Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 27
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Lục Chính ngủ một giấc rất sâu. Chờ đến khi tỉnh lại, hắn đã thấy trên mặt mình là chiếc mặt nạ, cũng không bất ngờ lắm.
Hắn sờ sờ mặt nạ, nghe được giọng nói của Sara: “Lúc 3 giờ 52 phút sáng, Chu Hành tiên sinh đã hôn lên môi ngài và giúp ngài đeo mặt nạ. Cậu ấy không bật đèn hay sử dụng bất kỳ phương pháp chiếu sáng nào. Cậu ấy vẫn chưa biết ngài trông như thế nào.”
Lục Chính không nói gì. Hắn chỉ nhắm mắt lại vươn tay vuốt ve người nằm bên phải mình. Ngón tay hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cuối cùng dừng lại nơi trái tim của người kia.
Hắn hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
“...... Em không biết.” Chu Hành nắm chặt lấy tay Lục Chính. Con tim anh giật nhảy liên hồi. Đầu óc trống rỗng như muốn dừng suy nghĩ.
“Lát nữa lên xe của tôi, chuyển đến căn biệt thự kia đi.”
“Không được......”
Chu Hành còn chưa kịp nói xong, lồng ngực đã truyền đến một cơn đau nhói — Tay Lục Chính hung hăng cấu véo da thịt trên ngực anh. Đau đến mức anh thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng Lục Chính đang muốn giết mình.
Lục Chính quay đầu lại, mạch lạc nói từng từ một để Chu Hành nghe thấy: “Dọn đến đi. Tôi muốn chơi em, chơi đến khi nào em phải bị người khác chơi mới thôi.”
Chu Hành nhắm mắt lại. Rốt cuộc anh cũng không thể ngăn nổi khát vọng trong lòng, anh đáp: “Được.”
- -
Chu Hành và Lục Chính sửa soạn xong xuôi, hai người đi thẳng vào thang máy dẫn thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Chu Hành thậm chí còn không rõ Lục Chính đã thanh toán như thế nào. Lúc anh mờ mịt hỏi đến vấn đề này, Lục Chính chỉ trả lời đúng một câu: “Khách sạn này trùng hợp lại đứng tên tôi.”
Bọn họ ra khỏi thang máy, Lục Chính đi phía trước còn Chu Hành theo phía sau.
Quy định của bãi đỗ xe khách sạn này là khi xe đưa người đến thì có thể đưa thẳng đến cửa thang máy, nhưng khi xe đón người đi thì phải dừng đợi ở khu vực quy định. Lục Chính không đăng ký tiếp đón đặc biệt nên bọn họ phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới có thể lên xe.
Đoạn đường ra xe cũng không dài, chỉ tầm sáu bảy trăm mét, hai bên đậu đủ các loại xe sang chảnh. Lục Chính không chút dao động đi thẳng về phía trước, nhưng Chu Hành lại vẫn chỉ là một thanh niên chưa trải sự đời, đi qua vẫn sẽ liếc nhìn đánh giá biển số và thương hiệu xe, ước lượng xem chúng đáng giá bao nhiêu tiền.
Lục Chính đi một hồi, tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất. Hắn cũng dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tuột dây giày thôi. Anh cứ đi trước đi.” Chu Hành có vẻ hơi hấp tấp đáp. Lục Chính lại giả vờ như không biết gì, tiếp tục bước về phía trước.
“Chu Hành tiên sinh vừa thấy 'xe chấn'.” Chất giọng người máy của Sara vang lên.
“Hửm?” Lục Chính vẫn tiếp tục bước đi.
“Từ cửa kính xe có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Mà cái bóng của người còn lại lại trông giống như của Vi Trạch.”
“Trông giống như?”
“Chính là cậu ta.”
“Là ngươi sắp xếp à?”
“Việc này đúng là ngoài dự kiến của tôi.”
Khóe miệng Lục Chính hơi nhếch lên, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng sung sướng. Hắn giả mù mưa sa nói: “Đấy ngươi nhìn xem, hai người bọn họ đúng là không có duyên phận.”
“......”
“Sara, sao ngươi không nói gì?”
“Tôi chưa thấy người đàn ông nào quyết tâm như ngài.”
“...... Ngươi cứ nói thẳng là da mặt dày cũng được.”
Cuộc đối thoại của hai người dừng lại với tiếng bước chân hỗn loạn phía sau.
Lục Chính không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Buộc xong dây giày rồi à?”
“Vâng.”
“Em có muốn đến nhà em dọn dẹp đồ đạc trước không?”
“Vâng. Chút nữa đến nơi, anh ở dưới chờ em một chút, em chạy vào lấy ít đồ rồi xuống nhanh thôi.”
“Được.”
- -
Đợi xe dừng, Lục Chính nhìn Chu Hành lên nhà. Hắn hạ kính xe, châm một điếu thuốc.
Lần này Sara không kịp tráo thuốc của hắn thành kẹo, chỉ đành phải điều chỉnh liều lượng thuốc, hy vọng giảm thiểu thiệt hại.
“Em ấy đang làm gì?” Lục Chính thuận miệng hỏi.
“Đang sửa sang lại những thứ Vi Trạch đã tặng cậu ấy. Dọn dẹp ký ức chung của hai người họ.”
“Em ấy thế nào?”
“Khóc.”
“Ngươi nói xem, em ấy đang vì ta mà khóc, hay là vì Vi Trạch?”
“Ngài đã biết còn hỏi.”
Lục Chính rít một hơi thuốc thật sâu. Sara thể chịu đựng được nữa, kích hoạt thiết bị tạm thời trong xe, trực tiếp dập tắt nó.
Lục Chính cũng không tức giận, chỉ là cười nói: “Ngươi biết ta cũng sống không được bao lâu.”
“Ngài trước giờ vẫn có xác suất sống lâu trăm tuổi.”
Lục Chính không khiêu khích nó nữa.
Một lúc sau, Lục Chính nhìn Chu Hành mang theo một chiếc balo và hai chiếc vali đi ra khỏi tòa nhà. Chu Hành vẫy tay về phía xe chào, rồi dứt khoát nhét hai chiếc vali vào hòm bưu phẩm gần nhà. Xong việc anh lại vác balo đi về phía xe.
Đợi anh lên xe, Lục Chính cố tình hỏi: “Em vừa gửi bưu kiện gì vậy?”
Chu Hành do dự một chút, quyết định nói thật: “Em dọn đồ của người yêu cũ gửi hết qua bưu điện cho cậu ấy.”
“Lúc trước em không gửi là vì em nghĩ mối quan hệ của hai người vẫn còn cứu vãn được sao?”
“Không phải là muốn cứu vãn. Là luyến tiếc mà thôi.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào Lục Chính, khiến cho hắn nhìn qua ôn nhu lại vô hại.
“Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?”
“Yêu đương thì chỉ có một năm, nhưng quen thì cũng quen mấy năm rồi.”
“Tại sao em lại thích cậu ta vậy?”
“Thích còn cần phải có lý do sao?”
Lục Chính nhếch môi, giơ tay lên xoa đầu Chu Hành, lại hỏi: “Kể tôi nghe đi. Thế nào mà em lại thích cậu ta vậy?”
EQ của Chu Hành mãi không online. Anh nói: “Cũng không gì đáng để kể cả.”
“Nhưng tôi muốn nghe.”
Chu Hành đấu tranh một hồi, cuối cùng nói: “Em với Vi Trạch vốn là bạn thân.”
“Bạn bè. Rồi sao?”
“Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi thư viện, cùng nhau ra sân tập.”
“Thế là thích nhau?”
“Cũng không phải......” Chu Hành không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng anh lại không khống chế được chính mình, “Có một lần, em và cậu ấy được chia tổ để trực nhật.”
“Phòng học là ở tầng ba. Cửa số khá bẩn nên em và cậu ấy phụ trách lau một cái cửa sổ. Em đứng trên bậu cửa sổ để lau kính bên ngoài. Nhưng cửa sổ cũng không ra gì nên nó cứ vậy mà nứt ra.”
“Em suýt chút nữa ngã. Nhưng Vi Trạch lại vươn tay kéo em lên.”
“Em thì bình an vô sự, nhưng cậu ấy bị gãy tay. Sau đó em bắt đầu chăm sóc cậu ấy. Sau nữa, cũng càng ngày càng thích cậu ấy. Bắt đầu có suy nghĩ muốn chăm sóc cậu ấy cả đời.”
Đây là lần đầu tiên Lục Chính nghe được câu chuyện này. Dẫu hắn cũng đã phái Sara đi điều tra quá khứ giữa Chu Hành và Vi Trạch, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì cũng chẳng thể điều tra kỹ càng được.
“Em đã từng nghĩ đến việc mình chỉ đang nhầm lẫn giữa lòng biết ơn và tình yêu chưa?”
“Lần đầu tiên em biết ham muốn ai đó là với cậu ấy. Cậu ấy cũng là người đầu tiên em yêu.”
Chu Hành chắc như đinh đóng cột mà trả lời. Lục Chính lại túm chặt tóc anh, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy tôi thì là gì? Là công cụ thỏa mãn dục vọng của em? Là người em có thể thay như thay áo? Là liệu trình điều trị EQ của em?”
“Em thích bạn trai cũ thế sao không đi bắt gian đi? Hớt hải trèo lên giường tôi làm gì?”
Chu Hành tránh cũng không thể tránh, cũng không chịu hé răng nói lời nào. Lục Chính nhìn chằm chằm anh một lúc rồi buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Coi như là tôi xui xẻo vậy.”
Mí mắt Chu Hành kịch liệt run lên. Anh nói: “Xin lỗi.”
Hắn sờ sờ mặt nạ, nghe được giọng nói của Sara: “Lúc 3 giờ 52 phút sáng, Chu Hành tiên sinh đã hôn lên môi ngài và giúp ngài đeo mặt nạ. Cậu ấy không bật đèn hay sử dụng bất kỳ phương pháp chiếu sáng nào. Cậu ấy vẫn chưa biết ngài trông như thế nào.”
Lục Chính không nói gì. Hắn chỉ nhắm mắt lại vươn tay vuốt ve người nằm bên phải mình. Ngón tay hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cuối cùng dừng lại nơi trái tim của người kia.
Hắn hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
“...... Em không biết.” Chu Hành nắm chặt lấy tay Lục Chính. Con tim anh giật nhảy liên hồi. Đầu óc trống rỗng như muốn dừng suy nghĩ.
“Lát nữa lên xe của tôi, chuyển đến căn biệt thự kia đi.”
“Không được......”
Chu Hành còn chưa kịp nói xong, lồng ngực đã truyền đến một cơn đau nhói — Tay Lục Chính hung hăng cấu véo da thịt trên ngực anh. Đau đến mức anh thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng Lục Chính đang muốn giết mình.
Lục Chính quay đầu lại, mạch lạc nói từng từ một để Chu Hành nghe thấy: “Dọn đến đi. Tôi muốn chơi em, chơi đến khi nào em phải bị người khác chơi mới thôi.”
Chu Hành nhắm mắt lại. Rốt cuộc anh cũng không thể ngăn nổi khát vọng trong lòng, anh đáp: “Được.”
- -
Chu Hành và Lục Chính sửa soạn xong xuôi, hai người đi thẳng vào thang máy dẫn thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Chu Hành thậm chí còn không rõ Lục Chính đã thanh toán như thế nào. Lúc anh mờ mịt hỏi đến vấn đề này, Lục Chính chỉ trả lời đúng một câu: “Khách sạn này trùng hợp lại đứng tên tôi.”
Bọn họ ra khỏi thang máy, Lục Chính đi phía trước còn Chu Hành theo phía sau.
Quy định của bãi đỗ xe khách sạn này là khi xe đưa người đến thì có thể đưa thẳng đến cửa thang máy, nhưng khi xe đón người đi thì phải dừng đợi ở khu vực quy định. Lục Chính không đăng ký tiếp đón đặc biệt nên bọn họ phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới có thể lên xe.
Đoạn đường ra xe cũng không dài, chỉ tầm sáu bảy trăm mét, hai bên đậu đủ các loại xe sang chảnh. Lục Chính không chút dao động đi thẳng về phía trước, nhưng Chu Hành lại vẫn chỉ là một thanh niên chưa trải sự đời, đi qua vẫn sẽ liếc nhìn đánh giá biển số và thương hiệu xe, ước lượng xem chúng đáng giá bao nhiêu tiền.
Lục Chính đi một hồi, tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất. Hắn cũng dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tuột dây giày thôi. Anh cứ đi trước đi.” Chu Hành có vẻ hơi hấp tấp đáp. Lục Chính lại giả vờ như không biết gì, tiếp tục bước về phía trước.
“Chu Hành tiên sinh vừa thấy 'xe chấn'.” Chất giọng người máy của Sara vang lên.
“Hửm?” Lục Chính vẫn tiếp tục bước đi.
“Từ cửa kính xe có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Mà cái bóng của người còn lại lại trông giống như của Vi Trạch.”
“Trông giống như?”
“Chính là cậu ta.”
“Là ngươi sắp xếp à?”
“Việc này đúng là ngoài dự kiến của tôi.”
Khóe miệng Lục Chính hơi nhếch lên, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng sung sướng. Hắn giả mù mưa sa nói: “Đấy ngươi nhìn xem, hai người bọn họ đúng là không có duyên phận.”
“......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sara, sao ngươi không nói gì?”
“Tôi chưa thấy người đàn ông nào quyết tâm như ngài.”
“...... Ngươi cứ nói thẳng là da mặt dày cũng được.”
Cuộc đối thoại của hai người dừng lại với tiếng bước chân hỗn loạn phía sau.
Lục Chính không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Buộc xong dây giày rồi à?”
“Vâng.”
“Em có muốn đến nhà em dọn dẹp đồ đạc trước không?”
“Vâng. Chút nữa đến nơi, anh ở dưới chờ em một chút, em chạy vào lấy ít đồ rồi xuống nhanh thôi.”
“Được.”
- -
Đợi xe dừng, Lục Chính nhìn Chu Hành lên nhà. Hắn hạ kính xe, châm một điếu thuốc.
Lần này Sara không kịp tráo thuốc của hắn thành kẹo, chỉ đành phải điều chỉnh liều lượng thuốc, hy vọng giảm thiểu thiệt hại.
“Em ấy đang làm gì?” Lục Chính thuận miệng hỏi.
“Đang sửa sang lại những thứ Vi Trạch đã tặng cậu ấy. Dọn dẹp ký ức chung của hai người họ.”
“Em ấy thế nào?”
“Khóc.”
“Ngươi nói xem, em ấy đang vì ta mà khóc, hay là vì Vi Trạch?”
“Ngài đã biết còn hỏi.”
Lục Chính rít một hơi thuốc thật sâu. Sara thể chịu đựng được nữa, kích hoạt thiết bị tạm thời trong xe, trực tiếp dập tắt nó.
Lục Chính cũng không tức giận, chỉ là cười nói: “Ngươi biết ta cũng sống không được bao lâu.”
“Ngài trước giờ vẫn có xác suất sống lâu trăm tuổi.”
Lục Chính không khiêu khích nó nữa.
Một lúc sau, Lục Chính nhìn Chu Hành mang theo một chiếc balo và hai chiếc vali đi ra khỏi tòa nhà. Chu Hành vẫy tay về phía xe chào, rồi dứt khoát nhét hai chiếc vali vào hòm bưu phẩm gần nhà. Xong việc anh lại vác balo đi về phía xe.
Đợi anh lên xe, Lục Chính cố tình hỏi: “Em vừa gửi bưu kiện gì vậy?”
Chu Hành do dự một chút, quyết định nói thật: “Em dọn đồ của người yêu cũ gửi hết qua bưu điện cho cậu ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc trước em không gửi là vì em nghĩ mối quan hệ của hai người vẫn còn cứu vãn được sao?”
“Không phải là muốn cứu vãn. Là luyến tiếc mà thôi.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào Lục Chính, khiến cho hắn nhìn qua ôn nhu lại vô hại.
“Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?”
“Yêu đương thì chỉ có một năm, nhưng quen thì cũng quen mấy năm rồi.”
“Tại sao em lại thích cậu ta vậy?”
“Thích còn cần phải có lý do sao?”
Lục Chính nhếch môi, giơ tay lên xoa đầu Chu Hành, lại hỏi: “Kể tôi nghe đi. Thế nào mà em lại thích cậu ta vậy?”
EQ của Chu Hành mãi không online. Anh nói: “Cũng không gì đáng để kể cả.”
“Nhưng tôi muốn nghe.”
Chu Hành đấu tranh một hồi, cuối cùng nói: “Em với Vi Trạch vốn là bạn thân.”
“Bạn bè. Rồi sao?”
“Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi thư viện, cùng nhau ra sân tập.”
“Thế là thích nhau?”
“Cũng không phải......” Chu Hành không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng anh lại không khống chế được chính mình, “Có một lần, em và cậu ấy được chia tổ để trực nhật.”
“Phòng học là ở tầng ba. Cửa số khá bẩn nên em và cậu ấy phụ trách lau một cái cửa sổ. Em đứng trên bậu cửa sổ để lau kính bên ngoài. Nhưng cửa sổ cũng không ra gì nên nó cứ vậy mà nứt ra.”
“Em suýt chút nữa ngã. Nhưng Vi Trạch lại vươn tay kéo em lên.”
“Em thì bình an vô sự, nhưng cậu ấy bị gãy tay. Sau đó em bắt đầu chăm sóc cậu ấy. Sau nữa, cũng càng ngày càng thích cậu ấy. Bắt đầu có suy nghĩ muốn chăm sóc cậu ấy cả đời.”
Đây là lần đầu tiên Lục Chính nghe được câu chuyện này. Dẫu hắn cũng đã phái Sara đi điều tra quá khứ giữa Chu Hành và Vi Trạch, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì cũng chẳng thể điều tra kỹ càng được.
“Em đã từng nghĩ đến việc mình chỉ đang nhầm lẫn giữa lòng biết ơn và tình yêu chưa?”
“Lần đầu tiên em biết ham muốn ai đó là với cậu ấy. Cậu ấy cũng là người đầu tiên em yêu.”
Chu Hành chắc như đinh đóng cột mà trả lời. Lục Chính lại túm chặt tóc anh, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy tôi thì là gì? Là công cụ thỏa mãn dục vọng của em? Là người em có thể thay như thay áo? Là liệu trình điều trị EQ của em?”
“Em thích bạn trai cũ thế sao không đi bắt gian đi? Hớt hải trèo lên giường tôi làm gì?”
Chu Hành tránh cũng không thể tránh, cũng không chịu hé răng nói lời nào. Lục Chính nhìn chằm chằm anh một lúc rồi buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Coi như là tôi xui xẻo vậy.”
Mí mắt Chu Hành kịch liệt run lên. Anh nói: “Xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro