Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 40
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Hồng Liễu cười một tiếng, nói: "Ngủ một lát đi, ngươi vẫn đang bị thương mà. Coi như ngươi là người xuất gia, ngồi xuống cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng vậy cũng không sánh bằng đi ngủ sẽ khôi phục thể lực mau hơn."
Từ Âm không có hứng thú với đi ngủ, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng khôi phục linh lực, sau đó…
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hồng Liễu mấy giây, thản nhiên dời ánh mắt.
Hồng Liễu bẹp miệng, biết hắn không nghe khuyên, bèn tự mình bế chó đen nhỏ, lấy tấm thảm trong nhẫn càn khôn ra thu xếp một chiếc giường giản dị. Sau khi lên giường thì hóa ra chiếc đuôi hồ ly bao bọc mình và chó đen nhỏ, chuẩn bị ngủ.
"Ta sẽ không ngủ say, có động tĩnh gì ta sẽ tỉnh lại trước tiên."
Nàng lầm bầm nói một câu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Từ Âm vô thức nhíu mày lại, đổi lại là trước đó, dù hắn tỏ ý từ chối, gần như tuyệt đối Hồng Liễu vẫn nhất quyết ép buộc hắn đi ngủ, nhưng hôm nay nàng đã có quá nhiều điều khác xưa.
Sự im lặng dần dần xâm chiếm, không gian vắng lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ngáy vang dội của nàng vang lên.
Vào lúc Hồng Liễu sắp ngủ say, bên người đột nhiên có động tĩnh. Trong nháy mắt nàng đã bừng tỉnh, còn tưởng rằng là truy binh tới. Trong thoáng chốc đuôi hồ ly đã run lên, tay nổi lên luồng linh lực bén nhọn, khắc cốt, sau đó trông thấy Từ Âm chẳng biết lúc nào đã đến bên người nàng.
Nàng lập tức thu linh lực trở về, nhưng vẫn quá trễ, linh quang sượt qua mi tâm của Từ Âm, để lại một chấm máu nhàn nhạt.
Giống một nốt chu sa hút mắt giữa lông mày.
Hồng Liễu ngây ngẩn cả người, chó đen nhỏ trong ngực rơi xuống cũng không quan tâm, kinh ngạc nhìn hắn đang có diện mạo như Thần Phật Quan Âm.
Chó đen nhỏ hừ hai tiếng, thấy không có người để ý tới, tự mình co người lại dời qua một bên, ngủ.
Từ đầu đến cuối Từ Âm ngay cả mắt cũng không có chớp một cái, mi tâm bị chảy máu dường như hắn cũng không nổi giận, vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị Hồng Liễu bắt cổ tay.
"Đừng nhúc nhích, chảy máu." Hô hấp nàng dồn dập, vội nói.
Từ Âm thuận theo thả lỏng sức trên tay, chú ý tới Hồng Liễu đang nhìn chằm chằm mi tâm của hắn, người cách rất gần, lòng bàn tay cực nóng đã áp vào.
Động tác lau vết máu cho hắn của nàng rất dịu dàng, nhẹ hơn khi hắn đối xử với nàng lúc nàng bị thương hôn mê nhiều.
Đôi mắt dài của Từ Âm khép hờ, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh da thịt non mềm của Hồng Liễu bị ngón tay hắn cọ xát mà sưng đỏ.
"Được rồi, máu lau sạch sẽ rồi." Hồng Liễu nhẹ giọng nói: "Nhưng vẫn có sẹo, có điều không nghiêm trọng. Bây giờ ta đang hơi mệt chút, ngày mai sẽ trị giúp cho ngươi."
Lưng nàng sụp xuống, từ thấp ngửa lên nhìn hắn: "Có được hay không?"
Nàng có lòng riêng muốn để lại vết thương này thêm một thời gian.
Hắn thế này càng đẹp hơn.
Trong lòng Hồng Liễu ngứa ngáy, rất muốn làm gì đó, ánh mắt đã bộc lộ rõ dục vọng của nàng.
Từ Âm ung dung đắm mình trong ánh mắt đã tỏ rõ của nàng, bóng đêm đã tô điểm thêm cho hắn mấy phần sương mù mông lung, không khỏi làm người ta nghĩ đến "Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi cao thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan ".*
*Mỹ nhân như hoa cách xa ngàn dặm, cách biệt núi cao, cách biệt sông xanh.
Nàng nhất định sẽ bị từ chối.
Trong lòng Hồng Liễu tự biết.
Bị hắn từ chối quá nhiều, nàng đã sắp không nổi lên nổi dũng cảm và hứng thú.
Dục vọng trong mắt dần dần tiêu tan, Hồng Liễu còn chưa làm gì hứng thú đã bị hắn quét bay sạch, mất hết ham muốn, mỏi mệt muốn thối lui.
Cũng ngay lúc này, huyệt Thái Dương của Từ Âm bỗng nhiên tê rần, lông mày nhíu chặt, đột ngột đổ người sang một bên. Bên này vừa khéo là vị trí của Hồng Liễu.
Hắn đột nhiên đụng vào nàng, Hồng Liễu theo bản năng đón được hắn, bốn mắt nhìn nhau, gân xanh ở Thái Dương của hắn giần giật, cái trán hơi đổ mồ hôi, hình như đang cố chịu đau rất vất vả.
Nàng đã phát hiện khác thường, lập tức hỏi thăm: "Thế nào? Rất đau?"
Từ Âm nhắm lại mắt, bàn tay đưa tới, chắc hẳn là muốn đẩy nàng ra, dường như bọn họ lại cách nhau quá gần.
Nhưng coi bộ là hắn đã mất hết sức lực, tay đặt lên cằm của nàng, không có đẩy nàng ra. Sức lực không nhẹ, không mạnh, không đau, không ngứa đó giống như là khước từ, nhưng cũng giống như đang xoa nhẹ.
Từ Âm không có hứng thú với đi ngủ, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng khôi phục linh lực, sau đó…
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hồng Liễu mấy giây, thản nhiên dời ánh mắt.
Hồng Liễu bẹp miệng, biết hắn không nghe khuyên, bèn tự mình bế chó đen nhỏ, lấy tấm thảm trong nhẫn càn khôn ra thu xếp một chiếc giường giản dị. Sau khi lên giường thì hóa ra chiếc đuôi hồ ly bao bọc mình và chó đen nhỏ, chuẩn bị ngủ.
"Ta sẽ không ngủ say, có động tĩnh gì ta sẽ tỉnh lại trước tiên."
Nàng lầm bầm nói một câu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Từ Âm vô thức nhíu mày lại, đổi lại là trước đó, dù hắn tỏ ý từ chối, gần như tuyệt đối Hồng Liễu vẫn nhất quyết ép buộc hắn đi ngủ, nhưng hôm nay nàng đã có quá nhiều điều khác xưa.
Sự im lặng dần dần xâm chiếm, không gian vắng lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ngáy vang dội của nàng vang lên.
Vào lúc Hồng Liễu sắp ngủ say, bên người đột nhiên có động tĩnh. Trong nháy mắt nàng đã bừng tỉnh, còn tưởng rằng là truy binh tới. Trong thoáng chốc đuôi hồ ly đã run lên, tay nổi lên luồng linh lực bén nhọn, khắc cốt, sau đó trông thấy Từ Âm chẳng biết lúc nào đã đến bên người nàng.
Nàng lập tức thu linh lực trở về, nhưng vẫn quá trễ, linh quang sượt qua mi tâm của Từ Âm, để lại một chấm máu nhàn nhạt.
Giống một nốt chu sa hút mắt giữa lông mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liễu ngây ngẩn cả người, chó đen nhỏ trong ngực rơi xuống cũng không quan tâm, kinh ngạc nhìn hắn đang có diện mạo như Thần Phật Quan Âm.
Chó đen nhỏ hừ hai tiếng, thấy không có người để ý tới, tự mình co người lại dời qua một bên, ngủ.
Từ đầu đến cuối Từ Âm ngay cả mắt cũng không có chớp một cái, mi tâm bị chảy máu dường như hắn cũng không nổi giận, vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị Hồng Liễu bắt cổ tay.
"Đừng nhúc nhích, chảy máu." Hô hấp nàng dồn dập, vội nói.
Từ Âm thuận theo thả lỏng sức trên tay, chú ý tới Hồng Liễu đang nhìn chằm chằm mi tâm của hắn, người cách rất gần, lòng bàn tay cực nóng đã áp vào.
Động tác lau vết máu cho hắn của nàng rất dịu dàng, nhẹ hơn khi hắn đối xử với nàng lúc nàng bị thương hôn mê nhiều.
Đôi mắt dài của Từ Âm khép hờ, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh da thịt non mềm của Hồng Liễu bị ngón tay hắn cọ xát mà sưng đỏ.
"Được rồi, máu lau sạch sẽ rồi." Hồng Liễu nhẹ giọng nói: "Nhưng vẫn có sẹo, có điều không nghiêm trọng. Bây giờ ta đang hơi mệt chút, ngày mai sẽ trị giúp cho ngươi."
Lưng nàng sụp xuống, từ thấp ngửa lên nhìn hắn: "Có được hay không?"
Nàng có lòng riêng muốn để lại vết thương này thêm một thời gian.
Hắn thế này càng đẹp hơn.
Trong lòng Hồng Liễu ngứa ngáy, rất muốn làm gì đó, ánh mắt đã bộc lộ rõ dục vọng của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Âm ung dung đắm mình trong ánh mắt đã tỏ rõ của nàng, bóng đêm đã tô điểm thêm cho hắn mấy phần sương mù mông lung, không khỏi làm người ta nghĩ đến "Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi cao thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan ".*
*Mỹ nhân như hoa cách xa ngàn dặm, cách biệt núi cao, cách biệt sông xanh.
Nàng nhất định sẽ bị từ chối.
Trong lòng Hồng Liễu tự biết.
Bị hắn từ chối quá nhiều, nàng đã sắp không nổi lên nổi dũng cảm và hứng thú.
Dục vọng trong mắt dần dần tiêu tan, Hồng Liễu còn chưa làm gì hứng thú đã bị hắn quét bay sạch, mất hết ham muốn, mỏi mệt muốn thối lui.
Cũng ngay lúc này, huyệt Thái Dương của Từ Âm bỗng nhiên tê rần, lông mày nhíu chặt, đột ngột đổ người sang một bên. Bên này vừa khéo là vị trí của Hồng Liễu.
Hắn đột nhiên đụng vào nàng, Hồng Liễu theo bản năng đón được hắn, bốn mắt nhìn nhau, gân xanh ở Thái Dương của hắn giần giật, cái trán hơi đổ mồ hôi, hình như đang cố chịu đau rất vất vả.
Nàng đã phát hiện khác thường, lập tức hỏi thăm: "Thế nào? Rất đau?"
Từ Âm nhắm lại mắt, bàn tay đưa tới, chắc hẳn là muốn đẩy nàng ra, dường như bọn họ lại cách nhau quá gần.
Nhưng coi bộ là hắn đã mất hết sức lực, tay đặt lên cằm của nàng, không có đẩy nàng ra. Sức lực không nhẹ, không mạnh, không đau, không ngứa đó giống như là khước từ, nhưng cũng giống như đang xoa nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro