Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 75

An Nhật Thiên

2024-11-19 02:43:35

“Đây là con trai của tôi, cháu nó tên Lục Chu.”

Lục Chính đăng nhập vào tài khoản chính thức của Quân đoàn Champion sau một thời gian dài phủ bụi, đăng lên một bài viết mới với nội dung như trên, rồi lại dùng tài khoản chính thức của nghị viên Lục Chính để chuyển tiếp cái bài viết này.

Với sự ra đời của một sinh mệnh mới được xếp vào cấp A3, vô số người bắt đầu tìm kiếm tin tức của Lục Chính trên mạng, đồng thời cũng đã theo dõi tài khoản chính thức của Lục Chính từ sớm, chờ đợi Lục Chính thể hiện một động thái “tạo thế” nào đó.

Quân đoàn Champion?

Chuyện này là sao đây? Đây là tài khoản phụ của Lục Chính sao?

Cái tên này nghe cũng kém quá đi.

Có một số người yêu thích chuyện quân sự đã nhớ ra cái tên này từ một phần ký ức sớm đã bị chôn vùi.

—— “Hình như nó là một quân đoàn xung kích từ mười năm trước, được tạo thành từ quân tinh nhuệ của các quân đoàn lớn, chuyên dùng để ứng phó với các tình huống khẩn cấp.”

—— “Bởi vì là tổ đội của toàn những tinh anh, vậy nên tỷ lệ thắng trận cực cao. Cuối cùng, hình như sau một lần chấp hành nhiệm vụ thì trực tiếp giải tán, nghe nói là do vô tình ngộ thương dân chúng.”

—— “Đây là tài khoản chính thức mà chính phủ xác minh sao? Sao còn chưa bị liên minh thu hồi vậy?”

—— “Lục Chính có quan hệ gì với cái quân đoàn đã giản tán này ư?”

—— “Lục nghị viên trước kia là quân nhân mà đúng không? Nói không chừng là đã từng giữ chức vụ gì đó?”

Những suy đoán và thảo luận của đám người trên mạng cũng không gây nên sóng gió gì, Lục Chính cũng không có thói quen trả lời bình luận của cư dân mạng. Hắn chỉ đăng bài rồi ngắt kết nối Internet, thay tã cho Lục Chu một cách vô cùng quen tay, sau đó ôm thằng bé đi tìm Chu Hành chơi.

Chu Hành đang làm bài tập về nhà — Đúng vậy, thực sự là làm bài tập về nhà.

Sau khi sức khỏe của Chu Hành hồi phục quá nửa, và cũng là sau khi trưng cầu ý kiến của anh, Lục Chính đã sắp xếp cho Chu Hành những khóa học trực tuyến và bắt đầu giúp anh học bù.

Chương trình học cũng không có gì nhiều, nhưng bài tập về nhà thì lại chồng chất. Chu Hành lại cầm bút chì lên một lần nữa, bắt đầu lần lượt vẽ các bản thiết kế cơ khí.

Hai tay Lục Chính đang bận ôm nhóc con Lục Chu nên hắn gõ cửa bằng mũi chân. Chu Hành ngẩng phắt đầu lên, nhanh chóng lưu lại bản thiết kế và yêu cầu Sara chuyển tất cả các dụng cụ sang một bên. Sau khi Lục Chính xác nhận rằng công tác chuẩn bị đã xong, lúc đó mới ôm con đến tìm vợ hắn.

Chu Hành ôm đứa bé vào lòng vô cùng cẩn thận, bé con lớn rất nhanh, chỉ mới hơn mười ngày mà đã vô cùng xinh đẹp.

Bạn nhỏ Lục Chu rất thích cười, khi nhóc cười lên trái tim Chu Hành gần như tan chảy, chỉ có thể thật cẩn thận hôn hôn nhóc.

Hai người chơi cùng con một lúc, nhóc con ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ. Cánh tay robot của Sara kéo chiếc nôi êm ái đến cho cậu chủ nhỏ.

Chu Hành cảm ơn nó rồi đặt nhóc vào trong nôi.

“Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu mà, ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu.”

Sara nhẹ nhàng đáp lại một câu, bế nhóc Lục Chu vào phòng trẻ, trả lại không gian cho cặp vợ chồng mới cưới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đang tham gia tranh cử vị trí chủ tịch quốc hội.”

Lục Chính vừa mở miệng đã thông báo một tin tức bùng nổ.

“Dạ?”

Chu Hành không nhạy bén về mấy vấn đề liên quan đến chính trị cho lắm, mấy ngày nay ngoại trừ tu dưỡng cơ thể, anh còn bận việc học rồi làm bài tập, đây quả thực là lần đầu tiên anh nghe được tin này.

“Đại khái là khoảng hai tuần sau nữa sẽ có kết quả.” Lục Chính đưa ra một mốc thời gian rõ ràng.

Chu Hành nhìn chằm chằm Lục Chính nhìn trong chốc lát, hỏi hắn: “Anh cần em làm gì nào?”

“Tôi còn cho rằng em sẽ quan tâm nhiều hơn đến kết quả?”

“Em tin rằng khi mà anh lựa chọn nói điều này cho em biết, thì hẳn là anh đã nắm chắc hơn nửa phần thắng rồi, phần còn lại chỉ còn là vấn đề của thời gian nữa thôi.”

Lục Chính dè dặt cười cười, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn vô hại, hắn nói: “Kết quả cuối cùng còn chưa công bố mà, rất có thể sẽ phát sinh những biến động ngoài ý muốn.”

“Có thể em chính là người sẽ tạo thành những biến động đó?” Chu Hành suy nghĩ về vấn đề này, “Vậy nên có một số việc cần có sự phối hợp của em, đúng không?”

“Em còn nhớ Vi Trạch không?”

Đương nhiên là nhớ.

Chu Hành chửi thầm một câu. Anh cũng biết bản thân không thể nói vậy, nên cố tình kéo dài thời gian mới “mù mịt” mở miệng: “Còn chút ấn tượng mang máng.”

Lục Chính gối đầu lên vai Chu Hành, cười một lát mới nói: “Đó giờ cậu ta vẫn làm đủ cách để liên lạc với em, nhưng toàn bộ lại bị tôi chặn lại.”

“Cũng được, em không có ý kiến gì.”

“Nhưng dẫu cho có cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sai sót. Cậu ta có thể vẫn sẽ liên hệ được cho em.”

“Em sẽ từ chối mọi lời mời của cậu ta, sẽ không trao đổi bất cứ điều gì với con người đó.”

“Cũng không nhất thiết phải cắt đứt hoàn toàn như vậy.” Lục Chính ôm Chu Hành vào lòng, hôn lên tóc anh, “Tôi cũng đã làm đôi chuyện khốn nạn rồi, chỉ là em không biết mà thôi.”

“Vậy thì đừng để em biết.” Chu Hành mềm như bông mà trả lời, cực kỳ giống một bông hoa trong nhà kính, “Em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không muốn biết thêm chân tướng gì cả.”

“Em chỉ muốn cùng anh, cùng Lục Chu có một cuộc sống hạnh phúc dài lâu mà thôi.”

“Hứa với em đi, Lục Chính. Em biết anh có thể làm được chuyện này.”

Lục Chính không hề chần chừ, hắn thấp giọng trả lời: “Được.”

Chu Hành thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa tay nâng mặt Lục Chính, ghé sát lại gần hôn hắn. Anh nói: “Phải cố gắng. Cũng đừng để bị thương. Anh có việc gì cứ nói thẳng, em sẽ không kìm hãm anh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được.”

“Em yêu anh.”

Lục Chính không trả lời. Hắn trao cho Chu Hành một nụ hôn thật dài, thật ấm.

- -

Nghị viên Uông Lâm tuỳ thời túc trực, sẵn sàng nghênh đón địch, cảnh giác Lục Chính tung ra tin đồn thất thiệt nào liên quan đến gã. Nhưng gã lại không ngờ được Lục Chính thế nhưng lại càng ngày càng ẩn dật, im lặng.

Kết quả của kỳ bầu cử Chủ tịch Quốc hội có một phần ba là do nghị viện, một phần ba là do dân chúng và một phần ba là do quân đội, Viện Hàn lâm Khoa học và các tổ chức cấp cao khác của liên minh. ví dụ, Ủy ban giám sát bầu cử sẽ đếm tất cả phiếu bầu của từng ứng cử viên theo tỷ lệ, sau đó quy đổi thành một phần ba, đưa vào thống kê cuối cùng.

Số liệu thống kê theo thời gian thực duy nhất là phiếu bầu của mọi người, đây cũng là trọng điểm mà Cao Tư và Uông Lâm chú ý. Các ứng cử viên khác đã rút lui khỏi trận chiến, chỉ còn lại Uông Lâm và Lục Chính đối chọi gay gắt.

Sau khi Lục Chính công bố bức ảnh mới nhất của Lục Chu, tỷ lệ tán thành theo thời gian thực của hắn đạt 48%, vượt qua tỷ lệ 47% của Uông Lâm và vẫn tiếp tục tăng thêm.

Cao Tư và Uông Lâm đã kiểm tra tình hình của hai kho phiếu khác, hầu hết các ủy viên hội đồng đều nhận được lợi ích của họ, các tổ chức cấp cao khác của liên minh cũng có thể được gọi là liên kết vì lợi ích, miễn là tỷ lệ người dân ủng hộ Lục Chu không vượt quá 75%, thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến kết quả cuối cùng.

Suy tính ra kết quả này, Cao Tư dùng khăn lau mồ hôi mặt, dặn dò: “Vấn đề không lớn, không cần phải quá quyết liệt làm gì, chỉ cần giữ vững vị trí của mình trong mười ngày tới là được.”

Uông Lâm nhìn chăm chú vào số liệu phân tích trên màn hình, bóp ngón tay răng rắc, nói: “Nếu giờ tung ra tin thất thiệt của Lục Chính thì số liệu của dân chúng sẽ nhanh chóng có lợi cho chúng ta.”

“Chuyện này không quan trọng.” Cao Tư như một con sư tử già, ngoài mạnh trong yếu mà rống giận với đồng minh, “Đừng khiêu khích Lục Chính.”

“Ngài không thấy ngài đang quá dung túng Lục Chính rồi sao, Cao Tư?”

Uông Lâm đứng thẳng dậy. Gã từ trên cao nhìn xuống Cao Tư, nhìn xuống chỗ dựa, tình nhân của gã, nhìn cơ thể đã hơi mập ra cùng với đầu tóc bạc phơ của người nọ mà lửa giận và sự ghen tuông như quay cuồng trong lòng.

“Vì hắn mà ngài đặt ra tiền lệ, cho phép hắn rời ngũ, gia nhập nghị viện.”

“Ngài phóng túng cho phép hắn vắng mặt hội nghị thường kỳ, trì hoãn công việc, miệt thị quy tắc cơ bản của nghị viện.”

“Ngài cho hắn lâm thời quản lý quân đoàn số hai, để hắn có được một bộ phiếu bầu mới.”

“Cứ mỗi khi tôi có được trong tay nhược điểm của hắn rồi giao cho ngài, ngài đều gạt phăng đi rồi phớt lờ chúng.”

“Cao Tư tiên sinh, rốt cuộc ngài đang nghĩ cái gì.”

“Tôi mới là đồng minh của ngài.”

Cao Tư hít sâu một hơi, ngón tay khẽ run, có lẽ là vì giận, cũng có thể là vì một lý do khác. Ông ta gắng hết sức mình mà trấn an Uông Lâm, “Lập trường của hai ta giống nhau. Ta mong em có thể đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Quốc hội, nhưng điều đó không có nghĩa là trực tiếp đi đối đầu với Lục Chính...”

“Đủ rồi,“ Uông Lâm cắt ngang lời người trước mặt, nói ra một bí mật gã đã đè nén trong lòng từ lâu, “Cao Tư, ngài biết không, mỗi khi mơ ngủ, ngài đều gọi tên Lục Chính.”

“Ngài quả là một tên biến thái.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Số ký tự: 0