Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 14
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Chu Hành xin nghỉ học, một mình ở nhà ba ngày ba đêm. Anh ăn rồi lại ngủ. Đầu óc trống rỗng từ chối suy nghĩ.
Đến ngày thứ tư, anh mới mở ứng dụng mạng xã hội lên, do dự không biết có nên nhắn tin cho Vi Trạch không thì lại nhận được thông báo tuyển dụng part-time —— Vẫn là Lục tiên sinh anh đã gặp đang tuyển họa sĩ.
Anh bấm X, lại rất nhanh nhận được tin nhắn hệ thống —— “Lục tiên sinh đã gửi thư mời tuyển dụng cho bạn.” Anh không bấm X nữa mà mở cửa sổ trò chuyện của người nọ, nhập một hàng chữ rồi nhấn phím Enter: “Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt, có lẽ không thích hợp nhận việc lúc này cho lắm.”
“Công việc có thể không nhận nhưng tôi chỉ có một mình nên chán lắm. Sang đây uống chén trà chiều đi.”
Chu Hành vốn đã nhập “Thôi bỏ đi” vào khung chat, nhưng chưa kịp gửi, đối phương đã lại gửi thêm một câu.
“Cô đơn lắm. Sang đây đi. Cùng tôi tắm nắng.”
Cô đơn.
Chu Hành xóa chữ trong hộp thoại, nhập lại rồi nhấn nút gửi.
“Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi. Không cần trả tiền.”
Lục Chính gửi định vị rồi dặn dò Sara “Em ấy thích bánh ngọt như lần trước.”
“Theo phân tích dữ liệu nông cạn của tôi, cậu ấy cũng không có hứng thú ăn uống gì.”
“Không phải em ấy ở nhà ăn uống rất vui vẻ sao?”
“Ăn rồi lại nôn. Nôn xong lại ăn tiếp. Tôi không nghĩ là cậu ấy ăn uống vui vẻ.”
“Vậy đổi sang chè nhuận tràng.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lục Chính sờ sờ vòng tay, biết rõ còn cố hỏi: “Sau này Chu Hành... Chắc sẽ hận ta lắm.”
“Tuy rằng ngài hủy hoại người yêu của cậu ấy, nhưng ngài lại đặc biệt chuẩn bị chè cho cậu ấy mà?”
“Ngươi cũng biết nói chuyện đấy.”
“Ngài là tấm gương học tập chính của tôi.”
Lục Chính cười lạnh một tiếng, nói: “Chuẩn bị xe đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
—
Chu Hành lần theo địa chỉ đến một khu biệt thự. Anh bị bảo vệ chặn lại ở cửa, đành phải gửi tin nhắn giải thích tình hình cho Lục tiên sinh. Tin nhắn được gửi đi không lâu thì nhận được hồi âm, Lục tiên sinh nói: “Chờ tôi chút“.
Chu Hành đợi không đến ba phút, một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Di động lại rung lên. Lần này tin nhắn là: “Lên xe từ cửa sau đi.”
Chu Hành do dự một chút rồi nhanh chóng mở cửa lên xe. Chờ xe bắt đầu chuyển bánh, anh mới cẩn thận nhìn người ngồi bên trái mình —— người nọ mang theo khẩu trang bịt mặt kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.
“Cũng không cần phải vậy chứ?” Chu Hành lập tức cười, “Vì không muốn để tôi thấy mặt ngài mà phải làm tới vậy sao?”
Lục Chính chớp chớp mắt. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sức sống, mang theo một tia ranh mãnh. Hắn nói: “Dạo này da của tôi không tốt lắm nên phải đeo khẩu trang.”
“Được rồi. Chúng ta đang đi đâu đây? Đến nhà ngài sao?”
“Tới studio tư nhân của tôi,“ Lục Chính giơ tay ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt, “Hình như cậu sút cân rồi.”
“Đừng đùa. Lần trước ngài nào đã nhìn thấy tôi.”
“Nhưng trông cậu thật sự rất phờ phạc. Gần đây có chuyện gì không vui sao?”
Chu Hành đang muốn nói không có, nhưng lời vừa tới bên miệng lại thành: “Chút nữa rồi nói đi.”
Chiếc xe thuận lợi đi qua cổng, dọc theo con đường chính tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Cửa xe tự động mở ra. Chu Hành xuống xe trước, sau đó nhìn Lục tiên sinh chậm rãi di chuyển cơ thể đến bên cửa xe. Anh theo bản năng đưa tay ra, muốn giúp đỡ người ta.
Lục Chính nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt. Trắng nõn, non nớt. Hắn chậm rãi giơ tay lên, nắm thật chặt, dùng sức đứng lên.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Ngài ốm sao?” Chu Hành nắm tay Lục tiên sinh, cảm giác giống nắm một cục băng.
“Bệnh mãn tính mà thôi. Cũng không có gì nghiêm trọng.” Lục Chính thực tự nhiên mà rút tay về, “Mở cửa giúp tôi được chứ? Mật khẩu ngẫu nhiên là ngày hôm nay.”
“Được.” Chu Hành tiến lên nhập mật khẩu khóa cửa, sau đó lùi lại một bước nhường Lục tiên sinh đi vào trước.
Lục Chính cũng không từ chối. Hắn bước vào căn biệt thứ không chút hơi người này, thuận miệng nói: “Tôi tên là Lục Chính.”
“Lục Chính tiên sinh.”
“Gọi là ca ca cũng được.”
“Lục Chính ca ca.”
Lục Chính lén lút cười, nhưng hắn đeo khẩu trang nên cũng không bị phát hiện.
“Để tôi giới thiệu một người cho em.”
“Dạ?”
“Sara ——”
Lời vừa dứt, trong biệt thự đột nhiên có một luồng không khí ấm áp thổi vào, đèn trong nhà cũng được bật lên hơn nửa.
“Tôi đây, tiên sinh. Xin chào, Chu tiên sinh. Tôi là Sara, trí tuệ nhân tạo.”
“...trí tuệ nhân tạo? Lợi hại như vậy sao? Xin chào, tôi là Chu Hành.”
“Cảm ơn vì lời khen của ngài. Tôi có thể mời ngài một tách trà chứ?”
“Đi lấy chè trong bếp đi.” Lục Chính bắt đầu cởi khuy áo khoác, cắt ngang lời Sara, “Thời tiết bên ngoài thật là tồi tệ.”
Hắn cởi chiếc cúc áo cuối cùng, có chút chật vật mà cởi áo khoác. Nhưng có lẽ vì áo khoác dài quá, cũng chật quá, nên cũng chỉ cởi được một chút.
“Không ngại em giúp chứ?” Chu Hành nhịn không được hỏi.
“Không ngại. Phiền em rồi.”
Chu Hành tiến lên vài bước. Mãi đến khi đứng trước mặt Lục Chính rồi, anh mới nhận ra Lục Chính ấy vậy mà cao hơn anh. Anh đành phải kiễng chân lên để với lấy cổ áo của Lục Chính —— Động tác này, bất kể là nhìn từ hướng nào, cũng thấy có chút quái gở.
“Hay là thôi.” Lục Chính bỗng chốc trở nên lạnh nhạt.
“Sắp được rồi,“ Chu Hành nghiến răng, nhanh chóng 'lột' một nửa áo của Lục Chính ra, “Giơ tay lên.”
“Ừm.” Lục Chính phối hợp giơ tay. Áo khoác cuối cùng cũng được cởi ra. Trên người hắn chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi từ trắng đến trong suốt. Đường nét cơ bắp bên trong cùng màu sắc sẫm màu của lồng ngực đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chu Hành vội vàng nhìn thoáng qua. Anh cầm áo khoác, hỏi: “Chỗ treo áo ở đâu vậy?”
“Ngài có thể đưa cho tôi, Chu tiên sinh.” Một cánh tay máy bưng khay tiến đến gần Chu Hành.
Chu Hành gấp lại áo khoác rồi đặt lên khay. Anh muốn hỏi tại sao vừa rồi Lục Chính không nhờ AI giúp, nhưng lại cũng không cách nào hỏi được —— Cũng chỉ là giúp cởi áo khoác mà thôi.
“Sao phải nhìn đi chỗ khác?” Lục Chính trêu chọc hỏi.
“......” Chu Hành không muốn nói.
“Ngượng sao? Chỉ vì nhìn thấy cơ thể của tôi?”
“Không phải.”
“Em nằm trên? Hay là nằm dưới?”
“Việc này hình như không liên quan đến ngài lắm.”
“Có bạn trai sao?”
Chu Hành do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Có bạn trai.”
Đến ngày thứ tư, anh mới mở ứng dụng mạng xã hội lên, do dự không biết có nên nhắn tin cho Vi Trạch không thì lại nhận được thông báo tuyển dụng part-time —— Vẫn là Lục tiên sinh anh đã gặp đang tuyển họa sĩ.
Anh bấm X, lại rất nhanh nhận được tin nhắn hệ thống —— “Lục tiên sinh đã gửi thư mời tuyển dụng cho bạn.” Anh không bấm X nữa mà mở cửa sổ trò chuyện của người nọ, nhập một hàng chữ rồi nhấn phím Enter: “Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt, có lẽ không thích hợp nhận việc lúc này cho lắm.”
“Công việc có thể không nhận nhưng tôi chỉ có một mình nên chán lắm. Sang đây uống chén trà chiều đi.”
Chu Hành vốn đã nhập “Thôi bỏ đi” vào khung chat, nhưng chưa kịp gửi, đối phương đã lại gửi thêm một câu.
“Cô đơn lắm. Sang đây đi. Cùng tôi tắm nắng.”
Cô đơn.
Chu Hành xóa chữ trong hộp thoại, nhập lại rồi nhấn nút gửi.
“Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi. Không cần trả tiền.”
Lục Chính gửi định vị rồi dặn dò Sara “Em ấy thích bánh ngọt như lần trước.”
“Theo phân tích dữ liệu nông cạn của tôi, cậu ấy cũng không có hứng thú ăn uống gì.”
“Không phải em ấy ở nhà ăn uống rất vui vẻ sao?”
“Ăn rồi lại nôn. Nôn xong lại ăn tiếp. Tôi không nghĩ là cậu ấy ăn uống vui vẻ.”
“Vậy đổi sang chè nhuận tràng.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lục Chính sờ sờ vòng tay, biết rõ còn cố hỏi: “Sau này Chu Hành... Chắc sẽ hận ta lắm.”
“Tuy rằng ngài hủy hoại người yêu của cậu ấy, nhưng ngài lại đặc biệt chuẩn bị chè cho cậu ấy mà?”
“Ngươi cũng biết nói chuyện đấy.”
“Ngài là tấm gương học tập chính của tôi.”
Lục Chính cười lạnh một tiếng, nói: “Chuẩn bị xe đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
—
Chu Hành lần theo địa chỉ đến một khu biệt thự. Anh bị bảo vệ chặn lại ở cửa, đành phải gửi tin nhắn giải thích tình hình cho Lục tiên sinh. Tin nhắn được gửi đi không lâu thì nhận được hồi âm, Lục tiên sinh nói: “Chờ tôi chút“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hành đợi không đến ba phút, một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Di động lại rung lên. Lần này tin nhắn là: “Lên xe từ cửa sau đi.”
Chu Hành do dự một chút rồi nhanh chóng mở cửa lên xe. Chờ xe bắt đầu chuyển bánh, anh mới cẩn thận nhìn người ngồi bên trái mình —— người nọ mang theo khẩu trang bịt mặt kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.
“Cũng không cần phải vậy chứ?” Chu Hành lập tức cười, “Vì không muốn để tôi thấy mặt ngài mà phải làm tới vậy sao?”
Lục Chính chớp chớp mắt. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sức sống, mang theo một tia ranh mãnh. Hắn nói: “Dạo này da của tôi không tốt lắm nên phải đeo khẩu trang.”
“Được rồi. Chúng ta đang đi đâu đây? Đến nhà ngài sao?”
“Tới studio tư nhân của tôi,“ Lục Chính giơ tay ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt, “Hình như cậu sút cân rồi.”
“Đừng đùa. Lần trước ngài nào đã nhìn thấy tôi.”
“Nhưng trông cậu thật sự rất phờ phạc. Gần đây có chuyện gì không vui sao?”
Chu Hành đang muốn nói không có, nhưng lời vừa tới bên miệng lại thành: “Chút nữa rồi nói đi.”
Chiếc xe thuận lợi đi qua cổng, dọc theo con đường chính tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Cửa xe tự động mở ra. Chu Hành xuống xe trước, sau đó nhìn Lục tiên sinh chậm rãi di chuyển cơ thể đến bên cửa xe. Anh theo bản năng đưa tay ra, muốn giúp đỡ người ta.
Lục Chính nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt. Trắng nõn, non nớt. Hắn chậm rãi giơ tay lên, nắm thật chặt, dùng sức đứng lên.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Ngài ốm sao?” Chu Hành nắm tay Lục tiên sinh, cảm giác giống nắm một cục băng.
“Bệnh mãn tính mà thôi. Cũng không có gì nghiêm trọng.” Lục Chính thực tự nhiên mà rút tay về, “Mở cửa giúp tôi được chứ? Mật khẩu ngẫu nhiên là ngày hôm nay.”
“Được.” Chu Hành tiến lên nhập mật khẩu khóa cửa, sau đó lùi lại một bước nhường Lục tiên sinh đi vào trước.
Lục Chính cũng không từ chối. Hắn bước vào căn biệt thứ không chút hơi người này, thuận miệng nói: “Tôi tên là Lục Chính.”
“Lục Chính tiên sinh.”
“Gọi là ca ca cũng được.”
“Lục Chính ca ca.”
Lục Chính lén lút cười, nhưng hắn đeo khẩu trang nên cũng không bị phát hiện.
“Để tôi giới thiệu một người cho em.”
“Dạ?”
“Sara ——”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời vừa dứt, trong biệt thự đột nhiên có một luồng không khí ấm áp thổi vào, đèn trong nhà cũng được bật lên hơn nửa.
“Tôi đây, tiên sinh. Xin chào, Chu tiên sinh. Tôi là Sara, trí tuệ nhân tạo.”
“...trí tuệ nhân tạo? Lợi hại như vậy sao? Xin chào, tôi là Chu Hành.”
“Cảm ơn vì lời khen của ngài. Tôi có thể mời ngài một tách trà chứ?”
“Đi lấy chè trong bếp đi.” Lục Chính bắt đầu cởi khuy áo khoác, cắt ngang lời Sara, “Thời tiết bên ngoài thật là tồi tệ.”
Hắn cởi chiếc cúc áo cuối cùng, có chút chật vật mà cởi áo khoác. Nhưng có lẽ vì áo khoác dài quá, cũng chật quá, nên cũng chỉ cởi được một chút.
“Không ngại em giúp chứ?” Chu Hành nhịn không được hỏi.
“Không ngại. Phiền em rồi.”
Chu Hành tiến lên vài bước. Mãi đến khi đứng trước mặt Lục Chính rồi, anh mới nhận ra Lục Chính ấy vậy mà cao hơn anh. Anh đành phải kiễng chân lên để với lấy cổ áo của Lục Chính —— Động tác này, bất kể là nhìn từ hướng nào, cũng thấy có chút quái gở.
“Hay là thôi.” Lục Chính bỗng chốc trở nên lạnh nhạt.
“Sắp được rồi,“ Chu Hành nghiến răng, nhanh chóng 'lột' một nửa áo của Lục Chính ra, “Giơ tay lên.”
“Ừm.” Lục Chính phối hợp giơ tay. Áo khoác cuối cùng cũng được cởi ra. Trên người hắn chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi từ trắng đến trong suốt. Đường nét cơ bắp bên trong cùng màu sắc sẫm màu của lồng ngực đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chu Hành vội vàng nhìn thoáng qua. Anh cầm áo khoác, hỏi: “Chỗ treo áo ở đâu vậy?”
“Ngài có thể đưa cho tôi, Chu tiên sinh.” Một cánh tay máy bưng khay tiến đến gần Chu Hành.
Chu Hành gấp lại áo khoác rồi đặt lên khay. Anh muốn hỏi tại sao vừa rồi Lục Chính không nhờ AI giúp, nhưng lại cũng không cách nào hỏi được —— Cũng chỉ là giúp cởi áo khoác mà thôi.
“Sao phải nhìn đi chỗ khác?” Lục Chính trêu chọc hỏi.
“......” Chu Hành không muốn nói.
“Ngượng sao? Chỉ vì nhìn thấy cơ thể của tôi?”
“Không phải.”
“Em nằm trên? Hay là nằm dưới?”
“Việc này hình như không liên quan đến ngài lắm.”
“Có bạn trai sao?”
Chu Hành do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Có bạn trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro