Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 74
An Nhật Thiên
2024-11-19 02:43:35
Thiếu niên Lục Chính là một thiên tài.
Mười ba tuổi hắn đã có thể tự mình sửa BUG đầu não, ở viện khoa học sống như cá gặp nước. Nếu không phải vì tuổi hắn còn quá trẻ thì viện trưởng viện khoa học thậm chí còn muốn bổ nhiệm hắn làm nghiên cứu viên chính thức của viện nữa kìa.
Hắn giống như bọt biển, liều mạng tiếp thu các loại kiến thức, và rồi chờ đến năm mười lăm tuổi hắn đã đưa ra một quyết định kinh người — nhập ngũ.
Quyết định này một phần là vì hắn muốn thử trải nghiệm một cái gì đó mới mẻ, một phần là vì chị gái của hắn. Chị gái hắn muốn thăng tiến trong giới chính trị, nhưng Lục gia lại bủn xỉn keo kiệt không hỗ trợ bất cứ thứ gì.
Lục Chính ghét chính trị, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản việc hắn giúp chị gái mình. Hắn lựa chọn gia nhập quân ngũ, che giấu thân phận của mình để không khiến mọi việc trở nên rối loạn.
Không ai biết hắn đã làm điều đó như thế nào, nhưng trong mỗi trận chiến mà hắn tham gia, những con quái thú mà hắn đối chiến đều chết vì nổ não — Hắn từ một người lính bình thường bò lên vị trí thiếu tướng, thành lập một quân đoàn của riêng mình. Quân số cũng không nhiều, nhưng lại không đặt tên theo danh sách mà liên minh cung cấp.
Tên của quân đoàn đó trở thành điều cấm kỵ và dần dần bị người đời quên lãng.
Tên của nó, gọi là —— Champion.
Quân đoàn Champion bất khả chiến bại, và quân đoàn trưởng Lục Chính là một ngôi sao đang lên của liên minh.
Tuy nhiên, khi địa vị của Lục Chính ở trong tim người dân liên minh càng tăng lên, thì cảm quan của mấy vị cấp cao trong liên minh đối với hắn không ngừng giảm xuống. Hai bên duy trì một thế cân bằng nguy hiểm, mà Lục Chính tiên sinh còn trẻ người non dạ lúc ấy lại không hề phát hiện ra.
Mãi cho đến khi hắn vận dụng tất cả các mối quan hệ kín ở viện khoa học và nghị viện của mình để giúp đỡ chị gái của mình, chạy như điên một đường dưới trời nắng gắt, đẩy cánh cửa phòng họp ra phản đối việc bắt giam phụ nữ và thúc đẩy “Hiệp định số 1028“.
Ngày hiệp định được ký kết, Cao Tư tiên sinh quay lại nhìn về phía Lục Chính — người đang nói chuyện cùng chị hắn. Bạn thân của hắn cũng đứng phía sau, dường như bọn họ đang nói đến việc gì rất thú vị, vừa chơi vừa cười, như thể sẽ luôn có thể vô tư giống như bây giờ.
Cao Tư tiên sinh nhìn sang bên cạnh về phía Chủ tịch Quốc hội. Ngài Chủ tịch Quốc hội già nua, trên mặt là vẻ chiều mến, do dự, đau lòng, rồi cuối cùng biến thành hờ hững.
Chủ tịch Quốc hội vẫy tay về phía ông ta. Cao Tư không nói gì, đi tới bên cạnh ngài.
“Lục Chính là một đứa trẻ ngoan, phải không?”
“Cậu ta đúng là một đứa bé ngoan hiền,“ Cao Tư siết bàn tay đầy mồ hôi, nói thêm nửa câu còn lại, “Cũng mong là cậu ta vẫn sẽ mãi chỉ là một đứa trẻ.”
Chủ tịch Quốc hội yên lặng nhìn Cao Tư, nhìn mãi cho đến khi lưng đối phương đã sũng mồ hôi.
“Ta có một việc, muốn nhờ cậu giúp đỡ...”
Cao Tư dừng hồi ức. Lúc này đây, ông ta cần sử dụng thủ đoạn hữu hiệu nhất để ngăn không cho Lục Chính bò lên cao —— Ông ta không rõ chuyện năm đó Lục Chính biết được bao nhiêu, nhưng Lục Chính nhất định sẽ không tha cho ông ta.
- -
Lục Chính đang cho Chu Hành ăn cháo dinh dưỡng. Mới đút được hai thìa, Chu Hành đã muốn với lấy cái bát tự ăn.
Lục Chính ôm bát lùi về sau, nói: “Em để yên tôi đút.”
“Em tự ăn là được. Cũng đâu phải là không có tí sức lực gì.”
“Em vừa mới sinh em bé xong.”
“Nhưng mà em thật sự đang thấy rất khoẻ. Dỡ hàng xong rồi nên cả người đều thấy khoẻ lên.”
Lục Chính vẫn cứng đầu muốn đút cho anh, Chu Hành không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải để mặc hắn đút cho mình.
Quá trình sinh đẻ của Chu Hành thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Ngay khi Chu Hành vừa kêu đau, Sara đã lập tức tiêm thuốc giảm đau không để lại di chứng cho hắn, sau đó lại sử dụng những công cụ tiên tiến nhất để hỗ trợ. Lục Chính nắm tay Chu Hành, mới nói mấy câu cổ vũ mà đứa bé đã chui tọt ra ngoài.
Là một bé trai sáu cân tròn.
Đội ngũ bác sĩ dưới tầng vừa mới lên đến nơi cũng chỉ kịp kiểm tra sức khoẻ cho Chu Hành và đứa bé.
Sara giám sát nhân viên công tác, đưa đứa nhỏ đi kiểm tra mã gien, còn Lục Chính thì ở lại bên Chu Hành. Xác định sức khoẻ đối phương không có vấn đề gì, hắn bèn tự mình ôm anh vào khoang dinh dưỡng.
Khoang dinh dưỡng của Lục Chính đáng đồng tiền bát gạo. Chu Hành vừa mới nằm hai tiếng, lúc đi ra đã chẳng cần Lục Chính đỡ mà có thể tự mình đi được rồi.
Chu Hành mới bước được vài bước đã bị nhấc bổng lên —— Lục Chính đã lại đang bế anh rồi.
“Em tự đi được.” Chu Hành bực mình nói.
“Nhưng tôi muốn bế em.” Lục Chính trả lời tự tin đến mức chọc cho Chu Hành bật cười.
Đước bé được nhân viên đưa đi kiểm tra mã gien, phải mốt thời gian nữa mới có thể quay trở lại. Lục Chính bảo Sara bật màn hình lên, hắn vừa ôm Chu Hành vừa theo dõi màn ảnh.
Chu Hành nhìn thật kỹ rồi nói: “Hình như con nó hơi xấu.”
Lục Chính cố nén một đống lời khen ngợi phụ hoạ về, hồi đáp: “Đúng là có hơi xấu thật.”
“Nhưng cũng vẫn rất dễ thương.”
“Đương nhiên là dễ thương rồi, nó là con của chúng ta mà.”
“Hình như chúng ta nên đặt tên cho con.”
“Em có thích cái tên nào chưa?”
“Em tưởng anh đã suy nghĩ chuyện này từ lâu rồi.”
“Thật ra thì tôi vẫn chưa nghĩ kỹ lắm.”
“Còn em thì chưa từng nghĩ tới.”
Hai anh chàng mới lên làm bố nhìn nhau một hồi. Lục Chính có chút xấu hổ, đang định nói “Để tôi nghĩ lại”, Sara lại vừa lúc tới giải vây.
Nó điềm tĩnh nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn một trăm cái tên có ý nghĩa hay, dễ viết và dễ đọc để hai người có thể chọn. Nếu hai người thật sự không thể chọn thì cũng có thể để cậu chủ nhỏ bốc thăm,bốc được cái nào thì dùng cái đó.”
Lục Chính thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Chu Hành. Chu Hành suy nghĩ rồi nói, “Vậy để con nó tự chọn đi.”
“Cũng được.”
Vậy là bé bi vừa rời khỏi bệ kiểm tra đã lại lên bệ cảm ứng.
Ban đầu khi bé cử động thật nhẹ sẽ khởi động quá trình rút thăm, đến lần thứ hai thì chương trình bốc thăm kết thúc.
Thế là bé bi chọn được cho mình một cái tên —— Lục Chu.
“Lục Chu,“ Chu Hành đọc mấy lần, có chút vui vẻ, “Giống ghép họ của đôi ta thành một vậy.”
“Tên hay đấy, vậy chọn tên này nhé?” Lục Chính vươn tay bế con, lấy sữa bột đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu cho con ăn.
“Được.”
Chu Hành gật đầu. Anh nhìn dáng vẻ cho con ăn thuần thục của Lục Chính mà ngây cả người.
“Anh học... từ lúc nào vậy?”
“Lúc ngài vừa mang thai, tiên sinh đã chuẩn bị hết các khoá học liên quan rồi.” Sara “hỗ trợ” hết sức đúng lúc.
Lục Chính bế con, không có tay để tắt vòng tay, đành phải hếch mặt miễn cưỡng thừa nhận: “Trẻ con là sinh vật rất mỏng manh. Không tin tưởng người khác nên tôi tự mình học.”
“Vậy ngoài việc cho con ăn, anh biết làm gì nữa?”
Lục Chính vuốt ve mái tóc mềm mại của bé bi, nói: “Gì tôi cũng học một ít. Thay tã, làm bữa phụ, điều dưỡng cơ bản và điều trị bệnh...”
“Ô oa ——”
Lục Chính chưa kịp nói xong, bé con đã khóc ầm lên. Hắn lập tức bế con đến bàn vệ sinh, nhanh chóng bắt đầu thay tã.
Chu Hành sửng sốt một lúc, muốn chạy qua giúp một tay nhưng lại phát hiện mình đang bị chăn quấn chặt, tạm thời không thể thoát ra.
“Em phải chăm chỉ tu dưỡng sức lực.” Lục Chính tranh thủ lúc rảnh rỗi, dặn dò Chu Hành một câu, “Tôi sẽ đảm nhiệm chăm nhóc con này, cũng sẽ đảm nhiệm chăm cả em luôn.”
Lục Chính nói xong câu đó lại tiếp tục cặm cụi. Còn Chu Hành thì vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu.
—— Lục Chính vừa mới cười, từ trước đến nay anh chưa từng thấy hắn cười vui vẻ tới vậy.
—— Như thể mọi phiền muộn đều được nhẹ nhàng bóc tách, và hắn thì một lần nữa tìm được cuộc sống mới.
Mười ba tuổi hắn đã có thể tự mình sửa BUG đầu não, ở viện khoa học sống như cá gặp nước. Nếu không phải vì tuổi hắn còn quá trẻ thì viện trưởng viện khoa học thậm chí còn muốn bổ nhiệm hắn làm nghiên cứu viên chính thức của viện nữa kìa.
Hắn giống như bọt biển, liều mạng tiếp thu các loại kiến thức, và rồi chờ đến năm mười lăm tuổi hắn đã đưa ra một quyết định kinh người — nhập ngũ.
Quyết định này một phần là vì hắn muốn thử trải nghiệm một cái gì đó mới mẻ, một phần là vì chị gái của hắn. Chị gái hắn muốn thăng tiến trong giới chính trị, nhưng Lục gia lại bủn xỉn keo kiệt không hỗ trợ bất cứ thứ gì.
Lục Chính ghét chính trị, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản việc hắn giúp chị gái mình. Hắn lựa chọn gia nhập quân ngũ, che giấu thân phận của mình để không khiến mọi việc trở nên rối loạn.
Không ai biết hắn đã làm điều đó như thế nào, nhưng trong mỗi trận chiến mà hắn tham gia, những con quái thú mà hắn đối chiến đều chết vì nổ não — Hắn từ một người lính bình thường bò lên vị trí thiếu tướng, thành lập một quân đoàn của riêng mình. Quân số cũng không nhiều, nhưng lại không đặt tên theo danh sách mà liên minh cung cấp.
Tên của quân đoàn đó trở thành điều cấm kỵ và dần dần bị người đời quên lãng.
Tên của nó, gọi là —— Champion.
Quân đoàn Champion bất khả chiến bại, và quân đoàn trưởng Lục Chính là một ngôi sao đang lên của liên minh.
Tuy nhiên, khi địa vị của Lục Chính ở trong tim người dân liên minh càng tăng lên, thì cảm quan của mấy vị cấp cao trong liên minh đối với hắn không ngừng giảm xuống. Hai bên duy trì một thế cân bằng nguy hiểm, mà Lục Chính tiên sinh còn trẻ người non dạ lúc ấy lại không hề phát hiện ra.
Mãi cho đến khi hắn vận dụng tất cả các mối quan hệ kín ở viện khoa học và nghị viện của mình để giúp đỡ chị gái của mình, chạy như điên một đường dưới trời nắng gắt, đẩy cánh cửa phòng họp ra phản đối việc bắt giam phụ nữ và thúc đẩy “Hiệp định số 1028“.
Ngày hiệp định được ký kết, Cao Tư tiên sinh quay lại nhìn về phía Lục Chính — người đang nói chuyện cùng chị hắn. Bạn thân của hắn cũng đứng phía sau, dường như bọn họ đang nói đến việc gì rất thú vị, vừa chơi vừa cười, như thể sẽ luôn có thể vô tư giống như bây giờ.
Cao Tư tiên sinh nhìn sang bên cạnh về phía Chủ tịch Quốc hội. Ngài Chủ tịch Quốc hội già nua, trên mặt là vẻ chiều mến, do dự, đau lòng, rồi cuối cùng biến thành hờ hững.
Chủ tịch Quốc hội vẫy tay về phía ông ta. Cao Tư không nói gì, đi tới bên cạnh ngài.
“Lục Chính là một đứa trẻ ngoan, phải không?”
“Cậu ta đúng là một đứa bé ngoan hiền,“ Cao Tư siết bàn tay đầy mồ hôi, nói thêm nửa câu còn lại, “Cũng mong là cậu ta vẫn sẽ mãi chỉ là một đứa trẻ.”
Chủ tịch Quốc hội yên lặng nhìn Cao Tư, nhìn mãi cho đến khi lưng đối phương đã sũng mồ hôi.
“Ta có một việc, muốn nhờ cậu giúp đỡ...”
Cao Tư dừng hồi ức. Lúc này đây, ông ta cần sử dụng thủ đoạn hữu hiệu nhất để ngăn không cho Lục Chính bò lên cao —— Ông ta không rõ chuyện năm đó Lục Chính biết được bao nhiêu, nhưng Lục Chính nhất định sẽ không tha cho ông ta.
- -
Lục Chính đang cho Chu Hành ăn cháo dinh dưỡng. Mới đút được hai thìa, Chu Hành đã muốn với lấy cái bát tự ăn.
Lục Chính ôm bát lùi về sau, nói: “Em để yên tôi đút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em tự ăn là được. Cũng đâu phải là không có tí sức lực gì.”
“Em vừa mới sinh em bé xong.”
“Nhưng mà em thật sự đang thấy rất khoẻ. Dỡ hàng xong rồi nên cả người đều thấy khoẻ lên.”
Lục Chính vẫn cứng đầu muốn đút cho anh, Chu Hành không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải để mặc hắn đút cho mình.
Quá trình sinh đẻ của Chu Hành thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Ngay khi Chu Hành vừa kêu đau, Sara đã lập tức tiêm thuốc giảm đau không để lại di chứng cho hắn, sau đó lại sử dụng những công cụ tiên tiến nhất để hỗ trợ. Lục Chính nắm tay Chu Hành, mới nói mấy câu cổ vũ mà đứa bé đã chui tọt ra ngoài.
Là một bé trai sáu cân tròn.
Đội ngũ bác sĩ dưới tầng vừa mới lên đến nơi cũng chỉ kịp kiểm tra sức khoẻ cho Chu Hành và đứa bé.
Sara giám sát nhân viên công tác, đưa đứa nhỏ đi kiểm tra mã gien, còn Lục Chính thì ở lại bên Chu Hành. Xác định sức khoẻ đối phương không có vấn đề gì, hắn bèn tự mình ôm anh vào khoang dinh dưỡng.
Khoang dinh dưỡng của Lục Chính đáng đồng tiền bát gạo. Chu Hành vừa mới nằm hai tiếng, lúc đi ra đã chẳng cần Lục Chính đỡ mà có thể tự mình đi được rồi.
Chu Hành mới bước được vài bước đã bị nhấc bổng lên —— Lục Chính đã lại đang bế anh rồi.
“Em tự đi được.” Chu Hành bực mình nói.
“Nhưng tôi muốn bế em.” Lục Chính trả lời tự tin đến mức chọc cho Chu Hành bật cười.
Đước bé được nhân viên đưa đi kiểm tra mã gien, phải mốt thời gian nữa mới có thể quay trở lại. Lục Chính bảo Sara bật màn hình lên, hắn vừa ôm Chu Hành vừa theo dõi màn ảnh.
Chu Hành nhìn thật kỹ rồi nói: “Hình như con nó hơi xấu.”
Lục Chính cố nén một đống lời khen ngợi phụ hoạ về, hồi đáp: “Đúng là có hơi xấu thật.”
“Nhưng cũng vẫn rất dễ thương.”
“Đương nhiên là dễ thương rồi, nó là con của chúng ta mà.”
“Hình như chúng ta nên đặt tên cho con.”
“Em có thích cái tên nào chưa?”
“Em tưởng anh đã suy nghĩ chuyện này từ lâu rồi.”
“Thật ra thì tôi vẫn chưa nghĩ kỹ lắm.”
“Còn em thì chưa từng nghĩ tới.”
Hai anh chàng mới lên làm bố nhìn nhau một hồi. Lục Chính có chút xấu hổ, đang định nói “Để tôi nghĩ lại”, Sara lại vừa lúc tới giải vây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó điềm tĩnh nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn một trăm cái tên có ý nghĩa hay, dễ viết và dễ đọc để hai người có thể chọn. Nếu hai người thật sự không thể chọn thì cũng có thể để cậu chủ nhỏ bốc thăm,bốc được cái nào thì dùng cái đó.”
Lục Chính thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Chu Hành. Chu Hành suy nghĩ rồi nói, “Vậy để con nó tự chọn đi.”
“Cũng được.”
Vậy là bé bi vừa rời khỏi bệ kiểm tra đã lại lên bệ cảm ứng.
Ban đầu khi bé cử động thật nhẹ sẽ khởi động quá trình rút thăm, đến lần thứ hai thì chương trình bốc thăm kết thúc.
Thế là bé bi chọn được cho mình một cái tên —— Lục Chu.
“Lục Chu,“ Chu Hành đọc mấy lần, có chút vui vẻ, “Giống ghép họ của đôi ta thành một vậy.”
“Tên hay đấy, vậy chọn tên này nhé?” Lục Chính vươn tay bế con, lấy sữa bột đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu cho con ăn.
“Được.”
Chu Hành gật đầu. Anh nhìn dáng vẻ cho con ăn thuần thục của Lục Chính mà ngây cả người.
“Anh học... từ lúc nào vậy?”
“Lúc ngài vừa mang thai, tiên sinh đã chuẩn bị hết các khoá học liên quan rồi.” Sara “hỗ trợ” hết sức đúng lúc.
Lục Chính bế con, không có tay để tắt vòng tay, đành phải hếch mặt miễn cưỡng thừa nhận: “Trẻ con là sinh vật rất mỏng manh. Không tin tưởng người khác nên tôi tự mình học.”
“Vậy ngoài việc cho con ăn, anh biết làm gì nữa?”
Lục Chính vuốt ve mái tóc mềm mại của bé bi, nói: “Gì tôi cũng học một ít. Thay tã, làm bữa phụ, điều dưỡng cơ bản và điều trị bệnh...”
“Ô oa ——”
Lục Chính chưa kịp nói xong, bé con đã khóc ầm lên. Hắn lập tức bế con đến bàn vệ sinh, nhanh chóng bắt đầu thay tã.
Chu Hành sửng sốt một lúc, muốn chạy qua giúp một tay nhưng lại phát hiện mình đang bị chăn quấn chặt, tạm thời không thể thoát ra.
“Em phải chăm chỉ tu dưỡng sức lực.” Lục Chính tranh thủ lúc rảnh rỗi, dặn dò Chu Hành một câu, “Tôi sẽ đảm nhiệm chăm nhóc con này, cũng sẽ đảm nhiệm chăm cả em luôn.”
Lục Chính nói xong câu đó lại tiếp tục cặm cụi. Còn Chu Hành thì vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu.
—— Lục Chính vừa mới cười, từ trước đến nay anh chưa từng thấy hắn cười vui vẻ tới vậy.
—— Như thể mọi phiền muộn đều được nhẹ nhàng bóc tách, và hắn thì một lần nữa tìm được cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro