Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 13
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Lục Chính ngồi xe rời khỏi hiện trường. Chu Hành như cảm nhận được, liếc nhìn về hướng chiếc xe đang rời đi, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
“Thưa ngài, Giám đốc Vương của Phòng Thương mại đã ở đây.” Sara nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Chuyện gì.”
“Chỉ nói ngài sẽ cảm thấy hứng thú. Khách đã được mời đến phòng tiếp khách.”
“Ừ.”
“Ngài muốn ngủ một lát không ạ?”
“Ừ.”
Lục Chính nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
—
Chu Hành chờ ở cửa một lúc thì ý thức được cứ chờ như vậy cũng chả để làm gì. Anh thử gọi máy bàn trong nhà Vi Trạch, rồi lại gọi điện cho cả bố mẹ của Vi Trạch. Sau khi xác nhận không một ai bắt máy, anh quyết định gọi cho cảnh sát trong khu vực, bình tĩnh báo rằng bản thân không thể liên lạc với cả gia đình của người yêu.
Cảnh sát nhíu mày hỏi: “Cậu thật sự muốn báo cảnh sát sao? Cãi nhau với người yêu thì tốt nhất tự mình giải quyết đi.”
“Hiện tại là 3 giờ sáng. Tôi đang ở tọa độ 159.198.312.12. Chủ hộ tên Vi Cường, bạn trai tôi là Vi Trạch. Bây giờ ở nhà không có ai cả, tôi thật sự lo lắng họ xảy ra chuyện.”
“Xin lỗi nhưng mà chúng tôi không thể tiếp nhận vụ án này, cũng không thể phái người qua kiểm tra được. Biết đâu họ chỉ đang đi thăm người thân bạn bè. Nhóc con đừng nên quá kích động.”
“Nhỡ đâu họ gặp chuyện......”
“Đấy là suy đoán chủ quan của cậu, nhóc con à. Tôi cảnh cáo cậu đấy. Nếu cậu dám đột nhập vào nhà người ta, tôi sẽ bỏ tù cậu.”
Cảnh sát cúp điện thoại. Chu Hành do dự một lúc, lùi lại vài bước, rồi lao về phía trước. Anh lấy đà nắm lấy lan can, dùng hết sức trèo lên. May mà cũng qua được tường. Anh hổn hển ngừng lại trong vườn, rồi đến trước cửa nhà Vi Trạch.
Nhà của Vi Trạch là kiểu nhà hai tầng cũ. Chu Hành gõ cửa một lúc, nhưng không ai trả lời.
Anh tự phỉ nhổ bản thân mình điên rồi. Anh leo lên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ mở ở tầng hai đi vào nhà — Trong nhà quả nhiên không có người. Anh đi thẳng vào trong, bật đèn lên, phát hiện bên trong rõ ràng có dấu vết vội vàng rời đi.
Là bạn trai của Vi Trạch, Chu Hành đã đến nhà Vi Trạch cả chục lần nên rất quen thuộc với bài trí của căn nhà. Anh gõ cửa phòng ngủ của Vi Trạch, rồi đến cửa phòng ngủ của bố mẹ Vi Trạch — Hiển nhiên là không có ai trả lời.
Anh không đi vào phòng họ mà đi thẳng xuống phòng khách. Ở đó, Chu Hành thấy trên bàn cà phê trong phòng là một đống giấy tờ rải rác.
Chu Hành biết lịch sự thì không nên cầm những giấy tờ này lên đọc. Đột nhập vào nhà riêng có thể giải thích là quan tâm, nhưng việc nhìn trộm tài liệu thì không thể biện minh.
Anh nhéo nhéo lòng bàn tay, cúi người nhặt tờ giấy lên. Mười phút sau, anh mới bình tĩnh đặt tài liệu xuống. Vẻ hoảng loạn trên mặt bỗng chết lặng.
Anh thu dọn giấy tờ, đi lên tầng hai, đóng tất cả các cửa sổ đang mở lại, rồi rời khỏi cửa chính. Đương nhiên cũng không quên khóa cửa.
—
“Tiên sinh, dậy thôi. Đã về đến nhà rồi.”
Bất chấp giọng nói nhẹ nhàng ấy, Sara thô bạo mà bật chế độ rung chuyển tự động của ghế.
Lục Chính bị chấn động đánh thức. Hắn giật mình mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mắng: “Ngươi muốn bị mang đi reset hả?”
“Giám đốc Vương đã uống ba tách trà rồi.” Giọng Sara đều đều nhưng lại cố ý dừng lại, “Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, còn có chuyện khác quan trọng hơn một chút.”
Lục Chính xoa mặt, bắt đầu sửa sang quần áo trên người: “Nói đi.”
“Chu Hành tiên sinh đột nhập vào nhà của Vi Trạch, đã phát hiện hồ sơ ngài cho người để lại trên bàn trà.”
“Phản ứng?”
“Rất bình tĩnh mà rời đi, thậm chí còn đóng cửa. Xe taxi đã đón được cậu ấy, hiện tại có lẽ đã trả người về đến nhà.”
“Lên APP tuyển trợ lý vẽ, chỉnh cài đặt để mình Chu Hành thấy.”
“Vâng.”
Lục Chính mở cặp công tác, lấy thuốc uống vào rồi bình tĩnh xuống xe, chuẩn bị đi tiếp vị khách ghé chơi đêm kia.
Lúc Lục Chính vào phòng khách, giám đốc Vương đã đang uống tách trà thứ tư. Người này là một thương nhân tiêu chuẩn, vừa thấy Lục Chính đã cười, nhiệt tình nói: “Lục tiên sinh trông có vẻ không được khỏe lắm. Lại có chuyện gì tốt phải theo đến cùng sao?”
“Chuyện tốt thì không thấy đâu nhưng chuyện phiền toái thì một đống.” Lục Chính thản nhiên ngồi lên ghế chủ vị. Sara điều khiển tay máy pha một chén canh bổ dưỡng. Lục Chính không muốn uống, nhưng chén canh đã đặt trước mặt hắn rồi nên cũng đành phải cau mày uống từng ngụm nhỏ. “Thật xin lỗi. Vừa mới bận chút việc nên đã để ngài phải đợi lâu rồi.”
“Hai ta quen biết đã nhiều năm, đợi nhau một hai tiếng cũng nào có gì khó.” Giám đốc Vương cười cười. Nhưng hiện tại vóc người của ông ta đã giảm đi rất nhiều, thoạt nhìn không có một chút ôn nhu mà ngược lại còn có chút dữ tợn.
“Tôi cũng không có thói quen vòng vo. Trời sắp sáng, giám đốc Vương còn phải đi làm. Ngài có thể vào thẳng vấn đề chứ?”
“Quân đoàn số Hai đại bại. Hơn một vạn người chết. Ước chừng ba ngày nữa sẽ có tin.”
Giảm đốc Vương nhẹ nhàng mà tung ra một quả bom.
Sắc mặt Lục Chính không chút thay đổi. Hắn im lặng ba giây mới hỏi: “Vậy ngài muốn sao?”
“Tôi có một đứa con trai mười tám tuổi được chọn đi cải tạo cơ thể...”
“Tìm một người tình nguyện thay thế con ngài đi cải tạo cơ thể chắc không khó.”
“Thằng bé vốn lương thiện, nó không đành lòng liên lụy người khác như vậy...”
“Sức khỏe cậu ấy không tốt, ngày mai có thể đến bệnh viện Ruida kiểm tra sức khỏe. Vì Liên minh mà xả thân là điều đáng được tuyên dương, thế nhưng cũng không đáng để phải ép buộc chính mình như vậy.”
“Cũng phải. Cảm ơn Lục tiên sinh.”
Hai người lại sắc bén trao đổi một hồi. Lục Chính giơ tay ngáp một cái, giám đốc Vương thuận thế cáo từ rời đi. Lục Chính cũng không tiễn khách, chỉ xua tay rồi xoay người đi lên lầu.
Lục Chính ngủ thêm ba tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy cũng chẳng thấy khỏe hơn. Hắn chậm rãi trả lời email của cấp dưới, càng trả lời càng thêm nghiêm khắc hơn.
Đến lúc đọc xong email cuối cùng, hắn xoa bóp bả vai, hỏi: “Phẫu thuật của Vi Trạch diễn ra thuận lợi chứ?”
“Cực kỳ thuận lợi.”
“Điền tên Vi Trạch vào chỗ trống cho con trai giám đốc Vương.”
“Còn việc nhân giống và kết hợp sau đó thì sao, thưa ngài?”
“Vi gia đã nhận tiền rồi thì sinh con cho ta hay là sinh con cho người khác có gì khác?”
Sara hoàn toàn không nể mặt hắn, thẳng thừng nói: “Đối với Vi Trạch và nhà họ Vi, hẳn là rất khác.”
“Làm người cũng không nên quá tham lam. Phái người đi nói rõ ràng chuyện này. Nếu không có ý kiến gì thì giúp cậu ta chọn ra một người ghép đôi có độ tương xứng cao.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Thưa ngài, Giám đốc Vương của Phòng Thương mại đã ở đây.” Sara nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Chuyện gì.”
“Chỉ nói ngài sẽ cảm thấy hứng thú. Khách đã được mời đến phòng tiếp khách.”
“Ừ.”
“Ngài muốn ngủ một lát không ạ?”
“Ừ.”
Lục Chính nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
—
Chu Hành chờ ở cửa một lúc thì ý thức được cứ chờ như vậy cũng chả để làm gì. Anh thử gọi máy bàn trong nhà Vi Trạch, rồi lại gọi điện cho cả bố mẹ của Vi Trạch. Sau khi xác nhận không một ai bắt máy, anh quyết định gọi cho cảnh sát trong khu vực, bình tĩnh báo rằng bản thân không thể liên lạc với cả gia đình của người yêu.
Cảnh sát nhíu mày hỏi: “Cậu thật sự muốn báo cảnh sát sao? Cãi nhau với người yêu thì tốt nhất tự mình giải quyết đi.”
“Hiện tại là 3 giờ sáng. Tôi đang ở tọa độ 159.198.312.12. Chủ hộ tên Vi Cường, bạn trai tôi là Vi Trạch. Bây giờ ở nhà không có ai cả, tôi thật sự lo lắng họ xảy ra chuyện.”
“Xin lỗi nhưng mà chúng tôi không thể tiếp nhận vụ án này, cũng không thể phái người qua kiểm tra được. Biết đâu họ chỉ đang đi thăm người thân bạn bè. Nhóc con đừng nên quá kích động.”
“Nhỡ đâu họ gặp chuyện......”
“Đấy là suy đoán chủ quan của cậu, nhóc con à. Tôi cảnh cáo cậu đấy. Nếu cậu dám đột nhập vào nhà người ta, tôi sẽ bỏ tù cậu.”
Cảnh sát cúp điện thoại. Chu Hành do dự một lúc, lùi lại vài bước, rồi lao về phía trước. Anh lấy đà nắm lấy lan can, dùng hết sức trèo lên. May mà cũng qua được tường. Anh hổn hển ngừng lại trong vườn, rồi đến trước cửa nhà Vi Trạch.
Nhà của Vi Trạch là kiểu nhà hai tầng cũ. Chu Hành gõ cửa một lúc, nhưng không ai trả lời.
Anh tự phỉ nhổ bản thân mình điên rồi. Anh leo lên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ mở ở tầng hai đi vào nhà — Trong nhà quả nhiên không có người. Anh đi thẳng vào trong, bật đèn lên, phát hiện bên trong rõ ràng có dấu vết vội vàng rời đi.
Là bạn trai của Vi Trạch, Chu Hành đã đến nhà Vi Trạch cả chục lần nên rất quen thuộc với bài trí của căn nhà. Anh gõ cửa phòng ngủ của Vi Trạch, rồi đến cửa phòng ngủ của bố mẹ Vi Trạch — Hiển nhiên là không có ai trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không đi vào phòng họ mà đi thẳng xuống phòng khách. Ở đó, Chu Hành thấy trên bàn cà phê trong phòng là một đống giấy tờ rải rác.
Chu Hành biết lịch sự thì không nên cầm những giấy tờ này lên đọc. Đột nhập vào nhà riêng có thể giải thích là quan tâm, nhưng việc nhìn trộm tài liệu thì không thể biện minh.
Anh nhéo nhéo lòng bàn tay, cúi người nhặt tờ giấy lên. Mười phút sau, anh mới bình tĩnh đặt tài liệu xuống. Vẻ hoảng loạn trên mặt bỗng chết lặng.
Anh thu dọn giấy tờ, đi lên tầng hai, đóng tất cả các cửa sổ đang mở lại, rồi rời khỏi cửa chính. Đương nhiên cũng không quên khóa cửa.
—
“Tiên sinh, dậy thôi. Đã về đến nhà rồi.”
Bất chấp giọng nói nhẹ nhàng ấy, Sara thô bạo mà bật chế độ rung chuyển tự động của ghế.
Lục Chính bị chấn động đánh thức. Hắn giật mình mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mắng: “Ngươi muốn bị mang đi reset hả?”
“Giám đốc Vương đã uống ba tách trà rồi.” Giọng Sara đều đều nhưng lại cố ý dừng lại, “Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, còn có chuyện khác quan trọng hơn một chút.”
Lục Chính xoa mặt, bắt đầu sửa sang quần áo trên người: “Nói đi.”
“Chu Hành tiên sinh đột nhập vào nhà của Vi Trạch, đã phát hiện hồ sơ ngài cho người để lại trên bàn trà.”
“Phản ứng?”
“Rất bình tĩnh mà rời đi, thậm chí còn đóng cửa. Xe taxi đã đón được cậu ấy, hiện tại có lẽ đã trả người về đến nhà.”
“Lên APP tuyển trợ lý vẽ, chỉnh cài đặt để mình Chu Hành thấy.”
“Vâng.”
Lục Chính mở cặp công tác, lấy thuốc uống vào rồi bình tĩnh xuống xe, chuẩn bị đi tiếp vị khách ghé chơi đêm kia.
Lúc Lục Chính vào phòng khách, giám đốc Vương đã đang uống tách trà thứ tư. Người này là một thương nhân tiêu chuẩn, vừa thấy Lục Chính đã cười, nhiệt tình nói: “Lục tiên sinh trông có vẻ không được khỏe lắm. Lại có chuyện gì tốt phải theo đến cùng sao?”
“Chuyện tốt thì không thấy đâu nhưng chuyện phiền toái thì một đống.” Lục Chính thản nhiên ngồi lên ghế chủ vị. Sara điều khiển tay máy pha một chén canh bổ dưỡng. Lục Chính không muốn uống, nhưng chén canh đã đặt trước mặt hắn rồi nên cũng đành phải cau mày uống từng ngụm nhỏ. “Thật xin lỗi. Vừa mới bận chút việc nên đã để ngài phải đợi lâu rồi.”
“Hai ta quen biết đã nhiều năm, đợi nhau một hai tiếng cũng nào có gì khó.” Giám đốc Vương cười cười. Nhưng hiện tại vóc người của ông ta đã giảm đi rất nhiều, thoạt nhìn không có một chút ôn nhu mà ngược lại còn có chút dữ tợn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cũng không có thói quen vòng vo. Trời sắp sáng, giám đốc Vương còn phải đi làm. Ngài có thể vào thẳng vấn đề chứ?”
“Quân đoàn số Hai đại bại. Hơn một vạn người chết. Ước chừng ba ngày nữa sẽ có tin.”
Giảm đốc Vương nhẹ nhàng mà tung ra một quả bom.
Sắc mặt Lục Chính không chút thay đổi. Hắn im lặng ba giây mới hỏi: “Vậy ngài muốn sao?”
“Tôi có một đứa con trai mười tám tuổi được chọn đi cải tạo cơ thể...”
“Tìm một người tình nguyện thay thế con ngài đi cải tạo cơ thể chắc không khó.”
“Thằng bé vốn lương thiện, nó không đành lòng liên lụy người khác như vậy...”
“Sức khỏe cậu ấy không tốt, ngày mai có thể đến bệnh viện Ruida kiểm tra sức khỏe. Vì Liên minh mà xả thân là điều đáng được tuyên dương, thế nhưng cũng không đáng để phải ép buộc chính mình như vậy.”
“Cũng phải. Cảm ơn Lục tiên sinh.”
Hai người lại sắc bén trao đổi một hồi. Lục Chính giơ tay ngáp một cái, giám đốc Vương thuận thế cáo từ rời đi. Lục Chính cũng không tiễn khách, chỉ xua tay rồi xoay người đi lên lầu.
Lục Chính ngủ thêm ba tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy cũng chẳng thấy khỏe hơn. Hắn chậm rãi trả lời email của cấp dưới, càng trả lời càng thêm nghiêm khắc hơn.
Đến lúc đọc xong email cuối cùng, hắn xoa bóp bả vai, hỏi: “Phẫu thuật của Vi Trạch diễn ra thuận lợi chứ?”
“Cực kỳ thuận lợi.”
“Điền tên Vi Trạch vào chỗ trống cho con trai giám đốc Vương.”
“Còn việc nhân giống và kết hợp sau đó thì sao, thưa ngài?”
“Vi gia đã nhận tiền rồi thì sinh con cho ta hay là sinh con cho người khác có gì khác?”
Sara hoàn toàn không nể mặt hắn, thẳng thừng nói: “Đối với Vi Trạch và nhà họ Vi, hẳn là rất khác.”
“Làm người cũng không nên quá tham lam. Phái người đi nói rõ ràng chuyện này. Nếu không có ý kiến gì thì giúp cậu ta chọn ra một người ghép đôi có độ tương xứng cao.”
“Vâng, thưa ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro