Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 20
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Sau lưng truyền đến thanh âm quái dị, cắt ngang cấp trên Hồng Liễu.
Nàng nhìn lại, khá lắm, Cẩu yêu thế mà thừa dịp lúc nàng xuân tâm nhộn nhạo ăn vụng!
Nàng chạy vội trở về, Cẩu yêu bị dọa sợ đến há to mồm, miệng mồm bóng loáng nhận sai: "Đại vương ta sai rồi, nhưng thật sự quá thơm, cuộc đời ta chưa từng ăn đồ vật ngon như vậy, ta thật sự không nhịn được! Việc này làm khó chó quá!"
Không có đầu bếp nào không thích người khác khen trù nghệ của mình tốt, Hồng Liễu cực kì hưởng thụ, đả kích chịu từ Từ Âm đã được bù đắp.
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Ăn ngon như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Ai." Nàng thở dài, lướt qua phương hướng động phủ, "Vậy hắn làm sao không thích ăn cơ chứ?"
Cẩu yêu thấy Hồng Liễu không còn sức sống, lại bắt đầu ăn như vũ bão, vừa ăn vừa nói: "Tiểu nhân cũng rất không hiểu đồ ăn ngon như vậy thì sao một phàm nhân như hắn có thể nhịn được chỉ ăn ít như vậy, sợ không phải là bị thương quá nặng không những bị câm mà còn không có vị giác đó chứ."
Hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng Hồng Liễu lại cảm thấy rất có khả năng.
"Quá đáng thương." Nàng đau lòng hít một hơi, ném bộ y phục mua cho Cẩu yêu từ bên trong đem nhẫn càn khôn cho hắn, "Đây là hôm nay đi ra ngoài mua cho ngươi, cũng không phải vải gì tốt, nhưng tốt hơn bộ y phục bình thường trên người ngươi một chút, ngươi giữ lại mặc thay đổi đi."
Nàng nói xong cũng đi về phía động phủ, ý tứ không dùng bữa.
Cẩu yêu đối mặt với cả bàn mỹ vị, ôm quần áo mới trong ngực, nước mắt làm ướt mặt mũi tràn đầy lông tóc.
Cảm xúc dễ kích động, thiếu chút hiện nguyên hình.
"Hu hu hu, đại vương, ngài đối xử với ta quá tốt, nương ta còn không đối xử tốt với ta bằng đại vương."
Hắn vừa khóc vừa âm thầm thề, về sau nhất định phải hiếu kính đại vương thật tốt, làm một con chó ngoan, phụ tá nàng trở thành bá chủ ngọn núi này!
Hồng Liễu đi vào động phủ, nhìn thấy Từ Âm khoanh chân ngồi ở trên thảm.
Hắn ngược lại cũng không nhắm mắt, thấy nàng tiến đến, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.
Nàng vội vàng muốn đi qua, nhưng vì đi quá nhanh khiến bản thân bị vấp, cả người đâm thẳng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào hắn.
Hắn nhanh chóng lui về phía sau một tấc, đàng hoàng tránh đi.
. . . Vô tình!
Hồng Liễu có chút tức giận, cắn môi nhăn mũi, u oán trừng hắn.
Hắn liếc nhìn nàng nhìn một lát, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi cong lên.
Hồng Liễu sững sờ, lại cẩn thận quan sát, hắn vẫn là dáng vẻ lãnh đạm xuất trần quen thuộc kia.
Là ảo giác sao?
Luôn cảm thấy hình như hắn đã cười?
Hồng Liễu chưa từ bỏ ý định, sáp về phía trước, muốn thử lại lần nữa xem hắn có cười hay không, cố ý ngã lệch một bên, làm ra vẻ "ai u" một tiếng, tóc trắng phủ kín tấm thảm, áo tím khoác lên người lộn xộn lộ ra mảng ngực trắng như tuyết.
Từ Âm nhìn sang, chẳng những không cười, thần sắc càng thêm lãnh đạm.
Hắn quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ kháng cự khiến lòng Hồng Liễu lành lạnh.
". . . Được thôi." Nàng yên lặng thở hắt ra, tự mình ngồi dậy, kéo quần áo lại nghiêm chỉnh, "Ta tới là có thứ đồ muốn đưa cho ngươi."
Từ Âm cũng không quan tâm, tựa hồ hoàn toàn không tò mò về thứ nàng muốn đưa cho mình.
Hồng Liễu lấy ra một cuốn sổ và một cây bút than từ trong nhẫn càn khôn, phàm vật rất đơn giản, không có gia trì pháp lực gì.
"Đây là lúc ngươi tĩnh tọa ta thừa dịp nấu cơm chế ra, ngươi mang theo trong người là có thể nói chuyện với ta."
Từ Âm nhìn bút và sổ đưa tới bên người, sổ kỳ thật chính là giấy tuyên chồng lên nhau, lại dùng đóng chỉ khâu qua một cách đơn giản.
Bút than càng không đáng nhắc tới, là đồ vật giá rẻ đến phàm nhân cũng sẽ không dùng, hễ là phàm nhân trong nhà hơi có điều kiện thì đều sẽ đặt mua bút mực.
Hắn đưa tay nhận lấy, nắm trong tay, hàng mi dài che giấu ánh mắt, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Liễu cũng co chân lại giống như hắn, nâng cằm lên giống như lơ đãng nói: "Chúng ta thử xem thế nào? Ta vừa vặn có chút hiếu kỳ, phàm nhân các ngươi cũng biết ngồi thiền sao? Cứu ngươi trở về đều không thấy ngươi ngủ, hình như cứ ngồi thiền mãi giống như tu sĩ vậy."
Một câu "giống như" phảng phất thuận miệng nói một chút, nhưng Từ Âm rất rõ ràng, đây cũng không phải là thuận miệng hỏi một chút.
Nàng chậm rãi sáp tới, lặng yên không một tiếng động dò xét sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, thấy hắn không có chút thay đổi nào, lạnh nhạt cầm bút than lên chậm rãi viết chữ lên bên trên cuốn sổ nàng tự tay chế ra.
Nàng nhìn lại, khá lắm, Cẩu yêu thế mà thừa dịp lúc nàng xuân tâm nhộn nhạo ăn vụng!
Nàng chạy vội trở về, Cẩu yêu bị dọa sợ đến há to mồm, miệng mồm bóng loáng nhận sai: "Đại vương ta sai rồi, nhưng thật sự quá thơm, cuộc đời ta chưa từng ăn đồ vật ngon như vậy, ta thật sự không nhịn được! Việc này làm khó chó quá!"
Không có đầu bếp nào không thích người khác khen trù nghệ của mình tốt, Hồng Liễu cực kì hưởng thụ, đả kích chịu từ Từ Âm đã được bù đắp.
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Ăn ngon như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Ai." Nàng thở dài, lướt qua phương hướng động phủ, "Vậy hắn làm sao không thích ăn cơ chứ?"
Cẩu yêu thấy Hồng Liễu không còn sức sống, lại bắt đầu ăn như vũ bão, vừa ăn vừa nói: "Tiểu nhân cũng rất không hiểu đồ ăn ngon như vậy thì sao một phàm nhân như hắn có thể nhịn được chỉ ăn ít như vậy, sợ không phải là bị thương quá nặng không những bị câm mà còn không có vị giác đó chứ."
Hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng Hồng Liễu lại cảm thấy rất có khả năng.
"Quá đáng thương." Nàng đau lòng hít một hơi, ném bộ y phục mua cho Cẩu yêu từ bên trong đem nhẫn càn khôn cho hắn, "Đây là hôm nay đi ra ngoài mua cho ngươi, cũng không phải vải gì tốt, nhưng tốt hơn bộ y phục bình thường trên người ngươi một chút, ngươi giữ lại mặc thay đổi đi."
Nàng nói xong cũng đi về phía động phủ, ý tứ không dùng bữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu yêu đối mặt với cả bàn mỹ vị, ôm quần áo mới trong ngực, nước mắt làm ướt mặt mũi tràn đầy lông tóc.
Cảm xúc dễ kích động, thiếu chút hiện nguyên hình.
"Hu hu hu, đại vương, ngài đối xử với ta quá tốt, nương ta còn không đối xử tốt với ta bằng đại vương."
Hắn vừa khóc vừa âm thầm thề, về sau nhất định phải hiếu kính đại vương thật tốt, làm một con chó ngoan, phụ tá nàng trở thành bá chủ ngọn núi này!
Hồng Liễu đi vào động phủ, nhìn thấy Từ Âm khoanh chân ngồi ở trên thảm.
Hắn ngược lại cũng không nhắm mắt, thấy nàng tiến đến, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.
Nàng vội vàng muốn đi qua, nhưng vì đi quá nhanh khiến bản thân bị vấp, cả người đâm thẳng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào hắn.
Hắn nhanh chóng lui về phía sau một tấc, đàng hoàng tránh đi.
. . . Vô tình!
Hồng Liễu có chút tức giận, cắn môi nhăn mũi, u oán trừng hắn.
Hắn liếc nhìn nàng nhìn một lát, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi cong lên.
Hồng Liễu sững sờ, lại cẩn thận quan sát, hắn vẫn là dáng vẻ lãnh đạm xuất trần quen thuộc kia.
Là ảo giác sao?
Luôn cảm thấy hình như hắn đã cười?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liễu chưa từ bỏ ý định, sáp về phía trước, muốn thử lại lần nữa xem hắn có cười hay không, cố ý ngã lệch một bên, làm ra vẻ "ai u" một tiếng, tóc trắng phủ kín tấm thảm, áo tím khoác lên người lộn xộn lộ ra mảng ngực trắng như tuyết.
Từ Âm nhìn sang, chẳng những không cười, thần sắc càng thêm lãnh đạm.
Hắn quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ kháng cự khiến lòng Hồng Liễu lành lạnh.
". . . Được thôi." Nàng yên lặng thở hắt ra, tự mình ngồi dậy, kéo quần áo lại nghiêm chỉnh, "Ta tới là có thứ đồ muốn đưa cho ngươi."
Từ Âm cũng không quan tâm, tựa hồ hoàn toàn không tò mò về thứ nàng muốn đưa cho mình.
Hồng Liễu lấy ra một cuốn sổ và một cây bút than từ trong nhẫn càn khôn, phàm vật rất đơn giản, không có gia trì pháp lực gì.
"Đây là lúc ngươi tĩnh tọa ta thừa dịp nấu cơm chế ra, ngươi mang theo trong người là có thể nói chuyện với ta."
Từ Âm nhìn bút và sổ đưa tới bên người, sổ kỳ thật chính là giấy tuyên chồng lên nhau, lại dùng đóng chỉ khâu qua một cách đơn giản.
Bút than càng không đáng nhắc tới, là đồ vật giá rẻ đến phàm nhân cũng sẽ không dùng, hễ là phàm nhân trong nhà hơi có điều kiện thì đều sẽ đặt mua bút mực.
Hắn đưa tay nhận lấy, nắm trong tay, hàng mi dài che giấu ánh mắt, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Liễu cũng co chân lại giống như hắn, nâng cằm lên giống như lơ đãng nói: "Chúng ta thử xem thế nào? Ta vừa vặn có chút hiếu kỳ, phàm nhân các ngươi cũng biết ngồi thiền sao? Cứu ngươi trở về đều không thấy ngươi ngủ, hình như cứ ngồi thiền mãi giống như tu sĩ vậy."
Một câu "giống như" phảng phất thuận miệng nói một chút, nhưng Từ Âm rất rõ ràng, đây cũng không phải là thuận miệng hỏi một chút.
Nàng chậm rãi sáp tới, lặng yên không một tiếng động dò xét sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, thấy hắn không có chút thay đổi nào, lạnh nhạt cầm bút than lên chậm rãi viết chữ lên bên trên cuốn sổ nàng tự tay chế ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro