Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 9
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Nhà hàng Diss cũng không phải rẻ, nhưng trước khi tới đây Vi Trạch đã làm một bữa thịnh soạn rồi, đương nhiên sẽ cảm giác được sự chênh lệch.
Chu Hành hôm nay cũng không ngọt ngào gì. Hai người họ ngồi ở đại sảnh, mặc dù có ngăn cách nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo cách đó không xa. Đồ ăn cũng bình thường, không có gì đặc sắc ngon miệng.
Hai người không mặn không nhạt mà ăn bữa cơm. Chu Hành đưa vòng tay ra, vì cấp bậc cao nên nhà hàng giảm giá cho anh 20%.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người họ đến đây ăn cơm. Trước đây việc này khiến Vi Trạch vực kỳ tự hào, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại khiến cậu thấy ghét bỏ.
—— nếu Chu Hành có đủ tiền, anh hoàn toàn không cần tận dụng khoản chiết khấu 20% này.
Ánh mắt Vi Trạch dừng lại ở bó hoa trong tay. Cậu rốt cuộc cũng tìm được một chỗ để trút giận, không nặng không nhẹ mà nói; “Hoa không tươi tí nào cả. Cánh hoa đều nhăn cả rồi.”
“Gửi ở tiệm hoa nửa ngày, hoa có tươi đến đâu cũng sẽ không còn tươi.”
Chu Hành đáp trả. Nhìn khuôn mặt sững sờ của Vi Trạch, anh bỗng thấy thoải mái trong lòng. Chu Hành không phải thằng ngốc. Ít nhất thì anh vẫn có năng lực phán đoán cơ bản nhất. Anh không tin dù chỉ một lời mà Vi Trạch vừa nói với anh ở cổng trường.
Anh biết Vi Trạch đang lừa mình, nhưng anh không muốn tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất. Anh không muốn làm hỏng ngày lễ tình nhân của họ.
Ngực Vi Trạch kịch liệt phập phồng vài cái. Cậu quay mặt đi, không nói nữa.
Chu Hành nhìn thấy, trong lòng lại càng lạnh. Theo tính cách của Vi Trạch, nếu cậu đã chọn một điều nhịn là chín điều lành thì chứng tỏ cậu đang chột dạ, đang nói dối.
“Đi thôi, còn nhường chỗ cho người sau.”
Chu Hành thờ ơ nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài. Anh đi mấy chục bước, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Chu Hành siết chặt nắm tay, nhưng cũng không thể không quay đầu nhìn lại. Vi Trạch quả nhiên còn đứng ở bên bàn. Đầu cậu cúi gằm, nhìn không rõ vẽ mặt.
Lòng Chu Hành vừa đau vừa xót. Anh rất giận, nhưng lại cũng rất thương —— Anh sải bước quay lại, khoác lấy vai Vi Trạch, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngây người ra như thế, chúng ta cùng nhau về đi.”
Lông mi thật dài của Vi Trạch còn vương hơi nước mà chớp chớp. Cậu ngoan ngoãn đi theo Chu Hành ra khỏi nhà hàng, lại dừng lại, nức nở nói: “Em cứ nghĩ anh muốn bỏ rơi em.”
“Nghĩ linh tinh.” Chu Hành giơ tay, do dự một chút rồi xoa tóc Vi Trạch, “Anh chỉ giận chút thôi. Ai bảo em trưa nay không nghe điện thoại của anh.”
“Lúc đó em đang ăn cơm với chú nên thật sự không tiện nghe máy.”
“Ừ, anh biết rồi.” Chu Hành mệt mỏi cực kỳ, nhưng anh vẫn cố gồng mình, “Về thôi. Sắp đến giờ ký túc xá tắt đèn rồi.”
“Chu Hành.” Vi Trạch ngẩng đầu, nhìn gương mặt mê người của Chu Hành, có cố cũng không thể thành thật nói cho anh biết hôm nay mình đã làm những gì. Cuối cùng cậu chỉ có thể nói, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Đây có lẽ là câu trả lời chiếu lệ nhất từ trước đến giờ của Chu Hành. Nhưng anh vẫn ôm chặt Vi Trạch, phát hiện cả người cậu đang hơi run lên.
“Lạnh à?” Chu Hành không chờ Vi Trạch trả lời, trực tiếp cởi áo khoác khoác lên vai đối phương, sau đó bắt một chiếc xe taxi.
Hai người lên xe xong, Chu Hành đọc địa chỉ. Tài xế nhịn không được mà quay lại, nói: “Chỗ đó cách đây cũng chỉ có 800 mét. Hai người đi bộ qua đó cũng được mà.”
“Nhưng mà tôi đi không nổi nữa rồi, phiền anh đưa chúng tôi tới đó đi.”
Chu Hành khoanh tay hơi co người lại. Vi Trạch trộm ngắm anh một chút, trong lòng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Ký túc xá của Chu Hành và Vi Trạch là hai tòa khác nhau. Anh trước tiên tiễn người đến cửa ký túc rồi mới quay người trở về tòa của mình.
Tắm xong, anh leo lên giường nghỉ ngơi. Mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ anh mới nhớ ra mình để quên mất bó hồng kia ở nhà hàng.
—— Lúc ấy Vi Trạch cũng không ôm nó. Có lẽ cậu ấy cũng chẳng muốn cầm bó hoa ấy.
Chu Hành thở dài, kéo chăn lên, không thèm nghĩ nhiều nữa.
—
“Tiên sinh, hoa hồng của ngài tới rồi.”
Âm thanh máy móc của Sara có một chút vui sướng cùng chế nhạo. Nó điều khiển thiết bị truyền tự động, chuyển bó hoa hồng đã không còn tươi mới đến cạnh bàn làm việc của Lục Chính.
Lục Chính đang vẽ tranh trên tablet. Hắn nhân lúc rảnh tay nhìn thoáng qua, dặn dò nói: “Làm thành hoa khô rồi cắm vào lọ đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
“Lại đây nhìn thử bức vẽ của ta đi.”
“Vâng.”
Sara là AI, vậy nên nó có một kho ngôn từ rất phong phú, hoàn toàn có thể hết lời khen ngợi chủ nhân của mình —— Hắn gọi nó qua cũng là để nó làm vậy.
Nhưng khoảng thời gian để nó “nhìn ngắm” bức vẽ kia cũng chỉ tốn 0.1 giây.
“Thế nào?”
“Ngài vẽ thật đẹp.”
“Là do em ấy vốn đã rất đẹp.”
Lục Chính bưng chén thuốc lên, mặt không đổi sắc mà uống cạn một chén lớn. Bản vẽ trên máy tính đã tới giai đoạn tô màu hoàn thiện, có thể nhìn rõ người trong tranh là Chu Hành.
Trên đó, là hình ảnh Chu Hành ôm một bó hồng to đứng dưới bóng cây, co người lại vì hồi hộp. Anh đang đợi người yêu của mình xuống lầu, lại không biết được rằng người yêu của anh đang mập mờ ái muội cùng một người đàn ông.
“A ——”
Lục Chính cười một tiếng, giọng nói căng thẳng, bắt đầu ho khan một cách kịch liệt.
“Tiên sinh ——”
“Mang thêm một chén thuốc nữa đến đây cho ta.”
“Nhưng bác sĩ ——”
“Im mồm.”
“Vâng thưa ngài.”
Lục Chính hơi luống cuống với lấy tờ giấy ăn, che miệng lại. Một lát sau, khi hắn buông tay, trên tờ giấy ăn xuất hiện thêm một búng máu đỏ tươi.
Nước ấm, bình thuốc, khăn lông cùng một con mèo bông nhanh chóng được thiết bị truyền tự động mang đến.
Lục Chính uống thuốc, rót hai ly nước ấm, dùng khăn lông ướt lau qua mặt mũi tay chân, ánh mắt dừng lại ở con mèo bông kia, dù biết rõ những vẫn cố tình hỏi: “Mang nó lại đây làm gì?”
“Để Tiểu Hắc làm bạn với ngài.”
“Tiểu Hắc chết rồi. Con thú nhồi bông này dù có được làm giống đến mấy thì cũng không phải nó.”
Lục Chính nói xong những lời này, lại bế con thú nhồi bông lên, đặt nó ở trên đùi mà vuốt ve.
Chu Hành hôm nay cũng không ngọt ngào gì. Hai người họ ngồi ở đại sảnh, mặc dù có ngăn cách nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo cách đó không xa. Đồ ăn cũng bình thường, không có gì đặc sắc ngon miệng.
Hai người không mặn không nhạt mà ăn bữa cơm. Chu Hành đưa vòng tay ra, vì cấp bậc cao nên nhà hàng giảm giá cho anh 20%.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người họ đến đây ăn cơm. Trước đây việc này khiến Vi Trạch vực kỳ tự hào, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại khiến cậu thấy ghét bỏ.
—— nếu Chu Hành có đủ tiền, anh hoàn toàn không cần tận dụng khoản chiết khấu 20% này.
Ánh mắt Vi Trạch dừng lại ở bó hoa trong tay. Cậu rốt cuộc cũng tìm được một chỗ để trút giận, không nặng không nhẹ mà nói; “Hoa không tươi tí nào cả. Cánh hoa đều nhăn cả rồi.”
“Gửi ở tiệm hoa nửa ngày, hoa có tươi đến đâu cũng sẽ không còn tươi.”
Chu Hành đáp trả. Nhìn khuôn mặt sững sờ của Vi Trạch, anh bỗng thấy thoải mái trong lòng. Chu Hành không phải thằng ngốc. Ít nhất thì anh vẫn có năng lực phán đoán cơ bản nhất. Anh không tin dù chỉ một lời mà Vi Trạch vừa nói với anh ở cổng trường.
Anh biết Vi Trạch đang lừa mình, nhưng anh không muốn tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất. Anh không muốn làm hỏng ngày lễ tình nhân của họ.
Ngực Vi Trạch kịch liệt phập phồng vài cái. Cậu quay mặt đi, không nói nữa.
Chu Hành nhìn thấy, trong lòng lại càng lạnh. Theo tính cách của Vi Trạch, nếu cậu đã chọn một điều nhịn là chín điều lành thì chứng tỏ cậu đang chột dạ, đang nói dối.
“Đi thôi, còn nhường chỗ cho người sau.”
Chu Hành thờ ơ nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài. Anh đi mấy chục bước, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Chu Hành siết chặt nắm tay, nhưng cũng không thể không quay đầu nhìn lại. Vi Trạch quả nhiên còn đứng ở bên bàn. Đầu cậu cúi gằm, nhìn không rõ vẽ mặt.
Lòng Chu Hành vừa đau vừa xót. Anh rất giận, nhưng lại cũng rất thương —— Anh sải bước quay lại, khoác lấy vai Vi Trạch, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngây người ra như thế, chúng ta cùng nhau về đi.”
Lông mi thật dài của Vi Trạch còn vương hơi nước mà chớp chớp. Cậu ngoan ngoãn đi theo Chu Hành ra khỏi nhà hàng, lại dừng lại, nức nở nói: “Em cứ nghĩ anh muốn bỏ rơi em.”
“Nghĩ linh tinh.” Chu Hành giơ tay, do dự một chút rồi xoa tóc Vi Trạch, “Anh chỉ giận chút thôi. Ai bảo em trưa nay không nghe điện thoại của anh.”
“Lúc đó em đang ăn cơm với chú nên thật sự không tiện nghe máy.”
“Ừ, anh biết rồi.” Chu Hành mệt mỏi cực kỳ, nhưng anh vẫn cố gồng mình, “Về thôi. Sắp đến giờ ký túc xá tắt đèn rồi.”
“Chu Hành.” Vi Trạch ngẩng đầu, nhìn gương mặt mê người của Chu Hành, có cố cũng không thể thành thật nói cho anh biết hôm nay mình đã làm những gì. Cuối cùng cậu chỉ có thể nói, “Em yêu anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cũng yêu em.”
Đây có lẽ là câu trả lời chiếu lệ nhất từ trước đến giờ của Chu Hành. Nhưng anh vẫn ôm chặt Vi Trạch, phát hiện cả người cậu đang hơi run lên.
“Lạnh à?” Chu Hành không chờ Vi Trạch trả lời, trực tiếp cởi áo khoác khoác lên vai đối phương, sau đó bắt một chiếc xe taxi.
Hai người lên xe xong, Chu Hành đọc địa chỉ. Tài xế nhịn không được mà quay lại, nói: “Chỗ đó cách đây cũng chỉ có 800 mét. Hai người đi bộ qua đó cũng được mà.”
“Nhưng mà tôi đi không nổi nữa rồi, phiền anh đưa chúng tôi tới đó đi.”
Chu Hành khoanh tay hơi co người lại. Vi Trạch trộm ngắm anh một chút, trong lòng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Ký túc xá của Chu Hành và Vi Trạch là hai tòa khác nhau. Anh trước tiên tiễn người đến cửa ký túc rồi mới quay người trở về tòa của mình.
Tắm xong, anh leo lên giường nghỉ ngơi. Mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ anh mới nhớ ra mình để quên mất bó hồng kia ở nhà hàng.
—— Lúc ấy Vi Trạch cũng không ôm nó. Có lẽ cậu ấy cũng chẳng muốn cầm bó hoa ấy.
Chu Hành thở dài, kéo chăn lên, không thèm nghĩ nhiều nữa.
—
“Tiên sinh, hoa hồng của ngài tới rồi.”
Âm thanh máy móc của Sara có một chút vui sướng cùng chế nhạo. Nó điều khiển thiết bị truyền tự động, chuyển bó hoa hồng đã không còn tươi mới đến cạnh bàn làm việc của Lục Chính.
Lục Chính đang vẽ tranh trên tablet. Hắn nhân lúc rảnh tay nhìn thoáng qua, dặn dò nói: “Làm thành hoa khô rồi cắm vào lọ đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
“Lại đây nhìn thử bức vẽ của ta đi.”
“Vâng.”
Sara là AI, vậy nên nó có một kho ngôn từ rất phong phú, hoàn toàn có thể hết lời khen ngợi chủ nhân của mình —— Hắn gọi nó qua cũng là để nó làm vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khoảng thời gian để nó “nhìn ngắm” bức vẽ kia cũng chỉ tốn 0.1 giây.
“Thế nào?”
“Ngài vẽ thật đẹp.”
“Là do em ấy vốn đã rất đẹp.”
Lục Chính bưng chén thuốc lên, mặt không đổi sắc mà uống cạn một chén lớn. Bản vẽ trên máy tính đã tới giai đoạn tô màu hoàn thiện, có thể nhìn rõ người trong tranh là Chu Hành.
Trên đó, là hình ảnh Chu Hành ôm một bó hồng to đứng dưới bóng cây, co người lại vì hồi hộp. Anh đang đợi người yêu của mình xuống lầu, lại không biết được rằng người yêu của anh đang mập mờ ái muội cùng một người đàn ông.
“A ——”
Lục Chính cười một tiếng, giọng nói căng thẳng, bắt đầu ho khan một cách kịch liệt.
“Tiên sinh ——”
“Mang thêm một chén thuốc nữa đến đây cho ta.”
“Nhưng bác sĩ ——”
“Im mồm.”
“Vâng thưa ngài.”
Lục Chính hơi luống cuống với lấy tờ giấy ăn, che miệng lại. Một lát sau, khi hắn buông tay, trên tờ giấy ăn xuất hiện thêm một búng máu đỏ tươi.
Nước ấm, bình thuốc, khăn lông cùng một con mèo bông nhanh chóng được thiết bị truyền tự động mang đến.
Lục Chính uống thuốc, rót hai ly nước ấm, dùng khăn lông ướt lau qua mặt mũi tay chân, ánh mắt dừng lại ở con mèo bông kia, dù biết rõ những vẫn cố tình hỏi: “Mang nó lại đây làm gì?”
“Để Tiểu Hắc làm bạn với ngài.”
“Tiểu Hắc chết rồi. Con thú nhồi bông này dù có được làm giống đến mấy thì cũng không phải nó.”
Lục Chính nói xong những lời này, lại bế con thú nhồi bông lên, đặt nó ở trên đùi mà vuốt ve.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro