Cô Vẫn Chưa Nói...
Kim Yu
2024-11-12 22:50:56
Đến lúc Chung Linh trao lời thề, thì cô lại bí văn không biết nói gì ngoài câu "Em chấp nhận về làm vợ của anh".
Khi cô nói câu đó xong, Tịch Duy An bất lực đưa tay ôm lấy trán thể hiện không mấy hài lòng.Anh biết ý đồ của cô, chắc hẳn cô vợ này của anh đang nghĩ việc cô lấy anh là một ân huệ rất lớn mà anh phải cảm ơn cô đúng không?
Hức....Có lẽ cô gái này vẫn cho rằng anh đã quên chuyện năm xưa.Nếu như bây giờ anh nói ra, không biết ai sẽ là người xấu hổ với đối phương.
Chung Linh trao nhẫn cho anh xong, cứ tưởng nghi lễ đã hoàn thành.Nhưng đúng lúc này,Tịch Duy An bất chợt vòng tay ôm chặt lấy cô.
Anh mỉm cười nhìn cô với đôi mắt ngập tràn tình cảm.
"Chúng ta còn chưa trao nụ hôn thề nguyện bên nhau nữa mà.Dù sao đêm nay anh cũng sẽ xử em, bây giờ em hãy dâng đôi môi của em cho anh đi..... Vợ yêu!"
Anh vừa dứt lời, thì tất cả mọi người bên dưới đều hô hào "Hôn đi.... Hôn đi...
Một giây sau,Chung Linh ngượng ngùng từ từ nhắm mắt lại, chủ động đưa môi chạm vào môi anh.
Tịch Duy An một lần nữa thầm nói với cô.
"Anh yêu em!"
Chung Linh giựt mình vội mở mắt ra, mắt nhìn thẳng vào anh.Trái tim cô đập mạnh.Cô luôn tự hỏi có phải cô đang nằm mơ không?
Không phủ nhận là cô rất yêu anh.Trước đó cô cứ nghĩ sau bao nhiêu năm gặp lại, nhìn thấy anh bên người con gái khác.Lúc đó cô đã có suy nghĩ, có lẽ người đàn ông như anh sẽ không bao giờ để ý đến cô,chứ đừng nói là yêu.Dẫu vậy, cô cũng muốn đánh cược một lần.
Chấp nhận kết hôn giả với anh là một bước ngoặc để cô có tiến lại gần anh hơn.Cô không hi vọng anh yêu cô,chỉ mong anh nhớ cô chính là cô bé năm đó.
Nhưng mà ngày hôm nay, những chuyện xảy ra.Cô hoàn toàn không tin nó đã trở thành sự thật.
Người đàn ông cô yêu lại nói yêu cô,anh còn nói những lời chân thành thề nguyện với cô.Người chồng này, cô nhất định sẽ trân trọng suốt cả cuộc đời,không bao giờ cô để vuột mất anh lần nữa.
Mộ Vân đứng phía dưới nhìn thấy khung cảnh lãng mạn của hai người, đôi mắt cô chợt rưng rưng.Đám cưới này, cô đã từng mơ ước rất lâu.Nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Tạ Thiên Duật bên cạnh nhìn thấy Mộ Vân rơi nước mắt, liền tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu khiêu khích.
"Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh em suốt mấy năm qua đã thật sự là chồng của người khác,em đau lòng lắm phải không?"
Mộ Vân không quan tâm câu nói của anh,ánh mắt cô di chuyển đến Tịch Khả Hinh, cất tiếng khen ngợi.
"Hôm nay bạn gái của anh cũng rất xinh đẹp.Anh không nên để ý đến tôi, mà hãy đến bên cạnh cô ấy".
Tạ Thiên Duật nghe vậy, liền nhìn theo ánh mắt của cô.Tịch Khả Hinh đang đứng bên cạnh Lục Diệp Bằng,trông hai người quả thật rất xứng đôi.Nhưng anh không quan tâm điều đó, thậm chí Tịch Khả Hinh có thân mật với người đàn ông nào khác,anh cũng chả buồn chút nào.
Người mà khiến cho anh mấy ngày nay phải chịu sự dày vò chính là cô gái bên cạnh anh lúc này.Anh không biết bây giờ trong đầu Mộ Vân đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng cảm giác trong lòng anh luôn bất an.Dường như anh sẽ đánh mất cô.
Lúc này Mộ Vân thấy Tịch Khả Hinh đang đi tới về phía mình, cô liền nhìn về Tạ Thiên Duật, khẽ nói.
"Cô ấy đang đến đây, vậy tôi sẽ về nhà trước".
Nói rồi cô không đợi phản hồi từ anh mà đã lập tức rời khỏi.
Khi Tạ Thiên Duật định đuổi theo, thì Tịch Khả Hinh đã đi tới.
Tịch Khả Hinh nhìn anh với dáng vẻ nghi hoặc, liền hỏi.
"Anh quen biết Mộ Vân sao?"
Tạ Thiên Duật vẫn dõi mắt tìm kiếm Mộ Vân,anh không hề quay đầu nhìn Tịch Khả Hinh nhưng vẫn trả lời cô.
"Cô ấy là bạn của anh"
"Bạn anh sao?"
"Đúng vậy là bạn của anh". Giọng nói của Tạ Thiên Duật bất chợt trở nên gắt góng.
Sau đó anh quay đầu nhìn cô, không quan tâm đến cảm xúc của cô lúc này.Buông thêm một câu trông rất hờ hững.
"Anh sẽ không dự đêm khiêu vũ,anh có chút mệt, nên anh về trước.Khi nào em làm xong, thì nhắn tin với anh".
Dứt lời,anh lập tức rời khỏi.
Hành động cùng lời nói của Tạ Thiên Duật, giờ phút này đã làm tổn thương Tịch Khả Hinh rất nhiều.
Cô đứng thất thần nhìn bóng dáng anh dần khuất xa.
Một lát sau, cô bỗng quay người lại.Nhưng lúc này không ngờ có một người đang đi tới, cô bất chợt đâm đầu vào người đó.Mà không biết có phải do phản xạ không kịp mà người đó đã mất thăng bằng liền ôm cô ngã xuống bãi cỏ ở phía dưới, còn cô thì lại nằm đè lên trên người đó.
Ngay lập tức mọi người xung quanh đều chạy đến.
Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Hạo Nhiên! Cả hai đứa làm sao vậy?"
Bên này Triệu Duy Ngọc cũng hốt hoảng gọi tên con gái mình.
"Khả Hinh! Con có sao không?"
Lúc này Tịch Khả Hinh mới ngước mắt lên.Đập vào mắt cô là một gương mặt của một người đàn ông có phần nhăn nhó cũng đang nhìn về cô.
"Tiểu thư ơi, cô mau rồi dậy đi.... Tôi sắp bị cô đè chết rồi!"
Tịch Khả Hinh giật mình, một giây sau cô được Triệu Duy Ngọc dìu đứng lên.
Người phụ nữ kia cũng đến đỡ lấy con trai của bà ngồi dậy.
Tịch Duy An thấy vậy liền đi đến bên cạnh người đàn ông đó vỗ vai anh ta.
"Tưởng Hạo Nhiên! Cậu không sao chứ?"
Người đàn ông tên Tưởng Hạo Nhiên này là bạn bè thời cấp ba với Tịch Duy An.
Tưởng Hạo Nhiên vừa phủi bụi trên quần áo mình, vừa liếc mắt nhìn cô gái đã đè lên trên người anh, cười nói.
"Không sao! Được một cô gái chủ động ôm lấy tôi, đó là diễm phúc của Tưởng Hạo Nhiên này".
Nghe con trai nói câu đó, mẹ Tưởng Hạo Nhiên liền giơ tay gõ nhẹ đầu anh.
"Không được đùa giỡn,con mau đến xin lỗi Khả Hinh đi.Con bé là em gái của Duy An đấy!" Sau đó bà nhìn về Triệu Duy Ngọc "Duy Ngọc! Cho tôi xin lỗi, Hạo Nhiên chỉ nói đùa thôi".
Vì là bạn của nhau rất lâu, nên quan hệ của hai người mẹ cũng rất thân.
Triệu Duy Ngọc mỉm cười, kéo Khả Hinh đến trước mặt Hạo Nhiên.
"Con gái của tôi mới là người phải xin lỗi, là con bé đụng trúng Hạo Nhiên trước".
Tịch Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Hạo Nhiên, một giây sau vẻ mặt ấy này khẽ nói.
"Là tôi đụng anh trước,anh cho tôi xin lỗi".
Tưởng Hạo Nhiên không nói được một lời nào khi giờ đây anh đã bị cô hợp hồn bởi vẻ mặt trông sáng của cô.Cho đến khi mẹ của anh khều nhẹ,thì anh mới chợt hoàng hồn trở lại.Nhưng mà, Tịch Khả Hinh cũng ngay sau đó mà diện cớ rời khỏi.
Nhìn thấy con trai của mình nhìn Tịch Khả Hinh với ánh mắt mang đầy sự hứng thú,bà Tưởng liền vội vàng đánh nhẹ vào má anh, rồi cất giọng cảnh cáo.
"Là em gái của Duy An,con không được tơ tưởng đến con bé.Không được làm chuyện gì với con bé"
Bà cảnh cáo như vậy, vì bà biết con trai của bà là một người rất lăng nhăng thay bồ như thay áo.Mỗi ngày đều vui vẻ bên các cô gái, chưa bao giờ yêu ai thật lòng.Nếu lỡ như Khả Hinh lọt vào mắt xanh của con trai bà, chỉ e rằng tình cảm hai gia đình lúc đó có khi sẽ rạn nứt.
Mặc dù là bạn học chung cấp ba,nhưng Hạo Nhiên nhỏ hơn Duy An đến hai tuổi, cũng bởi do lúc nhỏ Tịch Duy An thường xuyên chuyển trường,cho nên học trễ hơn những bạn cùng lứa.
Tịch Duy An nghe bà Tưởng nói vậy,anh liền choàng tay qua vai Tưởng Hạo Nhiên, buông ra lời hâm dọa.
"Nhóc con... Cậu thử đụng một sợi tóc của em gái tôi xem... Tôi sẽ xử cậu ngay lập tức".
Nét mặt của Tưởng Hạo Nhiên có phần bối rối,anh đẩy tay Tịch Duy An ra, cười ngượng nói.
"Tôi làm gì mà dám đụng với em gái của anh".
Vừa nói dứt, thì anh lại nhìn thấy cô dâu cũng đã có mặt ở đây.Tưởng Hạo Nhiên bất chợt nở một nụ cười thật khiếm nhã.
"Phải công nhận anh tìm đâu ra một cô dâu vừa xinh đẹp lại còn rất đáng yêu.... Nhưng mà" Anh nói rồi liền bước đến bên cạnh Chung Linh,quan sát thật kỹ "Tôi nhìn thấy cô rất quen, hình như tôi từng gặp ở đâu thì phải".
Chung Linh cũng quan sát tên người đàn ông này.Trong lòng cô cũng cảm giác anh rất quen, hình như cô cũng từng gặp anh ở đâu.
Tịch Duy An đã bắt đầu khó chịu khi nhìn thấy ai đó đứng bên cạnh cô.Sắc mặt anh khó coi, liền sải bước chân đến kéo cô về phía mình.
"Không có quen gì hết, cậu đừng ở đây nhìn ngó em gái của tôi, bây giờ lại quay sang để ý vợ của tôi.Cô ấy có chồng rồi, cậu biết chưa".
Sau đó anh cúi đầu nhìn cô liền tỏ thái độ gia trưởng.
"Tại sao em lại mặc chiếc váy này vậy?"
Chiếc váy của cô khi nãy mặc giờ đây đã thay đổi thành chiếc váy ngắn dạ hội mang một màu đỏ rượu rất quyến rũ,đều hở trên hở dưới.Đặc biệt đôi chân dài của cô lúc này đã thoả mãn trình diện ra bên ngoài, đó cũng là lý do khiến anh không mấy vui vẻ khi cô mặc chiếc váy này.
Chung Linh ngẩng người, khẽ đáp.
"Đến tiệc khiêu vũ rồi mà anh, phải mặc như vậy chứ, nếu không sao em khiêu vũ được".
"Nhưng mà nó hở hang quá" Tịch Duy An nói thầm vào tai cô.
Câu nói của anh khiến cô bật cười, cô cũng rướn người thì thầm vào tai anh.
"Bắt đầu quản thúc em rồi sao? Nhưng em thích mặc vậy đó....
Một lát sau,Khi Tịch Duy An còn định bảo cô vào trong thay một chiếc váy khác, nhưng anh đã bị cô kéo đi.
"Không nói nhiều nữa, chúng ta ra khiêu vũ thôi chồng yêu" Chung Linh vừa kéo anh đi,hí hửng nói.
Đôi mắt có chút đa tình của Tưởng Hạo Nhiên dõi theo hai người trong đầu anh gần nhớ đã gặp cô ở đâu.
Trông chốc lát, khóe môi anh chợt cong lên.
"Thì ra là cô ấy.Đã mấy năm trôi quá, cô vẫn không thay đổi, vẫn còn rất gợi cảm,một chút nữa là tôi đã không nhận ra cô rồi".
Câu nói vô tình của Tưởng Hạo Nhiên đã không ngờ bị Lục Diệp Bằng đứng đằng sau nghe thấy.Đôi mắt sâu thẳm cùng sự đa nghi của anh dành cho Chung Linh đã khiến cho anh cảm nhận được những gì mà anh đánh giá về Chung Linh đều hoàn toàn đúng.
Cô gái này chắc chắn có gì đó rất mờ ám.Bằng mọi giá anh cũng điều tra xem, rốt cuộc cô gái này đến từ đâu và đang có âm mưu gì mà có thể khiến Tịch Duy An yêu sâu đậm đến vậy.Và cũng để cho tên ngốc đó sáng mắt ra khi nhìn thấy gương mặt thật của cô ta.
******
Tịch Duy An và Chung Linh khiêu vũ trên nền nhạc mà cả hai yêu thích.Chiếc váy bó sát khoe đường con trên cơ thể của Chung Linh khiến cô luôn luôn tự tin, nhưng với nét mặt của Tịch Duy An hiện giờ thì hoàn toàn khó chịu.
Cả buổi khiêu vũ,anh cứ liên tục chau mày nhìn chằm chằm vào cô, lâu lâu thì liếc nhìn những người đàn ông khác.
Thấy anh như vậy,Chung Linh cũng không chịu nổi, cuối cùng phải cất giọng hỏi anh.
"Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh cứ khó chịu làm sao...Hay là không thích khiêu vũ với em?"
Nghe xong, Tịch Duy An suy nghĩ vài giây rồi sau đó chậm rãi lắc đầu.
"Em nghĩ gì vậy,anh đương nhiên thích khiêu vũ với em.Nhưng những tên đàn ông khác đang nhìn chằm chằm vào vợ của anh, họ là đang suy nghĩ đen tối gì đây".
Tịch Duy An vừa dứt câu,Chung Linh đã không nhịn được liền bật cười.
"Ông xã....Anh là đang ghen sao? Mới kết hôn thôi,anh có cần phải tỏ vẻ sợ mất em không?"
"Bé con! Anh không sợ em rời xa anh, nhưng anh chán ghét những cặp mắt của những tên đàn ông cứ liên tục nhìn về chúng ta".
Ánh đèn lúc này chợt tối dần, nhân cơ hội Tịch Duy An liền kéo Chung Linh đi vào bên trong.Một nơi vắng vẻ không một bóng người qua lại.
Anh giam cầm cô vào một trong góc, dưới ánh sáng mờ ảo.Tịch Duy An cúi đầu xuống nhìn cô.
Cô thật sự quá xinh đẹp, mùi hương trên người càng khiến trong lòng anh rạo rực lên.Ngay sau đó,anh đã không kiềm chế mà mạnh mẽ cắn mút đôi môi của cô.Ngược lại, đôi môi xinh xắn của Chung Linh cũng không từ chối mà còn hùa theo phối hợp với anh.
Cô bật ra một tiếng ngâm nga, cùng lúc đó yết hầu của anh lên xuống dữ dội.
"Anh thật sự không thể chờ đợi được nữa.Dáng vẻ lúc này của vợ anh giống như bốn năm trước.Khi buổi tiệc sinh thần của bà nội diễn ra,khi đó trong đầu anh rất hỗn loạn.Em có biết, giây phút đó anh chỉ muốn có được em". Tịch Duy An nhìn cô chân thành nói.
Chung Linh cũng không biết cảm giác của mình bây giờ ra sao.Nhưng mà trái tim cô đang đập lên từng nhịp mỗi khi anh chạm vào cô, cũng không thể nào bảo cô buông anh ra lúc này.
Cô yêu anh, muốn được ở bên cạnh anh đêm nay.
Tịch Duy An cười khẽ,tay anh bắt đầu nghịch ngợm luồn vào mái tóc của cô.
"Giây phút em bằng lòng trao cho anh đêm đầu tiên, thì anh đã biết chắc chắn em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh.Người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi như anh, không ngờ cũng phải rơi vào lưới tình của một cô nhóc khi đó vẫn chưa đầy hai mươi tuổi....Chung Linh! Anh yêu em".
Anh khẽ cúi đầu xuống,ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy em có yêu anh không? Đến giờ anh vẫn chưa nghe em nói, là em yêu anh".
Chung Linh ngẩn người ra vài giây.Khi anh hỏi cô câu này, cô cũng chợt nhận ra khi nãy trao lời thề cho nhau.Cô vẫn chưa thể nói những lời tận đáy lòng mình cho anh nghe.Không biết anh có vì vậy mà hoài nghi mà đặt câu hỏi cho cô lúc này không?
Anh đã làm cho cô biết bao nhiêu chuyện cho hôn lễ của anh và cô.Với một người vợ, cô cũng không thể nào khiến anh thất vọng.
Nhưng khi Chung Linh định đáp lại câu hỏi của anh.Thì lúc này nét mặt Tịch Duy An có chút thất vọng,anh khẽ buông cô ra, giọng nói đượm buồn, nhưng lại cố ý nhắc nhở.
"Không sao! Em không nói cũng được, bởi vì anh hiểu được em vừa mới dứt tình cảm với chú của anh.Nên việc em chưa thể chấp nhận yêu anh, cũng không thể trách em".
Dứt lời,anh khẽ quay người lại,khoé môi cong nhẹ.
Khi cô nói câu đó xong, Tịch Duy An bất lực đưa tay ôm lấy trán thể hiện không mấy hài lòng.Anh biết ý đồ của cô, chắc hẳn cô vợ này của anh đang nghĩ việc cô lấy anh là một ân huệ rất lớn mà anh phải cảm ơn cô đúng không?
Hức....Có lẽ cô gái này vẫn cho rằng anh đã quên chuyện năm xưa.Nếu như bây giờ anh nói ra, không biết ai sẽ là người xấu hổ với đối phương.
Chung Linh trao nhẫn cho anh xong, cứ tưởng nghi lễ đã hoàn thành.Nhưng đúng lúc này,Tịch Duy An bất chợt vòng tay ôm chặt lấy cô.
Anh mỉm cười nhìn cô với đôi mắt ngập tràn tình cảm.
"Chúng ta còn chưa trao nụ hôn thề nguyện bên nhau nữa mà.Dù sao đêm nay anh cũng sẽ xử em, bây giờ em hãy dâng đôi môi của em cho anh đi..... Vợ yêu!"
Anh vừa dứt lời, thì tất cả mọi người bên dưới đều hô hào "Hôn đi.... Hôn đi...
Một giây sau,Chung Linh ngượng ngùng từ từ nhắm mắt lại, chủ động đưa môi chạm vào môi anh.
Tịch Duy An một lần nữa thầm nói với cô.
"Anh yêu em!"
Chung Linh giựt mình vội mở mắt ra, mắt nhìn thẳng vào anh.Trái tim cô đập mạnh.Cô luôn tự hỏi có phải cô đang nằm mơ không?
Không phủ nhận là cô rất yêu anh.Trước đó cô cứ nghĩ sau bao nhiêu năm gặp lại, nhìn thấy anh bên người con gái khác.Lúc đó cô đã có suy nghĩ, có lẽ người đàn ông như anh sẽ không bao giờ để ý đến cô,chứ đừng nói là yêu.Dẫu vậy, cô cũng muốn đánh cược một lần.
Chấp nhận kết hôn giả với anh là một bước ngoặc để cô có tiến lại gần anh hơn.Cô không hi vọng anh yêu cô,chỉ mong anh nhớ cô chính là cô bé năm đó.
Nhưng mà ngày hôm nay, những chuyện xảy ra.Cô hoàn toàn không tin nó đã trở thành sự thật.
Người đàn ông cô yêu lại nói yêu cô,anh còn nói những lời chân thành thề nguyện với cô.Người chồng này, cô nhất định sẽ trân trọng suốt cả cuộc đời,không bao giờ cô để vuột mất anh lần nữa.
Mộ Vân đứng phía dưới nhìn thấy khung cảnh lãng mạn của hai người, đôi mắt cô chợt rưng rưng.Đám cưới này, cô đã từng mơ ước rất lâu.Nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Tạ Thiên Duật bên cạnh nhìn thấy Mộ Vân rơi nước mắt, liền tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu khiêu khích.
"Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh em suốt mấy năm qua đã thật sự là chồng của người khác,em đau lòng lắm phải không?"
Mộ Vân không quan tâm câu nói của anh,ánh mắt cô di chuyển đến Tịch Khả Hinh, cất tiếng khen ngợi.
"Hôm nay bạn gái của anh cũng rất xinh đẹp.Anh không nên để ý đến tôi, mà hãy đến bên cạnh cô ấy".
Tạ Thiên Duật nghe vậy, liền nhìn theo ánh mắt của cô.Tịch Khả Hinh đang đứng bên cạnh Lục Diệp Bằng,trông hai người quả thật rất xứng đôi.Nhưng anh không quan tâm điều đó, thậm chí Tịch Khả Hinh có thân mật với người đàn ông nào khác,anh cũng chả buồn chút nào.
Người mà khiến cho anh mấy ngày nay phải chịu sự dày vò chính là cô gái bên cạnh anh lúc này.Anh không biết bây giờ trong đầu Mộ Vân đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng cảm giác trong lòng anh luôn bất an.Dường như anh sẽ đánh mất cô.
Lúc này Mộ Vân thấy Tịch Khả Hinh đang đi tới về phía mình, cô liền nhìn về Tạ Thiên Duật, khẽ nói.
"Cô ấy đang đến đây, vậy tôi sẽ về nhà trước".
Nói rồi cô không đợi phản hồi từ anh mà đã lập tức rời khỏi.
Khi Tạ Thiên Duật định đuổi theo, thì Tịch Khả Hinh đã đi tới.
Tịch Khả Hinh nhìn anh với dáng vẻ nghi hoặc, liền hỏi.
"Anh quen biết Mộ Vân sao?"
Tạ Thiên Duật vẫn dõi mắt tìm kiếm Mộ Vân,anh không hề quay đầu nhìn Tịch Khả Hinh nhưng vẫn trả lời cô.
"Cô ấy là bạn của anh"
"Bạn anh sao?"
"Đúng vậy là bạn của anh". Giọng nói của Tạ Thiên Duật bất chợt trở nên gắt góng.
Sau đó anh quay đầu nhìn cô, không quan tâm đến cảm xúc của cô lúc này.Buông thêm một câu trông rất hờ hững.
"Anh sẽ không dự đêm khiêu vũ,anh có chút mệt, nên anh về trước.Khi nào em làm xong, thì nhắn tin với anh".
Dứt lời,anh lập tức rời khỏi.
Hành động cùng lời nói của Tạ Thiên Duật, giờ phút này đã làm tổn thương Tịch Khả Hinh rất nhiều.
Cô đứng thất thần nhìn bóng dáng anh dần khuất xa.
Một lát sau, cô bỗng quay người lại.Nhưng lúc này không ngờ có một người đang đi tới, cô bất chợt đâm đầu vào người đó.Mà không biết có phải do phản xạ không kịp mà người đó đã mất thăng bằng liền ôm cô ngã xuống bãi cỏ ở phía dưới, còn cô thì lại nằm đè lên trên người đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức mọi người xung quanh đều chạy đến.
Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Hạo Nhiên! Cả hai đứa làm sao vậy?"
Bên này Triệu Duy Ngọc cũng hốt hoảng gọi tên con gái mình.
"Khả Hinh! Con có sao không?"
Lúc này Tịch Khả Hinh mới ngước mắt lên.Đập vào mắt cô là một gương mặt của một người đàn ông có phần nhăn nhó cũng đang nhìn về cô.
"Tiểu thư ơi, cô mau rồi dậy đi.... Tôi sắp bị cô đè chết rồi!"
Tịch Khả Hinh giật mình, một giây sau cô được Triệu Duy Ngọc dìu đứng lên.
Người phụ nữ kia cũng đến đỡ lấy con trai của bà ngồi dậy.
Tịch Duy An thấy vậy liền đi đến bên cạnh người đàn ông đó vỗ vai anh ta.
"Tưởng Hạo Nhiên! Cậu không sao chứ?"
Người đàn ông tên Tưởng Hạo Nhiên này là bạn bè thời cấp ba với Tịch Duy An.
Tưởng Hạo Nhiên vừa phủi bụi trên quần áo mình, vừa liếc mắt nhìn cô gái đã đè lên trên người anh, cười nói.
"Không sao! Được một cô gái chủ động ôm lấy tôi, đó là diễm phúc của Tưởng Hạo Nhiên này".
Nghe con trai nói câu đó, mẹ Tưởng Hạo Nhiên liền giơ tay gõ nhẹ đầu anh.
"Không được đùa giỡn,con mau đến xin lỗi Khả Hinh đi.Con bé là em gái của Duy An đấy!" Sau đó bà nhìn về Triệu Duy Ngọc "Duy Ngọc! Cho tôi xin lỗi, Hạo Nhiên chỉ nói đùa thôi".
Vì là bạn của nhau rất lâu, nên quan hệ của hai người mẹ cũng rất thân.
Triệu Duy Ngọc mỉm cười, kéo Khả Hinh đến trước mặt Hạo Nhiên.
"Con gái của tôi mới là người phải xin lỗi, là con bé đụng trúng Hạo Nhiên trước".
Tịch Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Hạo Nhiên, một giây sau vẻ mặt ấy này khẽ nói.
"Là tôi đụng anh trước,anh cho tôi xin lỗi".
Tưởng Hạo Nhiên không nói được một lời nào khi giờ đây anh đã bị cô hợp hồn bởi vẻ mặt trông sáng của cô.Cho đến khi mẹ của anh khều nhẹ,thì anh mới chợt hoàng hồn trở lại.Nhưng mà, Tịch Khả Hinh cũng ngay sau đó mà diện cớ rời khỏi.
Nhìn thấy con trai của mình nhìn Tịch Khả Hinh với ánh mắt mang đầy sự hứng thú,bà Tưởng liền vội vàng đánh nhẹ vào má anh, rồi cất giọng cảnh cáo.
"Là em gái của Duy An,con không được tơ tưởng đến con bé.Không được làm chuyện gì với con bé"
Bà cảnh cáo như vậy, vì bà biết con trai của bà là một người rất lăng nhăng thay bồ như thay áo.Mỗi ngày đều vui vẻ bên các cô gái, chưa bao giờ yêu ai thật lòng.Nếu lỡ như Khả Hinh lọt vào mắt xanh của con trai bà, chỉ e rằng tình cảm hai gia đình lúc đó có khi sẽ rạn nứt.
Mặc dù là bạn học chung cấp ba,nhưng Hạo Nhiên nhỏ hơn Duy An đến hai tuổi, cũng bởi do lúc nhỏ Tịch Duy An thường xuyên chuyển trường,cho nên học trễ hơn những bạn cùng lứa.
Tịch Duy An nghe bà Tưởng nói vậy,anh liền choàng tay qua vai Tưởng Hạo Nhiên, buông ra lời hâm dọa.
"Nhóc con... Cậu thử đụng một sợi tóc của em gái tôi xem... Tôi sẽ xử cậu ngay lập tức".
Nét mặt của Tưởng Hạo Nhiên có phần bối rối,anh đẩy tay Tịch Duy An ra, cười ngượng nói.
"Tôi làm gì mà dám đụng với em gái của anh".
Vừa nói dứt, thì anh lại nhìn thấy cô dâu cũng đã có mặt ở đây.Tưởng Hạo Nhiên bất chợt nở một nụ cười thật khiếm nhã.
"Phải công nhận anh tìm đâu ra một cô dâu vừa xinh đẹp lại còn rất đáng yêu.... Nhưng mà" Anh nói rồi liền bước đến bên cạnh Chung Linh,quan sát thật kỹ "Tôi nhìn thấy cô rất quen, hình như tôi từng gặp ở đâu thì phải".
Chung Linh cũng quan sát tên người đàn ông này.Trong lòng cô cũng cảm giác anh rất quen, hình như cô cũng từng gặp anh ở đâu.
Tịch Duy An đã bắt đầu khó chịu khi nhìn thấy ai đó đứng bên cạnh cô.Sắc mặt anh khó coi, liền sải bước chân đến kéo cô về phía mình.
"Không có quen gì hết, cậu đừng ở đây nhìn ngó em gái của tôi, bây giờ lại quay sang để ý vợ của tôi.Cô ấy có chồng rồi, cậu biết chưa".
Sau đó anh cúi đầu nhìn cô liền tỏ thái độ gia trưởng.
"Tại sao em lại mặc chiếc váy này vậy?"
Chiếc váy của cô khi nãy mặc giờ đây đã thay đổi thành chiếc váy ngắn dạ hội mang một màu đỏ rượu rất quyến rũ,đều hở trên hở dưới.Đặc biệt đôi chân dài của cô lúc này đã thoả mãn trình diện ra bên ngoài, đó cũng là lý do khiến anh không mấy vui vẻ khi cô mặc chiếc váy này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Linh ngẩng người, khẽ đáp.
"Đến tiệc khiêu vũ rồi mà anh, phải mặc như vậy chứ, nếu không sao em khiêu vũ được".
"Nhưng mà nó hở hang quá" Tịch Duy An nói thầm vào tai cô.
Câu nói của anh khiến cô bật cười, cô cũng rướn người thì thầm vào tai anh.
"Bắt đầu quản thúc em rồi sao? Nhưng em thích mặc vậy đó....
Một lát sau,Khi Tịch Duy An còn định bảo cô vào trong thay một chiếc váy khác, nhưng anh đã bị cô kéo đi.
"Không nói nhiều nữa, chúng ta ra khiêu vũ thôi chồng yêu" Chung Linh vừa kéo anh đi,hí hửng nói.
Đôi mắt có chút đa tình của Tưởng Hạo Nhiên dõi theo hai người trong đầu anh gần nhớ đã gặp cô ở đâu.
Trông chốc lát, khóe môi anh chợt cong lên.
"Thì ra là cô ấy.Đã mấy năm trôi quá, cô vẫn không thay đổi, vẫn còn rất gợi cảm,một chút nữa là tôi đã không nhận ra cô rồi".
Câu nói vô tình của Tưởng Hạo Nhiên đã không ngờ bị Lục Diệp Bằng đứng đằng sau nghe thấy.Đôi mắt sâu thẳm cùng sự đa nghi của anh dành cho Chung Linh đã khiến cho anh cảm nhận được những gì mà anh đánh giá về Chung Linh đều hoàn toàn đúng.
Cô gái này chắc chắn có gì đó rất mờ ám.Bằng mọi giá anh cũng điều tra xem, rốt cuộc cô gái này đến từ đâu và đang có âm mưu gì mà có thể khiến Tịch Duy An yêu sâu đậm đến vậy.Và cũng để cho tên ngốc đó sáng mắt ra khi nhìn thấy gương mặt thật của cô ta.
******
Tịch Duy An và Chung Linh khiêu vũ trên nền nhạc mà cả hai yêu thích.Chiếc váy bó sát khoe đường con trên cơ thể của Chung Linh khiến cô luôn luôn tự tin, nhưng với nét mặt của Tịch Duy An hiện giờ thì hoàn toàn khó chịu.
Cả buổi khiêu vũ,anh cứ liên tục chau mày nhìn chằm chằm vào cô, lâu lâu thì liếc nhìn những người đàn ông khác.
Thấy anh như vậy,Chung Linh cũng không chịu nổi, cuối cùng phải cất giọng hỏi anh.
"Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh cứ khó chịu làm sao...Hay là không thích khiêu vũ với em?"
Nghe xong, Tịch Duy An suy nghĩ vài giây rồi sau đó chậm rãi lắc đầu.
"Em nghĩ gì vậy,anh đương nhiên thích khiêu vũ với em.Nhưng những tên đàn ông khác đang nhìn chằm chằm vào vợ của anh, họ là đang suy nghĩ đen tối gì đây".
Tịch Duy An vừa dứt câu,Chung Linh đã không nhịn được liền bật cười.
"Ông xã....Anh là đang ghen sao? Mới kết hôn thôi,anh có cần phải tỏ vẻ sợ mất em không?"
"Bé con! Anh không sợ em rời xa anh, nhưng anh chán ghét những cặp mắt của những tên đàn ông cứ liên tục nhìn về chúng ta".
Ánh đèn lúc này chợt tối dần, nhân cơ hội Tịch Duy An liền kéo Chung Linh đi vào bên trong.Một nơi vắng vẻ không một bóng người qua lại.
Anh giam cầm cô vào một trong góc, dưới ánh sáng mờ ảo.Tịch Duy An cúi đầu xuống nhìn cô.
Cô thật sự quá xinh đẹp, mùi hương trên người càng khiến trong lòng anh rạo rực lên.Ngay sau đó,anh đã không kiềm chế mà mạnh mẽ cắn mút đôi môi của cô.Ngược lại, đôi môi xinh xắn của Chung Linh cũng không từ chối mà còn hùa theo phối hợp với anh.
Cô bật ra một tiếng ngâm nga, cùng lúc đó yết hầu của anh lên xuống dữ dội.
"Anh thật sự không thể chờ đợi được nữa.Dáng vẻ lúc này của vợ anh giống như bốn năm trước.Khi buổi tiệc sinh thần của bà nội diễn ra,khi đó trong đầu anh rất hỗn loạn.Em có biết, giây phút đó anh chỉ muốn có được em". Tịch Duy An nhìn cô chân thành nói.
Chung Linh cũng không biết cảm giác của mình bây giờ ra sao.Nhưng mà trái tim cô đang đập lên từng nhịp mỗi khi anh chạm vào cô, cũng không thể nào bảo cô buông anh ra lúc này.
Cô yêu anh, muốn được ở bên cạnh anh đêm nay.
Tịch Duy An cười khẽ,tay anh bắt đầu nghịch ngợm luồn vào mái tóc của cô.
"Giây phút em bằng lòng trao cho anh đêm đầu tiên, thì anh đã biết chắc chắn em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh.Người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi như anh, không ngờ cũng phải rơi vào lưới tình của một cô nhóc khi đó vẫn chưa đầy hai mươi tuổi....Chung Linh! Anh yêu em".
Anh khẽ cúi đầu xuống,ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy em có yêu anh không? Đến giờ anh vẫn chưa nghe em nói, là em yêu anh".
Chung Linh ngẩn người ra vài giây.Khi anh hỏi cô câu này, cô cũng chợt nhận ra khi nãy trao lời thề cho nhau.Cô vẫn chưa thể nói những lời tận đáy lòng mình cho anh nghe.Không biết anh có vì vậy mà hoài nghi mà đặt câu hỏi cho cô lúc này không?
Anh đã làm cho cô biết bao nhiêu chuyện cho hôn lễ của anh và cô.Với một người vợ, cô cũng không thể nào khiến anh thất vọng.
Nhưng khi Chung Linh định đáp lại câu hỏi của anh.Thì lúc này nét mặt Tịch Duy An có chút thất vọng,anh khẽ buông cô ra, giọng nói đượm buồn, nhưng lại cố ý nhắc nhở.
"Không sao! Em không nói cũng được, bởi vì anh hiểu được em vừa mới dứt tình cảm với chú của anh.Nên việc em chưa thể chấp nhận yêu anh, cũng không thể trách em".
Dứt lời,anh khẽ quay người lại,khoé môi cong nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro