Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 21
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Bút than và bút lông vẫn là khác nhau nhiều, phương thức cầm bút cũng không giống nhau, Từ Âm là lần đầu tiên dùng bút than nhưng không trở ngại việc hắn dùng rất tốt.
Hắn bẩm sinh đã cực kỳ thông minh, vô luận loại thuật pháp nào, Thần khí vào trong tay hắn đều có thể hiểu thấu đáo, sử dụng cũng thành thạo điêu luyện.
Đôi tay thường nắm Tiên binh Thần khí giờ phút này cầm bút than đơn giản viết xuống một hàng chữ, cũng lộ ra vẻ ung dung không vội, bình tĩnh khoan thai.
【 đạo sĩ phàm giới trong quan, tăng đồ chùa miếu cũng biết ngồi thiền tu hành. 】
Đây không phải nói láo, chỉ là chuyển đối tượng của chủ đề câu chuyện đi.
Phàm nhân cung phụng các lộ thần tiên không phải số ít, đạo quán chùa miếu cũng rất nhiều, phương thức tu hành ngày bình thường của bọn họ cũng là ngồi xuống niệm kinh.
Nhiều năm tĩnh tọa mà nói, có thể duy trì thư thế này để ngủ cũng không phải việc khó.
Chỉ là phàm nhân không mang linh căn, ngồi thiền chỉ có thể tu thân dưỡng tính chứ không thể gia tăng tu vi.
Hồng Liễu hiểu, thì ra hắn là đạo sĩ phàm nhân? Khí chất cũng rất phù hợp.
Cẩn thận quan sát một chút linh khí quanh người hắn, chỉ quanh quẩn ở bên cạnh hắn, cũng không đưa vào thể nội một cách tự nhiên như tu sĩ tầm thường, có thể thấy được thân phận đúng là không có vấn đề, quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
"Ngươi còn muốn soi gương không?" Trong lòng khoan khoái, nàng lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đạo sĩ à! Càng có cảm giác hơn có đúng không!
Nàng sáp đến rất gần, gần như dán ở trên người hắn hỏi. Từ Âm lẳng lặng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, hô hấp đều xen lẫn trong cùng một chỗ, không phân ngươi ta.
Hồng Liễu vấn búi tóc nhỏ, bên trên cài trâm hoa tuyết sắc, tinh xảo khéo léo, rất thích hợp với nàng.
Váy lụa mỏng màu tím của nàng được buộc lại bằng đai lưng bạc, vòng eo yêu kiều mảnh dẻ, bên trên thắt lưng treo lục lạc bạc, theo động tác sáp tới của nàng mà rung lên đinh đang đinh đang.
Từ Âm thần sắc bình thản giơ tay lên, một tay đẩy nàng ra, một tay duỗi đến trước mặt nàng.
Đây là ý muốn soi.
Hồng Liễu cười, thuận theo lấy Địch Trần Kính ra, trước khi thôi động, nàng bỗng nhiên cười một tiếng đầy thần bí.
Tiếng cười nhẹ nhàng mang theo vài phần mưu lợi, Từ Âm còn không rõ ý gì, gương mặt liền bị hôn một cái.
Hắn chấn động, hai con ngươi tức thời trợn to, thần sắc lạnh lẽo túc sát.
Hồng Liễu có chút thẹn thùng, không xem nét mặt của hắn, che mặt nói: "Giúp ngươi nhiều lần như vậy,thu chút thù lao cũng không quá phận ha?"
Nàng nhanh chóng nói xong, mở bao phủ Địch Trần Kính ra, quay đầu chạy ra chiếu sáng bên ngoài.
Nàng còn nhớ rõ dị dạng lần trước sau khi soi gương, dù là còn cần chữa thương, cũng không có ý định nếm thử loại phương pháp này nữa.
Đi xa một chút, nàng cảm giác mặt không còn nóng lên nữa.
Thật là kỳ quái, chỉ là hôn mặt một cái mà thôi, hành vi thuần ái cỡ nào, làm sao nàng lại khẩn trương luống cuống như vậy chứ?
Tay chân còn có chút run lên, Hồng Liễu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vẫn là dáng dấp của Từ Âm quá tiên nam, hôn hắn khiến cho người ta có loại cảm giác khinh nhờn thần linh, cho nên mới sẽ kích thích như thế.
Thật tuyệt! Nàng rất thích kích thích!
Hồng Liễu cảm thấy mình đứng lên, ngo ngoe muốn động còn muốn làm chút gì đó, nhưng quay đầu lại, ánh mắt chạm đến dáng vẻ của Từ Âm, nhịp tim lại hụt một nhịp.
Ánh sáng của Địch Trần Kính bao phủ hắn, hắn một tay bụm mặt, nơi bị nàng hôn qua, khí chất cao quý, long lanh kỳ ảo, chỉ thiếu mi tâm điểm một nốt chu sa thì chính là trích tiên nhập giới, thần phật giáng thế.
Hắn từ đầu đến cuối nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có loại cảm giác áp bách khó mà diễn tả bằng lời, nàng khống chế không nổi mà rùng mình một cái.
Đầu gối như nhũn ra.
Cái này không thích hợp.
Cái này lẽ ra không nên như vậy.
Hắn là một phàm nhân, hoàn toàn ở trong khống chế của nàng, vì sao chỉ một ánh mắt mà thôi cũng làm người ta sợ hãi như thế?
Hơn nữa nàng cũng không quá phận lắm, chỉ là hôn mặt một cái, nàng lớn lên như thế này, còn là ân nhân cứu mạng của hắn, tính thế nào hắn cũng không chịu thiệt có phải không.
Hồng Liễu khích lệ bản thân mình, đón lấy áp lực tìm chỗ cách hắn không xa, ra vẻ trấn định bó gối ngồi xuống.
Nàng cũng phải cố gắng chữa thương, xuyên qua tu chân loạn thế, Tiên Tộc cũng không thể tự vệ, trên người nàng mang theo tổn thương từ đầu đến cuối không được tính là an toàn.
Hắn muốn nhìn thì nhìn, nàng tự tu.
Không giống Từ Âm, Hồng Liễu chữa thương không có che giấu, linh khí tụ tập ở quanh thân nàng, sau lại bị đặt vào thể nội, mấy vòng liền giống như đã vững vàng nhập định.
Từ Âm từ đầu đến cuối chưa từng dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ chậm rãi lấy bàn tay ra khẽ vuốt khuôn mặt.
Chợt thấy Hồng Liễu đột nhiên mở ra một con mắt liếc nhìn về phía bên này cực nhanh, bị hắn phát hiện, lập tức khẩn trương nhắm lại.
. . .
Thì ra cũng không nhập định, ngồi đó còn để lại một con mắt canh gác nữa.
Từ Âm nhìn tay mình, xoay chuyển nhẹ nhàng, nhếch miệng lên, im lặng xì khẽ.
Tiểu hồ yêu, thật không biết nên nói nàng là gan to bằng trời hay là nhát như chuột.
Hắn bẩm sinh đã cực kỳ thông minh, vô luận loại thuật pháp nào, Thần khí vào trong tay hắn đều có thể hiểu thấu đáo, sử dụng cũng thành thạo điêu luyện.
Đôi tay thường nắm Tiên binh Thần khí giờ phút này cầm bút than đơn giản viết xuống một hàng chữ, cũng lộ ra vẻ ung dung không vội, bình tĩnh khoan thai.
【 đạo sĩ phàm giới trong quan, tăng đồ chùa miếu cũng biết ngồi thiền tu hành. 】
Đây không phải nói láo, chỉ là chuyển đối tượng của chủ đề câu chuyện đi.
Phàm nhân cung phụng các lộ thần tiên không phải số ít, đạo quán chùa miếu cũng rất nhiều, phương thức tu hành ngày bình thường của bọn họ cũng là ngồi xuống niệm kinh.
Nhiều năm tĩnh tọa mà nói, có thể duy trì thư thế này để ngủ cũng không phải việc khó.
Chỉ là phàm nhân không mang linh căn, ngồi thiền chỉ có thể tu thân dưỡng tính chứ không thể gia tăng tu vi.
Hồng Liễu hiểu, thì ra hắn là đạo sĩ phàm nhân? Khí chất cũng rất phù hợp.
Cẩn thận quan sát một chút linh khí quanh người hắn, chỉ quanh quẩn ở bên cạnh hắn, cũng không đưa vào thể nội một cách tự nhiên như tu sĩ tầm thường, có thể thấy được thân phận đúng là không có vấn đề, quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
"Ngươi còn muốn soi gương không?" Trong lòng khoan khoái, nàng lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đạo sĩ à! Càng có cảm giác hơn có đúng không!
Nàng sáp đến rất gần, gần như dán ở trên người hắn hỏi. Từ Âm lẳng lặng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, hô hấp đều xen lẫn trong cùng một chỗ, không phân ngươi ta.
Hồng Liễu vấn búi tóc nhỏ, bên trên cài trâm hoa tuyết sắc, tinh xảo khéo léo, rất thích hợp với nàng.
Váy lụa mỏng màu tím của nàng được buộc lại bằng đai lưng bạc, vòng eo yêu kiều mảnh dẻ, bên trên thắt lưng treo lục lạc bạc, theo động tác sáp tới của nàng mà rung lên đinh đang đinh đang.
Từ Âm thần sắc bình thản giơ tay lên, một tay đẩy nàng ra, một tay duỗi đến trước mặt nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là ý muốn soi.
Hồng Liễu cười, thuận theo lấy Địch Trần Kính ra, trước khi thôi động, nàng bỗng nhiên cười một tiếng đầy thần bí.
Tiếng cười nhẹ nhàng mang theo vài phần mưu lợi, Từ Âm còn không rõ ý gì, gương mặt liền bị hôn một cái.
Hắn chấn động, hai con ngươi tức thời trợn to, thần sắc lạnh lẽo túc sát.
Hồng Liễu có chút thẹn thùng, không xem nét mặt của hắn, che mặt nói: "Giúp ngươi nhiều lần như vậy,thu chút thù lao cũng không quá phận ha?"
Nàng nhanh chóng nói xong, mở bao phủ Địch Trần Kính ra, quay đầu chạy ra chiếu sáng bên ngoài.
Nàng còn nhớ rõ dị dạng lần trước sau khi soi gương, dù là còn cần chữa thương, cũng không có ý định nếm thử loại phương pháp này nữa.
Đi xa một chút, nàng cảm giác mặt không còn nóng lên nữa.
Thật là kỳ quái, chỉ là hôn mặt một cái mà thôi, hành vi thuần ái cỡ nào, làm sao nàng lại khẩn trương luống cuống như vậy chứ?
Tay chân còn có chút run lên, Hồng Liễu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vẫn là dáng dấp của Từ Âm quá tiên nam, hôn hắn khiến cho người ta có loại cảm giác khinh nhờn thần linh, cho nên mới sẽ kích thích như thế.
Thật tuyệt! Nàng rất thích kích thích!
Hồng Liễu cảm thấy mình đứng lên, ngo ngoe muốn động còn muốn làm chút gì đó, nhưng quay đầu lại, ánh mắt chạm đến dáng vẻ của Từ Âm, nhịp tim lại hụt một nhịp.
Ánh sáng của Địch Trần Kính bao phủ hắn, hắn một tay bụm mặt, nơi bị nàng hôn qua, khí chất cao quý, long lanh kỳ ảo, chỉ thiếu mi tâm điểm một nốt chu sa thì chính là trích tiên nhập giới, thần phật giáng thế.
Hắn từ đầu đến cuối nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có loại cảm giác áp bách khó mà diễn tả bằng lời, nàng khống chế không nổi mà rùng mình một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu gối như nhũn ra.
Cái này không thích hợp.
Cái này lẽ ra không nên như vậy.
Hắn là một phàm nhân, hoàn toàn ở trong khống chế của nàng, vì sao chỉ một ánh mắt mà thôi cũng làm người ta sợ hãi như thế?
Hơn nữa nàng cũng không quá phận lắm, chỉ là hôn mặt một cái, nàng lớn lên như thế này, còn là ân nhân cứu mạng của hắn, tính thế nào hắn cũng không chịu thiệt có phải không.
Hồng Liễu khích lệ bản thân mình, đón lấy áp lực tìm chỗ cách hắn không xa, ra vẻ trấn định bó gối ngồi xuống.
Nàng cũng phải cố gắng chữa thương, xuyên qua tu chân loạn thế, Tiên Tộc cũng không thể tự vệ, trên người nàng mang theo tổn thương từ đầu đến cuối không được tính là an toàn.
Hắn muốn nhìn thì nhìn, nàng tự tu.
Không giống Từ Âm, Hồng Liễu chữa thương không có che giấu, linh khí tụ tập ở quanh thân nàng, sau lại bị đặt vào thể nội, mấy vòng liền giống như đã vững vàng nhập định.
Từ Âm từ đầu đến cuối chưa từng dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ chậm rãi lấy bàn tay ra khẽ vuốt khuôn mặt.
Chợt thấy Hồng Liễu đột nhiên mở ra một con mắt liếc nhìn về phía bên này cực nhanh, bị hắn phát hiện, lập tức khẩn trương nhắm lại.
. . .
Thì ra cũng không nhập định, ngồi đó còn để lại một con mắt canh gác nữa.
Từ Âm nhìn tay mình, xoay chuyển nhẹ nhàng, nhếch miệng lên, im lặng xì khẽ.
Tiểu hồ yêu, thật không biết nên nói nàng là gan to bằng trời hay là nhát như chuột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro