Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 41
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Hồng Liễu ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn hắn.
Có lẽ hắn cũng cảm thấy thế này rất kỳ quái, muốn thả tay xuống, ngón tay thuận theo cằm của nàng trượt xuống cái cổ, tỉ mỉ mềm mịn bởi vì hắn động tác chạm vào của hắn mà run rẩy.
Từ Âm chậm rãi mở mắt ra, hai con ngươi đen nhánh thâm thúy trầm tĩnh, lòng bàn tay lướt qua da thịt cần cổ của nàng như vuốt ve, đo đạc kích thước cổ nàng. Chỉ trong một nháy mắt như vậy, thậm chí Hồng Liễu đã cảm thấy hắn muốn bóp chết nàng.
Nhưng hắn không có, chỉ hững hờ như vậy, xẹt qua làn da của nàng như có như không.
Hồng Liễu kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, cổ hơi ngước nhẹ.
Quần áo của nàng đều tương đối mỏng manh, dù là trên người có hai lớp quần áo, cổ áo cũng thiết kế tương đối lớn, hơi ngửa đầu như thế, sau khi cổ duỗi dài, cảnh xuân trước ngực càng rõ ràng hơn.
Trắng bóc, kết hợp mùi thơm nhàn nhạt, mang đến một cảm giác vô cùng mới mẻ cho thị giác.
Trên tay Từ Âm bỗng nhiên dùng chút sức, Hồng Liễu lập tức hừ một tiếng, giây phút này. Tiểu hồ ly mảnh mai dễ ức hiếp như một bé chim tước bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thức hải tâm hồ mênh mông vô bờ không có một gợn sóng của kẻ đầu têu kia đã bởi vì cảnh tượng này, tiếng kêu này mà nổi lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn khó phát hiện.
Viễn bỉ bất thượng kinh đào hải lan khắc cốt minh tâm.
Khước như tối đỉnh cấp đích tiên nhưỡng hồi vị vô cùng.
Na nhập cốt đích túy ý, tế mật địa trát hạ căn lai. [1]
[1] Không khiến khắc ghi dữ dội như sóng thần, nhưng dư âm cứ văng vẳng mãi trong lòng.
Trên váy màu tím của Hồng Liễu treo đầy đủ các trang sức bạc nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu như búi tóc nhỏ nàng thường búi, rất hợp với nàng.
Nàng hơi nhúc nhích, trang sức bạc chạm vào nhau phát ra tiếng vang, rất êm tai.
Có điều nàng không có lại chải nàng nhỏ búi tóc, từ khi Từ Âm giúp nàng búi tóc kiểu đạo sĩ, nàng vẫn để nguyên kiểu tóc đó.
Mặc dù phối hợp với váy áo kiều mị trên người sẽ khó tránh khỏi có chút không hợp nhau, nhưng nàng cứ như không biết chán, ngay cả đồ trang sức cũng không đeo nữa, chỉ đeo cây trâm gỗ đào hắn làm đơn giản cho nàng.
Lại là một buổi hừng đông, Hồng Liễu ngồi xổm ở bếp lò tạm thời làm đồ ăn sáng, hắn ở dưới một gốc cây cách đó không xa nhìn chăm chú tiểu hồ yêu đang hòa vào ánh hào quang màu vàng của mặt trời mới mọc. Ánh mắt từ cây trâm gỗ đào kia dời xuống, cuối cùng rơi vào khe rãnh giữa ngực được điểm xuyến bởi chiếc chuông lục lạc nhỏ của nàng.
Chuông lục lạc màu bạc được treo tại vị trí chính giữa nhất của cổ áo, rất mẫn cảm, hắn chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền dời ánh mắt đi chỗ khác. Mắt khép hờ, hai tay kết ấn.
Địch Kính Trần đã soi mấy ngày, mặc dù vẫn không cảm nhận được linh lực, nhưng ma độc yêu độc trên người đã bị phong ấn và bị giảm bớt chí ít năm phần, chắc mẩm việc khôi phục linh lực cũng đã ở trong tầm tay.
Bên tai truyền đến tiếng chó sủa, hắn không nhìn cũng biết là Hồng Liễu lại đang săn sóc Cẩu yêu.
Hôm nay nàng có chút quá đáng, hắn còn chưa ăn sáng, nhưng con chó yêu kia đã được ăn.
Có lẽ là được nàng chăm sóc tốt, Cẩu yêu đã biết thèm ăn lại rồi, kêu to đòi ăn. Hồng Liễu làm gì mà từ chối hắn được? Đương nhiên là tất cả đều thuận theo bệnh nhân là hắn rồi.
Cuống họng Từ Âm khô khốc, không khỏi ho hai tiếng, nhưng động tác ho này đã kéo theo vết thương ở tim, có hơi đau. Hắn vươn tay che ngực, có chút chật vật nhíu mày ho khan, mái tóc đen như mực thuận theo bả vai trượt xuống, che khuất nửa gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của hắn. Nhưng chỉ vẻn vẹn một cái bóng lưng khom người xuống, cũng đã lộ vẻ yếu ớt, dễ ức hiếp, mong manh, quyến rũ.
Hồng Liễu rất thích điều này.
Thật đáng xấu hổ nàng đã bị hấp dẫn.
Buông chén xuống để Cẩu yêu tự liếm, Cẩu yêu hoàn toàn không có ý kiến, ăn càng phấn khởi.
Thế là nàng buông hẳn và chạy đến bên người Từ Âm, vòng qua bờ vai của hắn, quan tâm nói: "Tim đau không?"
Nàng cách rất gần, không có chút chừng mực nào, là cái gì lại cho nàng tự tin?
Là hình ảnh hai người ai cũng không có nhắc tới, nhưng ai cũng không thể hoàn toàn quên mất của đêm qua, những sự tiếp xúc nhìn như bình thường nhưng lại không bình thường.
"Vẫn rất khó chịu sao? Ta cứ tưởng tấm gương kia đã giúp ngươi chữa sắp khỏi rồi cơ đấy." Tay của nàng đã đặt vào tim của hắn, nhẹ nhàng xoa cách lớp vải áo: "Thế này có tốt hơn chút nào không?"
Nàng ngoẹo đầu, đôi mắt hồ ly nhìn hắn chăm chú, giống như thật sự rất để ý cảm nhận của hắn.
Có lẽ hắn cũng cảm thấy thế này rất kỳ quái, muốn thả tay xuống, ngón tay thuận theo cằm của nàng trượt xuống cái cổ, tỉ mỉ mềm mịn bởi vì hắn động tác chạm vào của hắn mà run rẩy.
Từ Âm chậm rãi mở mắt ra, hai con ngươi đen nhánh thâm thúy trầm tĩnh, lòng bàn tay lướt qua da thịt cần cổ của nàng như vuốt ve, đo đạc kích thước cổ nàng. Chỉ trong một nháy mắt như vậy, thậm chí Hồng Liễu đã cảm thấy hắn muốn bóp chết nàng.
Nhưng hắn không có, chỉ hững hờ như vậy, xẹt qua làn da của nàng như có như không.
Hồng Liễu kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, cổ hơi ngước nhẹ.
Quần áo của nàng đều tương đối mỏng manh, dù là trên người có hai lớp quần áo, cổ áo cũng thiết kế tương đối lớn, hơi ngửa đầu như thế, sau khi cổ duỗi dài, cảnh xuân trước ngực càng rõ ràng hơn.
Trắng bóc, kết hợp mùi thơm nhàn nhạt, mang đến một cảm giác vô cùng mới mẻ cho thị giác.
Trên tay Từ Âm bỗng nhiên dùng chút sức, Hồng Liễu lập tức hừ một tiếng, giây phút này. Tiểu hồ ly mảnh mai dễ ức hiếp như một bé chim tước bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thức hải tâm hồ mênh mông vô bờ không có một gợn sóng của kẻ đầu têu kia đã bởi vì cảnh tượng này, tiếng kêu này mà nổi lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn khó phát hiện.
Viễn bỉ bất thượng kinh đào hải lan khắc cốt minh tâm.
Khước như tối đỉnh cấp đích tiên nhưỡng hồi vị vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Na nhập cốt đích túy ý, tế mật địa trát hạ căn lai. [1]
[1] Không khiến khắc ghi dữ dội như sóng thần, nhưng dư âm cứ văng vẳng mãi trong lòng.
Trên váy màu tím của Hồng Liễu treo đầy đủ các trang sức bạc nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu như búi tóc nhỏ nàng thường búi, rất hợp với nàng.
Nàng hơi nhúc nhích, trang sức bạc chạm vào nhau phát ra tiếng vang, rất êm tai.
Có điều nàng không có lại chải nàng nhỏ búi tóc, từ khi Từ Âm giúp nàng búi tóc kiểu đạo sĩ, nàng vẫn để nguyên kiểu tóc đó.
Mặc dù phối hợp với váy áo kiều mị trên người sẽ khó tránh khỏi có chút không hợp nhau, nhưng nàng cứ như không biết chán, ngay cả đồ trang sức cũng không đeo nữa, chỉ đeo cây trâm gỗ đào hắn làm đơn giản cho nàng.
Lại là một buổi hừng đông, Hồng Liễu ngồi xổm ở bếp lò tạm thời làm đồ ăn sáng, hắn ở dưới một gốc cây cách đó không xa nhìn chăm chú tiểu hồ yêu đang hòa vào ánh hào quang màu vàng của mặt trời mới mọc. Ánh mắt từ cây trâm gỗ đào kia dời xuống, cuối cùng rơi vào khe rãnh giữa ngực được điểm xuyến bởi chiếc chuông lục lạc nhỏ của nàng.
Chuông lục lạc màu bạc được treo tại vị trí chính giữa nhất của cổ áo, rất mẫn cảm, hắn chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền dời ánh mắt đi chỗ khác. Mắt khép hờ, hai tay kết ấn.
Địch Kính Trần đã soi mấy ngày, mặc dù vẫn không cảm nhận được linh lực, nhưng ma độc yêu độc trên người đã bị phong ấn và bị giảm bớt chí ít năm phần, chắc mẩm việc khôi phục linh lực cũng đã ở trong tầm tay.
Bên tai truyền đến tiếng chó sủa, hắn không nhìn cũng biết là Hồng Liễu lại đang săn sóc Cẩu yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay nàng có chút quá đáng, hắn còn chưa ăn sáng, nhưng con chó yêu kia đã được ăn.
Có lẽ là được nàng chăm sóc tốt, Cẩu yêu đã biết thèm ăn lại rồi, kêu to đòi ăn. Hồng Liễu làm gì mà từ chối hắn được? Đương nhiên là tất cả đều thuận theo bệnh nhân là hắn rồi.
Cuống họng Từ Âm khô khốc, không khỏi ho hai tiếng, nhưng động tác ho này đã kéo theo vết thương ở tim, có hơi đau. Hắn vươn tay che ngực, có chút chật vật nhíu mày ho khan, mái tóc đen như mực thuận theo bả vai trượt xuống, che khuất nửa gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của hắn. Nhưng chỉ vẻn vẹn một cái bóng lưng khom người xuống, cũng đã lộ vẻ yếu ớt, dễ ức hiếp, mong manh, quyến rũ.
Hồng Liễu rất thích điều này.
Thật đáng xấu hổ nàng đã bị hấp dẫn.
Buông chén xuống để Cẩu yêu tự liếm, Cẩu yêu hoàn toàn không có ý kiến, ăn càng phấn khởi.
Thế là nàng buông hẳn và chạy đến bên người Từ Âm, vòng qua bờ vai của hắn, quan tâm nói: "Tim đau không?"
Nàng cách rất gần, không có chút chừng mực nào, là cái gì lại cho nàng tự tin?
Là hình ảnh hai người ai cũng không có nhắc tới, nhưng ai cũng không thể hoàn toàn quên mất của đêm qua, những sự tiếp xúc nhìn như bình thường nhưng lại không bình thường.
"Vẫn rất khó chịu sao? Ta cứ tưởng tấm gương kia đã giúp ngươi chữa sắp khỏi rồi cơ đấy." Tay của nàng đã đặt vào tim của hắn, nhẹ nhàng xoa cách lớp vải áo: "Thế này có tốt hơn chút nào không?"
Nàng ngoẹo đầu, đôi mắt hồ ly nhìn hắn chăm chú, giống như thật sự rất để ý cảm nhận của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro