Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 42
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Thật ra có rất ít người để ý cảm nhận của Từ Âm như vậy.
Trong mắt của mọi người, hắn là Đạo Tổ Thượng Tiên vô dục vô cầu, là sự tồn tại duy nhất có thể dẫn bọn họ thống lĩnh lục giới, là hi vọng còn sót lại.
Bọn họ áp đặt toàn bộ tình cảm và chờ mong nặng nề ở trên người hắn, không ai hỏi hắn có bằng lòng hay không, có mệt hay không, hay là như thế nào.
Từ Âm cũng tiếp nhận một hoàn mỹ chuyện này, hắn là vì đây mà sinh, không có lý gì cảm thấy không tốt.
Nhiều năm vậy, tại bên trong tất cả thời gian dài dằng dặc hỗn loạn, từ trước đến nay không ai hỏi đến cảm xúc cá nhân của hắn.
Bọn họ chỉ cần hắn ra lệnh, đưa ra phương hướng tiến lên con đường phía trước, bản thân hắn cảm thấy như thế nào cũng không quan trọng, bọn hắn cũng không cho rằng hắn sẽ có cảm xúc “cá nhân” gì đó, hắn ngồi trên bảo tọa Cửu Trọng liên Hoa, nên là vô tư.
Từ Âm đã nghĩ hơi nhiều, không có kéo tay Hồng Liễu ra trước tiên, nàng cũng không phải là người thành thật, nhìn hắn giống như không phản đối, bèn nghĩ chuyện lần này có thể thành hay không, ở chỗ này dù sao cũng làm việc thuận tiện hơn ở biển Xích Diễm.
Thế là tay của nàng liền thuận vạt áo của hắn trượt vào, ngay khoảnh khắc lòng bàn tay tiếp xúc đến lồng ngực của hắn, hai người đều bị tê tê giống như bị giật điện.
Suy nghĩ của Từ Âm đã trở về, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bàn tay đang vượt ranh giới của Hồng Liễu, môi đỏ của Hồng Liễu nhấp nhẹ, muốn nói cái gì cũng nói không ra, mặt bởi vì kích thích và căng thẳng mà phiếm hồng, hít thở ngưng lại, nhưng tay không có dấu hiệu rút về.
"Ta kiểm tra vết thương cho ngươi một lát, bên ngoài không nhìn thấy."
Nàng giữ vững hô hấp nói một câu như vậy, bàn tay vốn đang tương đối khắc chế đã không thèm đếm xỉa gì bắt đầu làm càn.
Từ Âm cau mày, muốn kéo tay của nàng ra, nhưng nàng bỗng nhiên tựa vào trên vai hắn.
Nàng cũng không nói lời gì, cứ thế dựa vào, đầu gối lên vai của hắn, dùng sức rất nhẹ, trông có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Tay trong vạt áo chậm rãi dời xuống, từ tim đi vào eo, xẹt qua cơ bụng rắn chắc, đặt vào vòng eo mảnh mai nhưng dẻo dai.
Động tác của nàng có chút lớn, kéo phanh cổ áo của hắn ra, thắt lưng cũng bị kéo lỏng, gần như được xem là đã mở rộng vạt áo.
Từ Âm muốn nói chuyện, lại đột nhiên nhớ lại mình đang câm tạm thời, nàng nhắm mắt lại, có lẽ là biết đẩy nàng đi cũng vô dụng, nàng sẽ không bỏ cuộc, hắn cũng không có linh lực gì sất, hoặc là bởi vì điều gì khác, tóm lại, hắn không hề nhúc nhích.
Hồng Liễu đột nhiên có cảm giác ứa nước mắt vui mừng.
Hu hu hu hu hu hu, cuối cùng! Cuối cùng đã không còn kháng cự nàng sao!
Nàng quả nhiên là người thông minh nhất trên thế giới này! Nàng biết ngay điệu bộ này có thể bắt được hắn!
Chờ sau này khi hoàn toàn nắm hắn vào lòng bàn tay rồi, xem hắn còn phách lối thế nào!
Đến lúc đó không phải là nàng theo đuổi hắn ăn mày tình cảm, phải để hắn thử cảm giác ăn mày tình cảm!
Chung quy nàng không có làm một con hồ ly tinh thất bại, cố gắng lên ta ơi!
Đắc ý của Hồng Liễu quá rõ ràng, đang ở trong ngực hắn nhưng cũng nén không được cười trộm, làm sao Từ Âm có thể không cảm nhận được?
Hắn lập tức làm mặt lạnh đẩy nàng ra, băng thanh ngọc khiết sửa sang lại quần áo.
Hồng Liễu thật sự không muốn cười. Nhưng nàng thực sự không nhịn được.
"Thật xin lỗi, ha ha." Nàng vân vê mặt, nói: "Ta dự định buổi chiều sẽ rời khỏi nơi này tiến vào Ma Giới, ngươi chuẩn bị một chút nhé, ha ha."
Nàng vừa nói vừa cười, cuối cùng cũng tự mình cảm thấy quá đáng, bụm mặt chạy đi.
Từ Âm đã sửa sang xong quần áo đứng một chỗ, áo giao lĩnh màu trắng đơn giản, bộ quần áo này mặc trên người hắn toát lên cảm giác phản phác quy chân. Hắn đứng dưới bất động như núi, một cái liếc mắt cũng không quăng về phía nàng đang chạy đến, nhưng trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình tượng phải trừng phạt nàng thế nào.
Đôi mắt sưng đỏ, tóc tai tán loạn, bờ môi bị răng cắn nát… Đều quá là tàn khốc.
Trừ những điều đó ra, hắn còn đang suy nghĩ lời Hồng Liễu nói trước khi chạy.
Buổi chiều tiến về Ma Giới. Những nơi khác ở Ma Giới không phù hợp để dừng chân, bọn họ tốt nhất là đi biển Xích Diễm có ít người nhất bây giờ.
Về phần nguy hiểm có sẵn của biển Xích Diễm, hắn phải nghĩ biện pháp nhắc nhở nàng mới được.
Với trí thông minh của nàng, chút nhắc nhở lòng vòng có khả năng không rõ, nhưng nếu nói thẳng, thân phận phàm nhân này của hắn có khả năng sẽ không giữ được.
Nàng có ngốc cũng sẽ không ngốc đến mức cảm thấy một phàm nhân có thể biết làm sao vượt qua biển Xích Diễm.
Trong mắt của mọi người, hắn là Đạo Tổ Thượng Tiên vô dục vô cầu, là sự tồn tại duy nhất có thể dẫn bọn họ thống lĩnh lục giới, là hi vọng còn sót lại.
Bọn họ áp đặt toàn bộ tình cảm và chờ mong nặng nề ở trên người hắn, không ai hỏi hắn có bằng lòng hay không, có mệt hay không, hay là như thế nào.
Từ Âm cũng tiếp nhận một hoàn mỹ chuyện này, hắn là vì đây mà sinh, không có lý gì cảm thấy không tốt.
Nhiều năm vậy, tại bên trong tất cả thời gian dài dằng dặc hỗn loạn, từ trước đến nay không ai hỏi đến cảm xúc cá nhân của hắn.
Bọn họ chỉ cần hắn ra lệnh, đưa ra phương hướng tiến lên con đường phía trước, bản thân hắn cảm thấy như thế nào cũng không quan trọng, bọn hắn cũng không cho rằng hắn sẽ có cảm xúc “cá nhân” gì đó, hắn ngồi trên bảo tọa Cửu Trọng liên Hoa, nên là vô tư.
Từ Âm đã nghĩ hơi nhiều, không có kéo tay Hồng Liễu ra trước tiên, nàng cũng không phải là người thành thật, nhìn hắn giống như không phản đối, bèn nghĩ chuyện lần này có thể thành hay không, ở chỗ này dù sao cũng làm việc thuận tiện hơn ở biển Xích Diễm.
Thế là tay của nàng liền thuận vạt áo của hắn trượt vào, ngay khoảnh khắc lòng bàn tay tiếp xúc đến lồng ngực của hắn, hai người đều bị tê tê giống như bị giật điện.
Suy nghĩ của Từ Âm đã trở về, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bàn tay đang vượt ranh giới của Hồng Liễu, môi đỏ của Hồng Liễu nhấp nhẹ, muốn nói cái gì cũng nói không ra, mặt bởi vì kích thích và căng thẳng mà phiếm hồng, hít thở ngưng lại, nhưng tay không có dấu hiệu rút về.
"Ta kiểm tra vết thương cho ngươi một lát, bên ngoài không nhìn thấy."
Nàng giữ vững hô hấp nói một câu như vậy, bàn tay vốn đang tương đối khắc chế đã không thèm đếm xỉa gì bắt đầu làm càn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Âm cau mày, muốn kéo tay của nàng ra, nhưng nàng bỗng nhiên tựa vào trên vai hắn.
Nàng cũng không nói lời gì, cứ thế dựa vào, đầu gối lên vai của hắn, dùng sức rất nhẹ, trông có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Tay trong vạt áo chậm rãi dời xuống, từ tim đi vào eo, xẹt qua cơ bụng rắn chắc, đặt vào vòng eo mảnh mai nhưng dẻo dai.
Động tác của nàng có chút lớn, kéo phanh cổ áo của hắn ra, thắt lưng cũng bị kéo lỏng, gần như được xem là đã mở rộng vạt áo.
Từ Âm muốn nói chuyện, lại đột nhiên nhớ lại mình đang câm tạm thời, nàng nhắm mắt lại, có lẽ là biết đẩy nàng đi cũng vô dụng, nàng sẽ không bỏ cuộc, hắn cũng không có linh lực gì sất, hoặc là bởi vì điều gì khác, tóm lại, hắn không hề nhúc nhích.
Hồng Liễu đột nhiên có cảm giác ứa nước mắt vui mừng.
Hu hu hu hu hu hu, cuối cùng! Cuối cùng đã không còn kháng cự nàng sao!
Nàng quả nhiên là người thông minh nhất trên thế giới này! Nàng biết ngay điệu bộ này có thể bắt được hắn!
Chờ sau này khi hoàn toàn nắm hắn vào lòng bàn tay rồi, xem hắn còn phách lối thế nào!
Đến lúc đó không phải là nàng theo đuổi hắn ăn mày tình cảm, phải để hắn thử cảm giác ăn mày tình cảm!
Chung quy nàng không có làm một con hồ ly tinh thất bại, cố gắng lên ta ơi!
Đắc ý của Hồng Liễu quá rõ ràng, đang ở trong ngực hắn nhưng cũng nén không được cười trộm, làm sao Từ Âm có thể không cảm nhận được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lập tức làm mặt lạnh đẩy nàng ra, băng thanh ngọc khiết sửa sang lại quần áo.
Hồng Liễu thật sự không muốn cười. Nhưng nàng thực sự không nhịn được.
"Thật xin lỗi, ha ha." Nàng vân vê mặt, nói: "Ta dự định buổi chiều sẽ rời khỏi nơi này tiến vào Ma Giới, ngươi chuẩn bị một chút nhé, ha ha."
Nàng vừa nói vừa cười, cuối cùng cũng tự mình cảm thấy quá đáng, bụm mặt chạy đi.
Từ Âm đã sửa sang xong quần áo đứng một chỗ, áo giao lĩnh màu trắng đơn giản, bộ quần áo này mặc trên người hắn toát lên cảm giác phản phác quy chân. Hắn đứng dưới bất động như núi, một cái liếc mắt cũng không quăng về phía nàng đang chạy đến, nhưng trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình tượng phải trừng phạt nàng thế nào.
Đôi mắt sưng đỏ, tóc tai tán loạn, bờ môi bị răng cắn nát… Đều quá là tàn khốc.
Trừ những điều đó ra, hắn còn đang suy nghĩ lời Hồng Liễu nói trước khi chạy.
Buổi chiều tiến về Ma Giới. Những nơi khác ở Ma Giới không phù hợp để dừng chân, bọn họ tốt nhất là đi biển Xích Diễm có ít người nhất bây giờ.
Về phần nguy hiểm có sẵn của biển Xích Diễm, hắn phải nghĩ biện pháp nhắc nhở nàng mới được.
Với trí thông minh của nàng, chút nhắc nhở lòng vòng có khả năng không rõ, nhưng nếu nói thẳng, thân phận phàm nhân này của hắn có khả năng sẽ không giữ được.
Nàng có ngốc cũng sẽ không ngốc đến mức cảm thấy một phàm nhân có thể biết làm sao vượt qua biển Xích Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro