điều khiển máy tiêm tự động đánh thức. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, không chút nào kinh ngạc khi thấy tay chân của mình đã bị vòng kim loại còng lại. Ở mép giường là hơn chục ống tiêm đã qua sử dụng. Sara đang túi bụi tìm vị trí tiêm thích hợp rồi từ từ đẩy kim về phía trước.
“Ngươi có thể gọi ta dậy trước mà.”
Dung dịch được tiêm trong cơ thể phát huy đúng tác dụng. Toàn thân Lục Chính như bị xe tải ép chặt, không nơi nào là không đau đớn. Hai tay hắn siết chặt, mồ hôi cô đọng thành nước, thấm ướt ga trải giường.
“Căn cứ theo dữ liệu, nếu thức dậy, ngài sẽ phải chịu thêm 15 phút tác dụng phụ của việc điều trị.”
Mũi kim cuối cùng cũng kết thúc tác dụng của thuốc. Sara điều khiển cánh tay cơ khí dán lớp da mô phỏng lên lỗ kim, đảm bảo rằng không gì có thể bị lộ ra ngoài.
Nó chuyển sang một giọng nữ nhẹ nhàng, nhắc nhở: “Mời ngài thay quần áo. Mười phút nữa bác sĩ sẽ đến.”
“Chuyển về giọng gốc đi.”
“Vâng.” Nó cắt ngang bằng một giọng nam dịu dàng.
Lục Chính thay một bộ đồ bông ở nhà, đợi bác sĩ đến cửa.
Bác sĩ riêng của hắn là một người phụ nữ trung niên nghiêm cẩn lại gọn gàng. Lục Chính thường gọi cô là bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương rất quen thuộc với bệnh nhân của mình. Cô dùng thiết bị nhỏ mang theo bên người để kiểm tra cơ thể của Lục Chính. Sau đó nhanh chóng xuất ra một mẫu chẩn đoán và phương án điều trị để Lục Chính ký xác nhận.
Sau khi Lục Chính ký xong, cô mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Thuốc đặc trị có thể duy trì các chỉ số thể chất của ngài trong thời gian ngắn, nhưng nó cũng chỉ điều trị được triệu chứng chứ không trị được nguyên nhân gốc rễ. Tôi vẫn mong ngài sẽ nhập viện để điều trị.”
“Cảm ơn đề nghị của bác sĩ,“ Lục Chính mặt không chút thay đổi nói: “Thật sự cảm ơn.”
Bác sĩ Vương hiểu rõ cô không thể thuyết phục được bệnh nhân của mình, đành phải vội vàng cáo từ.
Lục Chính nhìn bác sĩ Vương rời đi. Sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt suy sụp. Hắn vô sỉ dựa vào trên ghế sa lon nói với thuộc hạ: “Chú ý bác sĩ Vương. Nếu cô ta dám tiết lộ tin tức gì, lập tức thủ tiêu.”
“Vâng.”
Lục Chính lại sửa lại đề án hội nghị. Sửa xong, hắn lại thuận miệng hỏi Sara: “Tiểu Chu đang làm gì vậy?”
“Dạ...”
“Nói thẳng đi.”
“Cậu ấy đang nấu ăn.”
“Nấu ăn?”
“Học viện Khoa học và Công nghệ Thông Châu mở một bếp ăn chung. Cậu ấy đang nấu ăn.”
“Cho ai ăn?”
Lục Chính hỏi xong, cũng ý thức được đáp án câu hỏi này rất rõ ràng. Hắn dựa vào lưng ghế, nói: “Tìm lý do gọi Vi Trạch ra ngoài đi.”
“Vâng. Ngài muốn đích thân đi gặp Vi tiên sinh ạ?”
“Trông ta có giống rảnh không?”
“Ở đây hình như phải có dấu ba chấm.”
“Đưa ta đi học viện. Ta đi gặp tiểu Chu.”
“Vâng.”
—
“Cộc, cộc, cộc......”
Chu Hành đang chặt sườn. Anh mới mua được ít thịt ngon giá rẻ về, định nấu canh sườn cho Vi Trạch ăn.
Chu Hành bận đến toát mồ hôi, bảo Vi Trạch: “Rửa dưa chuột giúp anh với.”
Vi Trạch cẩm một quyển tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên: “Em đang bận, anh tự rửa đi.”
Chu Hành liếc cậu một cái, đặt con dao làm bếp xuống. Anh cầm lấy quả dưa chuột, dùng tay chà xát gai, rửa sạch dưới vòi nước chảy.
Cha mẹ Chu Hành quanh năm đi công tác cơ mật, có khi hai ba năm mới trở về một lần. Anh từ nhỏ đã tự lập, cho nên tài nghệ nấu nướng rất tốt.
Anh thả nguyên liệu và thêm nước vào trong nồi áp suất, điều chỉnh công suất nồi rồi ấn nút khởi động, sau đó thái dưa chuột nêm nếm thêm gia vị làm một đĩa dưa góp ăn kèm.
“Em có muốn ăn dâu tây không?”
“Em có.”
Chu Hành bắt đầu rửa dâu tây. Anh tỉ mỉ cắt hết phần lá xanh trên đầu mỗi quả dâu, rửa sạch lại với nước rồi đặt chúng lên đĩa.
Anh lại cắt thêm một quả dưa chuột, đang chuẩn bị khắc một bông hoa thật đẹp lại nghe Vi Trạch nói: “Nhà em có việc đột xuất, em phải về trước đây.”
“Có thể đợi anh 20 phút không? Canh nấu sắp xong rồi.”
“Có việc rất gấp, canh thì hẹn để lần sau ăn đi.”
“Nếu không thì đợi nấu canh xong anh mang qua cho em?”
“Không cần đâu, anh tự ăn đi.”
Chu Hành buông con dao phay xuống, chỉ bắt kịp bóng lưng của Vi Trạch. Cậu đi vội vàng như vậy, giống như đã sớm mất hết kiên nhẫn với nơi này, giống như không có chút lưu luyến nào với Chu Hành.
Chu Hành rửa qua mặt bằng nước lạnh, kìm nén sự mất mát trong lòng. Anh cầm lấy quyển sách Vi Trạch để lại cất gọn vào trong cặp sách. Chờ canh nấu xong rồi, anh đóng gói cả đống đồ ăn và dâu tây lại, chuẩn bị chờ tới giờ cơm tối thì lấy ra ăn.
Anh lưng đeo cặp, tay xách hộp cơm đang muốn rời khỏi trường thì vòng tay bỗng kêu lên, hiện lên một thông báo —— “Tin tuyển dụng: Cần tuyển gấp một trợ lý vẽ.”
Mỗi tháng Chu Hành đều được người nhà gửi sinh hoạt phí, như vậy là quá đủ để nuôi sống bản thân. Nhưng nếu anh muốn mua thêm quà cho Vi Trạch thì số tiền ấy cũng không đủ dùng lắm.
Anh thường xuyên kiếm mấy công việc part-time. Vị trí trợ lý vẽ này anh cũng rất có kinh nghiệm —— hầu hết đều có nhu cầu tuyển người khi thời hạn giao bản thảo sắp đến và họa sĩ đang rất vội.
Giờ mà về nhà thì cũng không có chuyện gì để làm. Chu Hành hơi suy tư ấn mở thông báo, xem kỹ yêu cầu công việc cùng mức thù lao, sau đó ấn vào phần ứng tuyển. Hồ sơ lý lịch tự động được gửi đi.
Tin tuyển người này được thông qua máy chủ Liên minh, vậy nên việc phản hồi cũng rất nhanh. Mười phút sau, Chu Hành nhận được thông báo ứng tuyển thành công. Anh cúi đầu nhìn địa chỉ, là ở một phòng trưng bày cách học viện không xa.
Chu Hành quay về phòng học lấy dụng cụ vẽ tranh, không nhanh không chậm chạy tới phòng trưng bày trên địa chỉ. Sau khi đến phòng vẽ được chỉ định, anh dùng vòng tay để mở cửa.
“Tinh ——”
Vòng tay được thông qua. Chu Hành rảo bước tiến vào, nhìn thấy có người đã ngồi trong phòng. Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc.
“Cậu là Chu tiên sinh sao?” Người nọ mở miệng. Nghe giọng nói này anh lại càng thấy quen.
“Vâng, là tôi. Ngài là Lục tiên sinh?” Xuất phát từ lễ phép, Chu Hành vẫn đứng tại chỗ, chưa vội tiến về phía trước.
“Có phải mấy ngày trước cậu ở thư viện vẽ qua đêm không?”
Lục Chính quay lưng về phía Chu Hành, cúi đầu nhìn máy tính bảng. Khuôn mặt của Chu Hành xuất hiện mờ mờ trên màn hình.
“Đúng vậy. Hôm đó ngài là người đã cho tôi mượn vòng tay phải không? “
Chu Hành thầm nghĩa thế giới này cũng thật nhỏ, đồng thời cũng thả lỏng đầu óc, tiến vài bước về phía trước.
“Cậu không cần dùng dụng cụ vẽ tranh, cứ trực tiếp tô màu trên tablet đi.” Lục Chính dừng một chút, lại nói, “Cậu đừng tới đây. Chút nữa tôi sẽ gửi hình qua máy tính cho cậu.”
“Vậy được.”
Chu Hành ngồi ở vị trí phía sau Lục tiên sinh. Nói là phía sau, nhưng cũng cách nhau tận 3 mét. Anh chỉ có thể nhìn được bóng lưng của hắn mà thôi.
—— Có lẽ người này không muốn để người khác nhìn mặt mình.
Nghĩ tới đây, Chu Hành đưa tay sờ sờ bụng. Anh thấy có chút đói bụng.
“Lục tiên sinh đã ăn cơm chưa?”
“Tôi chưa.”
“Ngài muốn ăn canh không? Tôi vừa làm ở trường xong.”
“Cũng được.”
“Ngài muốn ăn dâu tây hay là?”
“Không cần đâu, quá lạnh. Cậu cứ đặt bát canh lên tay người máy, nó sẽ mang lại đây cho tôi.”
“Vâng.”
Làm xong bản thảo đề án, Lục Chính gọi Sara tới để chỉnh sửa bản thảo. Đến ba giờ sáng, hắn mới đi ngủ.
Bác sĩ hẹn mười giờ sáng. Lục Chính bị Sara điều khiển máy tiêm tự động đánh thức. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, không chút nào kinh ngạc khi thấy tay chân của mình đã bị vòng kim loại còng lại. Ở mép giường là hơn chục ống tiêm đã qua sử dụng. Sara đang túi bụi tìm vị trí tiêm thích hợp rồi từ từ đẩy kim về phía trước.
“Ngươi có thể gọi ta dậy trước mà.”
Dung dịch được tiêm trong cơ thể phát huy đúng tác dụng. Toàn thân Lục Chính như bị xe tải ép chặt, không nơi nào là không đau đớn. Hai tay hắn siết chặt, mồ hôi cô đọng thành nước, thấm ướt ga trải giường.
“Căn cứ theo dữ liệu, nếu thức dậy, ngài sẽ phải chịu thêm 15 phút tác dụng phụ của việc điều trị.”
Mũi kim cuối cùng cũng kết thúc tác dụng của thuốc. Sara điều khiển cánh tay cơ khí dán lớp da mô phỏng lên lỗ kim, đảm bảo rằng không gì có thể bị lộ ra ngoài.
Nó chuyển sang một giọng nữ nhẹ nhàng, nhắc nhở: “Mời ngài thay quần áo. Mười phút nữa bác sĩ sẽ đến.”
“Chuyển về giọng gốc đi.”
“Vâng.” Nó cắt ngang bằng một giọng nam dịu dàng.
Lục Chính thay một bộ đồ bông ở nhà, đợi bác sĩ đến cửa.
Bác sĩ riêng của hắn là một người phụ nữ trung niên nghiêm cẩn lại gọn gàng. Lục Chính thường gọi cô là bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương rất quen thuộc với bệnh nhân của mình. Cô dùng thiết bị nhỏ mang theo bên người để kiểm tra cơ thể của Lục Chính. Sau đó nhanh chóng xuất ra một mẫu chẩn đoán và phương án điều trị để Lục Chính ký xác nhận.
Sau khi Lục Chính ký xong, cô mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Thuốc đặc trị có thể duy trì các chỉ số thể chất của ngài trong thời gian ngắn, nhưng nó cũng chỉ điều trị được triệu chứng chứ không trị được nguyên nhân gốc rễ. Tôi vẫn mong ngài sẽ nhập viện để điều trị.”
“Cảm ơn đề nghị của bác sĩ,“ Lục Chính mặt không chút thay đổi nói: “Thật sự cảm ơn.”
Bác sĩ Vương hiểu rõ cô không thể thuyết phục được bệnh nhân của mình, đành phải vội vàng cáo từ.
Lục Chính nhìn bác sĩ Vương rời đi. Sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt suy sụp. Hắn vô sỉ dựa vào trên ghế sa lon nói với thuộc hạ: “Chú ý bác sĩ Vương. Nếu cô ta dám tiết lộ tin tức gì, lập tức thủ tiêu.”
“Vâng.”
Lục Chính lại sửa lại đề án hội nghị. Sửa xong, hắn lại thuận miệng hỏi Sara: “Tiểu Chu đang làm gì vậy?”
“Dạ...”
“Nói thẳng đi.”
“Cậu ấy đang nấu ăn.”
“Nấu ăn?”
“Học viện Khoa học và Công nghệ Thông Châu mở một bếp ăn chung. Cậu ấy đang nấu ăn.”
“Cho ai ăn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Chính hỏi xong, cũng ý thức được đáp án câu hỏi này rất rõ ràng. Hắn dựa vào lưng ghế, nói: “Tìm lý do gọi Vi Trạch ra ngoài đi.”
“Vâng. Ngài muốn đích thân đi gặp Vi tiên sinh ạ?”
“Trông ta có giống rảnh không?”
“Ở đây hình như phải có dấu ba chấm.”
“Đưa ta đi học viện. Ta đi gặp tiểu Chu.”
“Vâng.”
—
“Cộc, cộc, cộc......”
Chu Hành đang chặt sườn. Anh mới mua được ít thịt ngon giá rẻ về, định nấu canh sườn cho Vi Trạch ăn.
Chu Hành bận đến toát mồ hôi, bảo Vi Trạch: “Rửa dưa chuột giúp anh với.”
Vi Trạch cẩm một quyển tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên: “Em đang bận, anh tự rửa đi.”
Chu Hành liếc cậu một cái, đặt con dao làm bếp xuống. Anh cầm lấy quả dưa chuột, dùng tay chà xát gai, rửa sạch dưới vòi nước chảy.
Cha mẹ Chu Hành quanh năm đi công tác cơ mật, có khi hai ba năm mới trở về một lần. Anh từ nhỏ đã tự lập, cho nên tài nghệ nấu nướng rất tốt.
Anh thả nguyên liệu và thêm nước vào trong nồi áp suất, điều chỉnh công suất nồi rồi ấn nút khởi động, sau đó thái dưa chuột nêm nếm thêm gia vị làm một đĩa dưa góp ăn kèm.
“Em có muốn ăn dâu tây không?”
“Em có.”
Chu Hành bắt đầu rửa dâu tây. Anh tỉ mỉ cắt hết phần lá xanh trên đầu mỗi quả dâu, rửa sạch lại với nước rồi đặt chúng lên đĩa.
Anh lại cắt thêm một quả dưa chuột, đang chuẩn bị khắc một bông hoa thật đẹp lại nghe Vi Trạch nói: “Nhà em có việc đột xuất, em phải về trước đây.”
“Có thể đợi anh 20 phút không? Canh nấu sắp xong rồi.”
“Có việc rất gấp, canh thì hẹn để lần sau ăn đi.”
“Nếu không thì đợi nấu canh xong anh mang qua cho em?”
“Không cần đâu, anh tự ăn đi.”
Chu Hành buông con dao phay xuống, chỉ bắt kịp bóng lưng của Vi Trạch. Cậu đi vội vàng như vậy, giống như đã sớm mất hết kiên nhẫn với nơi này, giống như không có chút lưu luyến nào với Chu Hành.
Chu Hành rửa qua mặt bằng nước lạnh, kìm nén sự mất mát trong lòng. Anh cầm lấy quyển sách Vi Trạch để lại cất gọn vào trong cặp sách. Chờ canh nấu xong rồi, anh đóng gói cả đống đồ ăn và dâu tây lại, chuẩn bị chờ tới giờ cơm tối thì lấy ra ăn.
Anh lưng đeo cặp, tay xách hộp cơm đang muốn rời khỏi trường thì vòng tay bỗng kêu lên, hiện lên một thông báo —— “Tin tuyển dụng: Cần tuyển gấp một trợ lý vẽ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi tháng Chu Hành đều được người nhà gửi sinh hoạt phí, như vậy là quá đủ để nuôi sống bản thân. Nhưng nếu anh muốn mua thêm quà cho Vi Trạch thì số tiền ấy cũng không đủ dùng lắm.
Anh thường xuyên kiếm mấy công việc part-time. Vị trí trợ lý vẽ này anh cũng rất có kinh nghiệm —— hầu hết đều có nhu cầu tuyển người khi thời hạn giao bản thảo sắp đến và họa sĩ đang rất vội.
Giờ mà về nhà thì cũng không có chuyện gì để làm. Chu Hành hơi suy tư ấn mở thông báo, xem kỹ yêu cầu công việc cùng mức thù lao, sau đó ấn vào phần ứng tuyển. Hồ sơ lý lịch tự động được gửi đi.
Tin tuyển người này được thông qua máy chủ Liên minh, vậy nên việc phản hồi cũng rất nhanh. Mười phút sau, Chu Hành nhận được thông báo ứng tuyển thành công. Anh cúi đầu nhìn địa chỉ, là ở một phòng trưng bày cách học viện không xa.
Chu Hành quay về phòng học lấy dụng cụ vẽ tranh, không nhanh không chậm chạy tới phòng trưng bày trên địa chỉ. Sau khi đến phòng vẽ được chỉ định, anh dùng vòng tay để mở cửa.
“Tinh ——”
Vòng tay được thông qua. Chu Hành rảo bước tiến vào, nhìn thấy có người đã ngồi trong phòng. Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc.
“Cậu là Chu tiên sinh sao?” Người nọ mở miệng. Nghe giọng nói này anh lại càng thấy quen.
“Vâng, là tôi. Ngài là Lục tiên sinh?” Xuất phát từ lễ phép, Chu Hành vẫn đứng tại chỗ, chưa vội tiến về phía trước.
“Có phải mấy ngày trước cậu ở thư viện vẽ qua đêm không?”
Lục Chính quay lưng về phía Chu Hành, cúi đầu nhìn máy tính bảng. Khuôn mặt của Chu Hành xuất hiện mờ mờ trên màn hình.
“Đúng vậy. Hôm đó ngài là người đã cho tôi mượn vòng tay phải không? “
Chu Hành thầm nghĩa thế giới này cũng thật nhỏ, đồng thời cũng thả lỏng đầu óc, tiến vài bước về phía trước.
“Cậu không cần dùng dụng cụ vẽ tranh, cứ trực tiếp tô màu trên tablet đi.” Lục Chính dừng một chút, lại nói, “Cậu đừng tới đây. Chút nữa tôi sẽ gửi hình qua máy tính cho cậu.”
“Vậy được.”
Chu Hành ngồi ở vị trí phía sau Lục tiên sinh. Nói là phía sau, nhưng cũng cách nhau tận 3 mét. Anh chỉ có thể nhìn được bóng lưng của hắn mà thôi.
—— Có lẽ người này không muốn để người khác nhìn mặt mình.
Nghĩ tới đây, Chu Hành đưa tay sờ sờ bụng. Anh thấy có chút đói bụng.
“Lục tiên sinh đã ăn cơm chưa?”
“Tôi chưa.”
“Ngài muốn ăn canh không? Tôi vừa làm ở trường xong.”
“Cũng được.”
“Ngài muốn ăn dâu tây hay là?”
“Không cần đâu, quá lạnh. Cậu cứ đặt bát canh lên tay người máy, nó sẽ mang lại đây cho tôi.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro