Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 26

An Nhật Thiên

2024-11-19 02:43:35

“Em muốn được trò chuyện cùng anh.” Chu Hành nhẹ giọng nói.

“Nhưng tôi không muốn phải tiếp tục đeo một lớp mặt nạ rồi cùng em tiếp tục mối quan hệ mập mờ ái muội như thế này nữa.”

Lục Chính thở dài. Hắn đang định đi tiếp, nhưng Chu Hành lại nhanh chóng tóm lấy cổ tay hắn.

Lực tay của Chu Hành cũng không quá mạnh. Lục Chính cũng không tránh, hắn chỉ nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc thì em đang muốn cái gì?”

“Em không muốn anh đi mất. Ở bên bên cạnh anh, em thật sự cảm thấy rất thoải mái.”

“Em không thể đáp lại tình cảm của tôi, nhưng lại cũng không muốn để tôi đi. Em cũng thật là biết cách làm khổ người khác đấy.”

Khi Lục Chính nói những lời này, giọng hắn rất dịu dàng và ôn hòa. Hệt như một người anh lớn tốt bụng, tựa hồ chẳng hề tức giận chút nào.

Chu Hành buông tay Lục Chính ra. Giây tiếp theo, anh vội vàng ôm lấy eo Lục Chính, kê cằm lên vai đối phương. Nụ hôn nóng rực dán lên cổ hắn.

“...... Tại sao em lại ôm tôi?” Giọng Lục Chính run run.

“Em không biết, cũng không biết tại sao bản thân lại muốn ngăn anh lại.”

“Em có thể......”

“Không thể.”

Bả vai Lục Chính hơi giật giật, tựa như là muốn khóc, lại chỉ thấp giọng nói: “Đi thôi. Chúng ta đi uống trà.”

“Được.”

Lục Chính đồng ý rồi, vậy nên Chu Hành cũng không còn lý do gì để ôm lấy Lục Chính nữa. Anh giảm tốc độ, bước chậm đi theo Lục Chính xuống núi, câu nói “Để em cõng anh” dừng trên môi mấy lần nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói thành câu.

Đúng là anh còn trẻ, nhưng cũng không vì thế mà anh thiếu kinh nghiệm yêu đương. Một khi đã bình tĩnh rồi, sao có thể không đoán ra vừa rồi bản thân rốt cuộc là làm sao.

Lý trí nhắc nhở Chu Hành phải giữ lời hứa, nhưng con tim lại thôi thúc anh đến gần Lục Chính — Một Lục Chính có thể khiến anh thả lỏng, vui vẻ, thỏa mãn.

Lục Chính mím chặt môi, bộ dạng “chớ ai đến gần“. Hắn đi được một lúc thì góc áo thể thao của hắn bị người khác níu lấy — Chu Hành lặng lẽ dùng ngón tay nắm lấy một góc áo khoác của hắn.

“Em đang làm gì vậy?”

“Em có thể nắm tay anh không?”

Một là nắm góc áo khoác của anh, hai là nắm tay anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Chính tức giận cười một tiếng, nói: “Em mau cõng tôi xuống đi. Tôi đi không nổi nữa rồi.”

“Được, để em cõng anh.”

Chu Hành rất nghe lời, động tác thành thạo cúi người xuống trước mặt Lục Chính.

“Anh lên đi.”

Lục Chính phóng túng cười, đè lên người Chu Hành. Dù là đang bắt anh cõng mình, nhưng miệng thì vẫn nói mấy lời đâm chọt anh: “Bạn trai cũ bận ngọt ngào với người khác, em không ở đấy mà bắt gian lại còn muốn cõng tôi đi uống trà làm gì.”

“Em cũng không phải là muốn cõng anh đi uống trà.” Chu Hành nâng chân của Lục Chính lên, bước nhanh mà vững vàng xuống núi.

“Vậy em muốn làm gì?”

“Muốn lên giường với anh.”

Muốn hẹn hò với anh.

Chu Hành nuốt ngược nửa câu còn lại vào bụng. Anh rũ mắt, chân bước trên từng đốm sáng bóng cây để lại. Nói hết nửa câu này, anh bước nhanh hơn, lại vẫn lặng thinh chờ đợi đáp án của Lục Chính.

Lục Chính cúi đầu, hung ác cắn lên gáy anh, coi như là câu trả lời. Hắn ra vẻ ngả ngớn, nói: “Cũng được. Đằng nào dưới chân núi cũng có cái khách sạn.”

Chu Hành liếm môi. Miệng anh khô khốc. Trái tim như lửa đốt. Dục vọng sinh sôi nảy nở. Anh một bên nghĩ đến đống phim khiêu dâm rác rưởi, bên còn lại lại đang nhớ lại ký ức ở bên Lục Chính.

“Lục Chính, em......” Anh tự cắn lên đầu lưỡi mình, ép bản thân phải bình tĩnh.

“Lần đầu tiên gặp nhau, em hỏi mượn tôi vòng tay.” Lục Chính như một con mèo, biếng nhác nằm liệt trên lưng Chu Hành. Hắn như có như không hít thở bên vành tai người nọ.

“Thật ra trong lòng tôi thấy rất phiền. Nhưng lúc mượn vòng, em ghé lại thật gần.”

“Tay em thật đẹp. Giọng cũng dễ nghe. Mà mùi hương trên cơ thể em cũng thật thơm.”

“Lúc đó tôi đã muốn đè em ra làm rồi.”

Chu Hành mặt đỏ tai hồng. Anh lặng thinh không nói gì, chỉ là nhích người Lục Chính về phía trước.

“Vốn tôi đã muốn làm em ở ngay trong hoa viên hôm đó rồi. Thế nhưng em lại từ chối không nhận hoa của tôi.”

“Chu Hành à, tôi còn tưởng em sẽ mãi chung thủy với bạn trai mình. Vậy nên tôi đã muốn buông tha cho em.”

“Là em lại gần tôi. Là em dụ dỗ tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Chính cũng chẳng nói lời ngon ngọt động lòng người gì. Đến câu cuối cùng còn thậm chí mang theo giọng điệu chỉ trích. Thế nhưng Chu Hành lại càng nghe càng thở mạnh hơn. Như thể đang nghe một lời thổ lộ mỹ lệ vậy.

Vốn cũng chẳng leo được bao nhiêu, mà Chu Hành cõng Lục Chính đi cũng nhanh, vậy nên chẳng bao lâu hai người đã xuống núi. Vừa đứng chờ chưa được một phút, đã có một chiếc xe dừng lại dưới chân núi. Lái xe cực kỳ quen mắt kia bước xuống xe, cúi người mở cửa sau.

Chu Hành bế Lục Chính vào ghế sau rồi cũng ngồi vào. Anh biết rõ còn cố hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến khách sạn bảy sao gần nhất đi.” Lục Chính liếc xéo anh một cái, còn cố ý chọc tức anh, “Tôi mua một đêm.”

Chu Hành cũng không nói gì gây mất hứng. Nhưng anh cũng đã quyết định ngày mai sẽ lén chuyển lại tiền cho hắn.

Xe dừng ngay trước cửa thang máy trong hầm để xe. Chu Hành cũng không biết đào đâu ra dũng khí mà trực tiếp bế ngang Lục Chính lên như công chúa. Anh như một chú báo con vừa mới trưởng thành, không ngừng thân mật hít ngửi cơ thể của Lục Chính. Mọi chi tiết cơ thể của hắn đều khiến anh yêu thích đến muốn gầm lên.

Bầu không khí vừa phải. Lục Chính cũng không nói gì để phá bỏ nó. Hắn có vẻ quá phối hợp, coi bản thân mình chỉ như công cụ.

Chu Hành đặt Lục Chính lên chiếc giường mềm mại. Anh vươn tay muốn tháo mặt nạ của người kia ra. Nhưng ngón tay vừa chạm vào phần cạnh đã vội rụt về như thể bị điện giật.

Lục Chính cách một lớp mặt nạ mà nhìn sự chật vật, thống khổ trên mặt Chu Hành. Hắn thầm cười nhạo trong lòng, rồi nhấc tay lên, men theo mép giường tìm công tác. “Tách” một cái, đèn phòng tắt.

Hắn rút tay về, tháo mặt nạ trên mặt xuống. Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, hắn hỏi: “Tình một đêm?”

Chu Hành không đáp lại những lời này, chỉ vội vàng hôn lên môi hắn.

Hai người ôm chặt lấy nhau, môi răng cắn chặt, ga trải giường phẳng phiu bị giày vò đến nhăn nhúm lại.

Đợi đến khi xong việc, Lục Chính nằm thẳng cẳng trên người Chu Hành. Hắn bình tĩnh mà nói: “Tôi không biết em nghĩ gì. Nếu em muốn làm người yêu tôi, vậy thì đừng làm gì cả. Tôi sẽ giúp em giải quyết hết mọi chuyện.”

“Nếu em không muốn, vẫn nhất định phải rời xa tôi. Mặt nạ ở mép giường. Trước khi mặt trời mọc, hãy đeo lên cho tôi.”

Lục Chính nói xong còn cố ý dừng lại vài giây, vì mình mà thể hiện tầm quan trọng của vấn đề.

“Chu Hành, em không thể cứ ỷ vào việc tôi thích em mà tổn thương tôi như vậy.”

Chu Hành trở mình, quay lưng về phía Lục Chính. Anh lấy tay bịt chặt miệng mình, đảm bảo bản thân sẽ không vì xúc động mà thốt lên câu trả lời.

Cả người anh nhức mỏi, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để ý thức được rằng mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Lục Chính, anh lại càng thêm mê luyến người kia. Giống như rơi vào một chiếc lưới tình vô hình, càng cố gắng giãy dụa thì càng khó thoát ra.

Vốn anh tưởng rằng thêm một lần triền miên sẽ có thể kết thúc khát vọng trong lòng, lại không nghĩ tới việc này cũng chẳng khác gì uống rượu độc giải khát là bao. Chỉ biết càng vùng vẫy thì lại càng lún sâu.

“...... Sau này em vẫn có thể gặp anh chứ?” Chu Hành nghẹn giọng hỏi.

Đáp lại anh là một tiếng cười lạnh của Lục Chính.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Số ký tự: 0