Cô Dâu Mất Tích...
Kim Yu
2024-11-12 22:50:56
Khi Tịch Duy An định rời đi,ngay lập tức vòng eo của anh đã bị cô gái phía sau giữ chặt.
Nụ cười của anh càng lúc càng đậm, anh biết chắc cô sẽ giữ anh lại
Chung Linh áp mặt vào lưng anh, giọng nghẹn ngào vừa có một chút run rẩy.
"Anh khờ quá! Em chưa bao giờ có tình cảm với chú của anh thì làm sao có chuyện em chấm dứt.Từ đầu đến cuối,người em yêu là anh.Tịch Định Kiên nói không hề sai,em vào công ty chỉ muốn tiếp cận anh,em và anh ta lên kế hoạch yêu nhau cũng là giả.Thật sự khi đó,em chỉ muốn biết anh có yêu em không,em không muốn dùng Giai Ý để trói buộc anh, bắt anh chịu trách nhiệm.Nhưng tình cảm em dành cho anh là thật....Em yêu anh, lớn tuổi thì đã sao,tình yêu không phân biệt tuổi tác.Có thể anh không biết,nhưng em có sở thích yêu người lớn tuổi và đặc biệt là yêu anh".
Chung Linh xoay người anh lại,từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh.Một giây sau, cô kiểng chân hôn lên môi anh
Tịch Duy An đạt được mục đích,đương nhiên sự ham muốn trong lòng dành cho cô càng lúc tăng lên.Anh ôm lấy cô,điên cuồng chiếm lấy môi cô,vừa định di chuyển đến căn phòng tân hôn của anh và cô dành cho đêm nay.
Đúng lúc này, giọng nói của một người nào đó chưa thấy hình đã có tiếng vang lên.
"Mau lên! Hôm nay chúng ta sẽ chuốc say chú rể.Một ngày như vậy không nên bỏ lỡ được".
Tịch Duy An và Chung Linh nghe bước chân càng lúc càng tiến gần hai người nhanh chóng vội buông nhau ra.
Việt lúc sau,người nói ra câu vừa rồi chính là Tịch Kỷ Dương cũng đã xuất hiện.
Tịch Kỷ Dương nhìn thấy Tịch Duy An, liền nở một nụ cười bước đến ôm lấy vai của anh họ mình, trên người anh ta còn nồng nặc mùi rượu.
"Anh à! Lần trước hôn lễ của em diễn ra,anh đã không có mặt để dự.Hôm nay em sẽ phạt anh uống với em cho đến sáng".
Tịch Duy An nhíu mày,quan sát thì thấy dường như cậu em họ này của anh đã say rồi thì phải,cho nên mới tỏ ra thân thiết với anh như vậy.
Tịch Kỷ Dương đưa mắt nhìn Chung Linh, cười nói.
"Chị dâu! Cho em mượn anh ấy một chút thôi,sau đó em sẽ trả cho chị"
Lần đầu tiên cô mới thấy Tịch Kỷ Dương nói chuyện với cô có một chút lịch sử.Cô cũng không do dự mà từ chối anh ta, chẳng phải cô cũng đang muốn trốn đêm tân hôn này sao.Tịch Kỷ Dương đến thật đúng lúc.
Chung Linh khẽ gật đầu.
"Được rồi, cậu cứ giữ anh ấy".
Đến khi Tịch Duy An còn chưa biết phản ứng như thế nào thì anh đã bị đứa em họ này lôi đi đến đám bạn của cậu ta.Trông khi anh vẫn còn chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi,trong lòng anh không ngừng chửi đứa em họ của anh là kẻ phiền phức, phá hỏng chuyện tốt của anh.
Sau khi Tịch Duy An đi rồi,Chung Linh nhìn đồng hồ thấy chỉ đến tám giờ tối, cũng đã sắp tàn tiệc.Cô vừa định tìm Tiểu Dịch Thần và Giai Ý để đưa về nhà trước.Nhưng không ngờ cô nhìn thấy Triệu Duy Ngọc đang đi đến chỗ cô.
Vừa đến,bà đưa cho Chung Linh chiếc điện thoại của cô rồi nói.
"Điện thoại của con đã reo từ nãy đến giờ, không biết là ai gọi, nhưng mẹ không muốn xâm phạm vào chuyện riêng tư của con, nên mẹ không có nghe.Con xem là ai, nếu chuyện gấp thì con hãy mau gọi lại cho người ta".
"Dạ" Chung Linh nhận lấy điện thoại, nhưng không vội xem là ai.
"Sao con không xem?" Bà khó hiểu.
Chung Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười.
"Dạ không có gì đâu ạ! Chắc ai đó biết đám cưới của con, nên điện thoại chúc phúc thôi! Con đưa Tiểu Dịch Thần và Giai Ý về nhà, rồi từ từ xem cũng được"
Nghe vậy, Triệu Duy Ngọc cười khẽ,bà đưa tay nựng má cô.
"Con không cần lo.Hai đứa trẻ để cho mẹ chăm sóc.Còn con và Duy An hãy ở lại khách sạn đêm nay, con quên đây là đêm tân hôn của hai đứa sao. Mẹ chúc cho hai đứa có một đêm lãng mạn bên nhau.Vậy giờ mẹ về đây".
Nói rồi bà quay đầu rời đi.
Sắc mặt Chung Linh bỗng đỏ ửng.Một chút nữa cô lại quên mất đêm nay là đêm tân hôn của cô và anh.Để cho mẹ chồng nhắc nhở như vậy, thật là xấu hổ quá đi mất.
Nhưng người mẹ chồng này dường như không giống như trên phim ảnh.Cô cảm thấy bà rất là dễ thương, lại hiểu chuyện, không hề khó gần.Có lẽ cô đã may mắn,khi không có được một gia đình hoàn hảo như bao con người khác, nhưng bù lại cho cô một người chồng và người mẹ chồng tuyệt vời, cả bà nội chồng nữa,bà rất là yêu thương cô.
"Chung Linh!"
Lúc này một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên sau lưng cô, nhưng lại khiến tâm trạng Chung Linh đang vui vẻ lại bất chợt thay đổi.
Sắc mặt cô lạnh lùng liền quay đầu lại.
"Bà đến đây để làm gì?"
Người khiến cô khó chịu từ đầu buổi tiệc cho đến giờ chính là người mẹ ruột của cô.... Tôn Hạ.
Cô không biết mục đích bà đến đây có phải muốn lấy lại công bằng cho con gái mình không? Nhưng thà bà đến chấp vấn hỏi chuyện cô, chứ đừng có im lặng như thế, cô rất là khó chịu.
Khi cô đứng trên lễ đường,khi người chủ trì hôn lễ tuyên bố anh và cô đã trở thành là vợ chồng.Cô đã nhìn thấy những giọt nước mắt của bà.Nhưng tại sao bà phải khóc?
Cảm động sao?
Chắc chắn không phải.Bà là đang tức giận,mang nổi hận trong lòng vì cô đã giành lấy người đàn ông của con gái của bà.
Tôn Hạ biết rất rõ cô con gái bà đang hiểu lầm bà rất nhiều.Nhưng trước khi ra về, bà cũng muốn đến gặp cô một lần.
Bà nhìn cô, cất giọng chua xót.
"Mẹ biết con đang hận người mẹ này rất nhiều.Nhưng mẹ chỉ muốn đến tặng cho con một món quà".
Nói rồi,bà bước đến nắm lấy tay cô, rồi sau đó đặt vào tay cô một sợi dây chuyền.Sợi dây chuyền dường như đã khá cũ, nhưng dù vậy cũng không thể mất đi sự sang trọng quý giá của những viên ngọc được đính trên đó.
"Đây là sợi dây chuyền gia bảo của bà ngoại để lại cho mẹ và mẹ bây giờ sẽ trao lại cho con.Hãy giữ lấy, để sau này con có thể giao lại cho Giai Ý" Tôn Hạ mỉm cười, giữ chặt tay Chung Linh vì không muốn cô từ chối.
Chung Linh khó hiểu, hỏi bà.
"Tại sao lại tặng cho tôi.Người bà nên tặng là Thẩm Tư Niệm và cô ta sẽ trao lại cho con gái của mình".
Tôn Hạ mỉm cười, khẽ lắc đầu.
"Tư Niệm không thể.Chỉ có con mới có quyền được giữ nó.Sau này con sẽ hiểu lý do vì sao mẹ phải làm vậy".
Nói xong câu đó,bà cũng vội rời đi nhanh chóng.Cũng chỉ vì sợ cô sẽ trả lại sợi dây chuyền.
Chung Linh mang dáng vẻ khó hiểu nhìn sợi dây chuyền rất lâu,cho đến khi chiếc điện thoại của cô reo lên.
Lúc này cô mới bừng tỉnh nhìn vào dãy số trên màn hình.Hai mắt trợn lên, rồi lập tức bắt máy.
Chung Linh còn chưa kịp "alo" một tiếng thì đầu dây bên kia đã cất giọng cầu cứu.
"Em mau đến cứu chị với.Gấp lắm rồi,em mau đến đây đi, chị xin em đấy".
Lễ cưới diễn ra vào ngày hôm nay cũng khá nhiều người khá bất ngờ, đặc biệt là cô dâu.Chung Linh cũng không nghĩ mình đã thật sự có chồng, còn chính là người mà cô thầm yêu bấy lâu nay.
Quả nhiên Tịch Duy An được rất nhiều người yêu quý,anh liên tục bị mọi người chuốc rượu không ngừng.Anh cũng là người có tửu lượng rất mạnh, vậy mà hôm nay có phải vì vui quá mà anh đã uống khá nhiều.Cho đến khi nhân viên của khách sạn đưa anh về phòng thì anh cũng đã say mèm.Những người chuốc rượu anh cũng không khá khẩm hơn, họ còn say trước cả anh.
Cho đến hai giờ sáng, chuông điện thoại của Tịch Duy An lại bất ngờ reo lên.
Nếu chỉ một lần, có lẽ sẽ không đánh thức được anh.Nhưng điện thoại di động cùng với điện thoại bàn reo lên cùng một lúc và rất nhiều lần như vậy, không thể nào mà không đánh thức anh được.
Tịch Duy An nhẹ nhàng mở mắt, một màu đen tối trước mặt bao trùm lấy nhau, cộng thêm cơn đau đầu ập đến, nó khiến cho anh không biết mình đang ở đâu, không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau,anh cố gắng gượng dậy, đầu tiên bắt lấy chiếc điện thoại bàn trên đầu giường.
"Alo...." Anh cất giọng khàn đặc.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, âm thanh rất lớn.
"Duy An! Là tôi,Lục Diệp Bằng đây.Anh mau đến hộp đêm ngay đi.Vợ của anh, Dịch Chung Linh đang múa cột ở đây này.Chẳng phải anh nói với tôi, cô ta ngoan ngoãn lắm sao.Đời nào đêm tân hôn, bỏ chồng đi đến đây múa cột.Hỏi xem, cô ta muốn làm vũ công rồi đúng không?"
Câu nói của Lục Diệp Bằng đã khiến Tịch Duy An từ một người đang say mèm ngay lập tức bừng tỉnh giống như anh chưa từng đụng vào giọt bia rượu nào cả.Điện thoại bàn trên tay cũng rơi xuống.Ngay sau đó anh đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại di động đang reo in ỏi nằm ở dưới đất, nó đang nhấp nháy hối thúc anh hãy mau nhắc máy.
Anh bần thần bước đi không nổi nhưng vẫn cố lết xuống giường,ngay sau đó nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
Là Tưởng Hạo Nhiên.
Một dự cảm chẳng lành bỗng chốc dâng lên dữ dội.Tên này thường xuyên đi đến những hộp đêm nổi tiếng, với lại cậu ta sẽ không khi nào chủ động gọi điện thoại cho anh, nếu như không có chuyện liên quan đến anh.
Chẳng lẽ những lời Lục Diệp Bằng nói khi nãy là sự thật và bây giờ bọn họ đang ở đó sao?
Bàn tay run rẩy của anh liền bắt máy.
"Sao gọi cho tôi giờ này?"
Tưởng Hạo Nhiên bật cười lớn.
"Tại sao anh bắt máy trễ thế?" Tưởng Hạo Nhiên cũng không do dự đi thẳng vào vấn đề "Này người anh em, có thật vợ của anh đang nằm bên cạnh anh không? Chứ ở đây, đang có một cô em, có diện mạo rất giống vợ của anh.Anh biết không? Thân hình cô ta nóng bỏng đến nỗi khiến tôi thấy rất hưng phấn.Nếu không phải là vợ của anh, tôi nhìn nhầm thì cho tôi xin lỗi.Nhưng nhất định đêm nay cô gái này sẽ thuộc về tôi.Nghĩ đến thôi, tôi cũng thấy đã sung sướng lắm rồi!"
Sắc mặt Tịch Duy An tái mét, liền toát mồ hôi hột.Anh bắt đầu chạy khắp nơi trong phòng tìm kiếm cô.
Sau một hồi, cả một dấu tích của cô cũng không có, dường như cô chưa từng
về phòng.Điện thoại cho cô thì cô lại tắt máy.
Trời ơi! Anh phát điên lên mất
Cô gái này đêm hôm đến đó làm gì?
Múa cột....
Lục Diệp Bằng có nói cô đang múa cột.Chuyện gì đang xảy ra, cô biết múa cột từ khi nào.
Anh chợt nhớ đến những lần anh đi xem những cô gái trong đó múa cột.Thường thì ăn mặc rất thiếu vải,khoe da thịt rất nhiều và những người đi xem đa số đều toàn là đàn ông.
Không lẽ nào.
Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra, người trong đó không phải là cô ấy..... không phải như vậy đâu.
Tịch Duy An rời khỏi phòng đi tìm vợ với tâm tình bất ổn, mặc dù ngoại miệng đang tự trấn an mình,nhưng trong lòng anh lại không ngừng rất lo lắng.Nếu như đúng thật là Chung Linh, chắc anh không kiềm chế mà xử cô tại đó mất.
Nụ cười của anh càng lúc càng đậm, anh biết chắc cô sẽ giữ anh lại
Chung Linh áp mặt vào lưng anh, giọng nghẹn ngào vừa có một chút run rẩy.
"Anh khờ quá! Em chưa bao giờ có tình cảm với chú của anh thì làm sao có chuyện em chấm dứt.Từ đầu đến cuối,người em yêu là anh.Tịch Định Kiên nói không hề sai,em vào công ty chỉ muốn tiếp cận anh,em và anh ta lên kế hoạch yêu nhau cũng là giả.Thật sự khi đó,em chỉ muốn biết anh có yêu em không,em không muốn dùng Giai Ý để trói buộc anh, bắt anh chịu trách nhiệm.Nhưng tình cảm em dành cho anh là thật....Em yêu anh, lớn tuổi thì đã sao,tình yêu không phân biệt tuổi tác.Có thể anh không biết,nhưng em có sở thích yêu người lớn tuổi và đặc biệt là yêu anh".
Chung Linh xoay người anh lại,từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh.Một giây sau, cô kiểng chân hôn lên môi anh
Tịch Duy An đạt được mục đích,đương nhiên sự ham muốn trong lòng dành cho cô càng lúc tăng lên.Anh ôm lấy cô,điên cuồng chiếm lấy môi cô,vừa định di chuyển đến căn phòng tân hôn của anh và cô dành cho đêm nay.
Đúng lúc này, giọng nói của một người nào đó chưa thấy hình đã có tiếng vang lên.
"Mau lên! Hôm nay chúng ta sẽ chuốc say chú rể.Một ngày như vậy không nên bỏ lỡ được".
Tịch Duy An và Chung Linh nghe bước chân càng lúc càng tiến gần hai người nhanh chóng vội buông nhau ra.
Việt lúc sau,người nói ra câu vừa rồi chính là Tịch Kỷ Dương cũng đã xuất hiện.
Tịch Kỷ Dương nhìn thấy Tịch Duy An, liền nở một nụ cười bước đến ôm lấy vai của anh họ mình, trên người anh ta còn nồng nặc mùi rượu.
"Anh à! Lần trước hôn lễ của em diễn ra,anh đã không có mặt để dự.Hôm nay em sẽ phạt anh uống với em cho đến sáng".
Tịch Duy An nhíu mày,quan sát thì thấy dường như cậu em họ này của anh đã say rồi thì phải,cho nên mới tỏ ra thân thiết với anh như vậy.
Tịch Kỷ Dương đưa mắt nhìn Chung Linh, cười nói.
"Chị dâu! Cho em mượn anh ấy một chút thôi,sau đó em sẽ trả cho chị"
Lần đầu tiên cô mới thấy Tịch Kỷ Dương nói chuyện với cô có một chút lịch sử.Cô cũng không do dự mà từ chối anh ta, chẳng phải cô cũng đang muốn trốn đêm tân hôn này sao.Tịch Kỷ Dương đến thật đúng lúc.
Chung Linh khẽ gật đầu.
"Được rồi, cậu cứ giữ anh ấy".
Đến khi Tịch Duy An còn chưa biết phản ứng như thế nào thì anh đã bị đứa em họ này lôi đi đến đám bạn của cậu ta.Trông khi anh vẫn còn chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi,trong lòng anh không ngừng chửi đứa em họ của anh là kẻ phiền phức, phá hỏng chuyện tốt của anh.
Sau khi Tịch Duy An đi rồi,Chung Linh nhìn đồng hồ thấy chỉ đến tám giờ tối, cũng đã sắp tàn tiệc.Cô vừa định tìm Tiểu Dịch Thần và Giai Ý để đưa về nhà trước.Nhưng không ngờ cô nhìn thấy Triệu Duy Ngọc đang đi đến chỗ cô.
Vừa đến,bà đưa cho Chung Linh chiếc điện thoại của cô rồi nói.
"Điện thoại của con đã reo từ nãy đến giờ, không biết là ai gọi, nhưng mẹ không muốn xâm phạm vào chuyện riêng tư của con, nên mẹ không có nghe.Con xem là ai, nếu chuyện gấp thì con hãy mau gọi lại cho người ta".
"Dạ" Chung Linh nhận lấy điện thoại, nhưng không vội xem là ai.
"Sao con không xem?" Bà khó hiểu.
Chung Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười.
"Dạ không có gì đâu ạ! Chắc ai đó biết đám cưới của con, nên điện thoại chúc phúc thôi! Con đưa Tiểu Dịch Thần và Giai Ý về nhà, rồi từ từ xem cũng được"
Nghe vậy, Triệu Duy Ngọc cười khẽ,bà đưa tay nựng má cô.
"Con không cần lo.Hai đứa trẻ để cho mẹ chăm sóc.Còn con và Duy An hãy ở lại khách sạn đêm nay, con quên đây là đêm tân hôn của hai đứa sao. Mẹ chúc cho hai đứa có một đêm lãng mạn bên nhau.Vậy giờ mẹ về đây".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi bà quay đầu rời đi.
Sắc mặt Chung Linh bỗng đỏ ửng.Một chút nữa cô lại quên mất đêm nay là đêm tân hôn của cô và anh.Để cho mẹ chồng nhắc nhở như vậy, thật là xấu hổ quá đi mất.
Nhưng người mẹ chồng này dường như không giống như trên phim ảnh.Cô cảm thấy bà rất là dễ thương, lại hiểu chuyện, không hề khó gần.Có lẽ cô đã may mắn,khi không có được một gia đình hoàn hảo như bao con người khác, nhưng bù lại cho cô một người chồng và người mẹ chồng tuyệt vời, cả bà nội chồng nữa,bà rất là yêu thương cô.
"Chung Linh!"
Lúc này một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên sau lưng cô, nhưng lại khiến tâm trạng Chung Linh đang vui vẻ lại bất chợt thay đổi.
Sắc mặt cô lạnh lùng liền quay đầu lại.
"Bà đến đây để làm gì?"
Người khiến cô khó chịu từ đầu buổi tiệc cho đến giờ chính là người mẹ ruột của cô.... Tôn Hạ.
Cô không biết mục đích bà đến đây có phải muốn lấy lại công bằng cho con gái mình không? Nhưng thà bà đến chấp vấn hỏi chuyện cô, chứ đừng có im lặng như thế, cô rất là khó chịu.
Khi cô đứng trên lễ đường,khi người chủ trì hôn lễ tuyên bố anh và cô đã trở thành là vợ chồng.Cô đã nhìn thấy những giọt nước mắt của bà.Nhưng tại sao bà phải khóc?
Cảm động sao?
Chắc chắn không phải.Bà là đang tức giận,mang nổi hận trong lòng vì cô đã giành lấy người đàn ông của con gái của bà.
Tôn Hạ biết rất rõ cô con gái bà đang hiểu lầm bà rất nhiều.Nhưng trước khi ra về, bà cũng muốn đến gặp cô một lần.
Bà nhìn cô, cất giọng chua xót.
"Mẹ biết con đang hận người mẹ này rất nhiều.Nhưng mẹ chỉ muốn đến tặng cho con một món quà".
Nói rồi,bà bước đến nắm lấy tay cô, rồi sau đó đặt vào tay cô một sợi dây chuyền.Sợi dây chuyền dường như đã khá cũ, nhưng dù vậy cũng không thể mất đi sự sang trọng quý giá của những viên ngọc được đính trên đó.
"Đây là sợi dây chuyền gia bảo của bà ngoại để lại cho mẹ và mẹ bây giờ sẽ trao lại cho con.Hãy giữ lấy, để sau này con có thể giao lại cho Giai Ý" Tôn Hạ mỉm cười, giữ chặt tay Chung Linh vì không muốn cô từ chối.
Chung Linh khó hiểu, hỏi bà.
"Tại sao lại tặng cho tôi.Người bà nên tặng là Thẩm Tư Niệm và cô ta sẽ trao lại cho con gái của mình".
Tôn Hạ mỉm cười, khẽ lắc đầu.
"Tư Niệm không thể.Chỉ có con mới có quyền được giữ nó.Sau này con sẽ hiểu lý do vì sao mẹ phải làm vậy".
Nói xong câu đó,bà cũng vội rời đi nhanh chóng.Cũng chỉ vì sợ cô sẽ trả lại sợi dây chuyền.
Chung Linh mang dáng vẻ khó hiểu nhìn sợi dây chuyền rất lâu,cho đến khi chiếc điện thoại của cô reo lên.
Lúc này cô mới bừng tỉnh nhìn vào dãy số trên màn hình.Hai mắt trợn lên, rồi lập tức bắt máy.
Chung Linh còn chưa kịp "alo" một tiếng thì đầu dây bên kia đã cất giọng cầu cứu.
"Em mau đến cứu chị với.Gấp lắm rồi,em mau đến đây đi, chị xin em đấy".
Lễ cưới diễn ra vào ngày hôm nay cũng khá nhiều người khá bất ngờ, đặc biệt là cô dâu.Chung Linh cũng không nghĩ mình đã thật sự có chồng, còn chính là người mà cô thầm yêu bấy lâu nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên Tịch Duy An được rất nhiều người yêu quý,anh liên tục bị mọi người chuốc rượu không ngừng.Anh cũng là người có tửu lượng rất mạnh, vậy mà hôm nay có phải vì vui quá mà anh đã uống khá nhiều.Cho đến khi nhân viên của khách sạn đưa anh về phòng thì anh cũng đã say mèm.Những người chuốc rượu anh cũng không khá khẩm hơn, họ còn say trước cả anh.
Cho đến hai giờ sáng, chuông điện thoại của Tịch Duy An lại bất ngờ reo lên.
Nếu chỉ một lần, có lẽ sẽ không đánh thức được anh.Nhưng điện thoại di động cùng với điện thoại bàn reo lên cùng một lúc và rất nhiều lần như vậy, không thể nào mà không đánh thức anh được.
Tịch Duy An nhẹ nhàng mở mắt, một màu đen tối trước mặt bao trùm lấy nhau, cộng thêm cơn đau đầu ập đến, nó khiến cho anh không biết mình đang ở đâu, không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau,anh cố gắng gượng dậy, đầu tiên bắt lấy chiếc điện thoại bàn trên đầu giường.
"Alo...." Anh cất giọng khàn đặc.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, âm thanh rất lớn.
"Duy An! Là tôi,Lục Diệp Bằng đây.Anh mau đến hộp đêm ngay đi.Vợ của anh, Dịch Chung Linh đang múa cột ở đây này.Chẳng phải anh nói với tôi, cô ta ngoan ngoãn lắm sao.Đời nào đêm tân hôn, bỏ chồng đi đến đây múa cột.Hỏi xem, cô ta muốn làm vũ công rồi đúng không?"
Câu nói của Lục Diệp Bằng đã khiến Tịch Duy An từ một người đang say mèm ngay lập tức bừng tỉnh giống như anh chưa từng đụng vào giọt bia rượu nào cả.Điện thoại bàn trên tay cũng rơi xuống.Ngay sau đó anh đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại di động đang reo in ỏi nằm ở dưới đất, nó đang nhấp nháy hối thúc anh hãy mau nhắc máy.
Anh bần thần bước đi không nổi nhưng vẫn cố lết xuống giường,ngay sau đó nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn vào màn hình.
Là Tưởng Hạo Nhiên.
Một dự cảm chẳng lành bỗng chốc dâng lên dữ dội.Tên này thường xuyên đi đến những hộp đêm nổi tiếng, với lại cậu ta sẽ không khi nào chủ động gọi điện thoại cho anh, nếu như không có chuyện liên quan đến anh.
Chẳng lẽ những lời Lục Diệp Bằng nói khi nãy là sự thật và bây giờ bọn họ đang ở đó sao?
Bàn tay run rẩy của anh liền bắt máy.
"Sao gọi cho tôi giờ này?"
Tưởng Hạo Nhiên bật cười lớn.
"Tại sao anh bắt máy trễ thế?" Tưởng Hạo Nhiên cũng không do dự đi thẳng vào vấn đề "Này người anh em, có thật vợ của anh đang nằm bên cạnh anh không? Chứ ở đây, đang có một cô em, có diện mạo rất giống vợ của anh.Anh biết không? Thân hình cô ta nóng bỏng đến nỗi khiến tôi thấy rất hưng phấn.Nếu không phải là vợ của anh, tôi nhìn nhầm thì cho tôi xin lỗi.Nhưng nhất định đêm nay cô gái này sẽ thuộc về tôi.Nghĩ đến thôi, tôi cũng thấy đã sung sướng lắm rồi!"
Sắc mặt Tịch Duy An tái mét, liền toát mồ hôi hột.Anh bắt đầu chạy khắp nơi trong phòng tìm kiếm cô.
Sau một hồi, cả một dấu tích của cô cũng không có, dường như cô chưa từng
về phòng.Điện thoại cho cô thì cô lại tắt máy.
Trời ơi! Anh phát điên lên mất
Cô gái này đêm hôm đến đó làm gì?
Múa cột....
Lục Diệp Bằng có nói cô đang múa cột.Chuyện gì đang xảy ra, cô biết múa cột từ khi nào.
Anh chợt nhớ đến những lần anh đi xem những cô gái trong đó múa cột.Thường thì ăn mặc rất thiếu vải,khoe da thịt rất nhiều và những người đi xem đa số đều toàn là đàn ông.
Không lẽ nào.
Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra, người trong đó không phải là cô ấy..... không phải như vậy đâu.
Tịch Duy An rời khỏi phòng đi tìm vợ với tâm tình bất ổn, mặc dù ngoại miệng đang tự trấn an mình,nhưng trong lòng anh lại không ngừng rất lo lắng.Nếu như đúng thật là Chung Linh, chắc anh không kiềm chế mà xử cô tại đó mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro