Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 45
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Từ Âm nhíu mày đuổi theo, nhưng không nhanh bằng động tác của nàng. Có lẽ nàng sợ một hồi nữa mình sẽ mất hết dũng khí, nhanh chóng nhắm mắt lại cưỡi gió bay lên, thử vượt biển.
Nguy rồi.
Hồng Liễu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không biết giờ phút này trên không trung biển Xích Diễm đã không thể cưỡi gió bay qua nữa.
Một trận chiến giữa hắn và Ma Tôn, Yêu Vương, bản thân mình bị trọng thương, hai tên đó suýt chút ngã xuống. Hắn chỉ còn thiếu một bước nữa là trảm thảo trừ căn, nghiễm nhiên không chịu dễ dàng buông tha, gắng gượng đuổi theo rất xa, vừa khéo đi ngang qua biển Xích Diễm. Ma Tôn, Yêu Vương muốn chui vào đáy biển Xích Diễm ẩn núp, hắn vì ngăn cản bọn chúng đã dùng pháp trận phong tỏa trên không trung biển Xích Diễm, bây giờ muốn vào biển hoặc vượt biển, đi bằng đường không trung là không thể thực hiện được.
Hễ là vật sống tới gần biển trên không trung Xích Diễm, đều sẽ cuốn vào pháp trận chịu thiên đao vạn đoạn, đương nhiên Hồng Liễu sẽ không là ngoại lệ.
Nàng vừa bay lên cũng cảm nhận được kỳ lạ, muốn trở về cũng đã quá muộn, nàng sợ nhất là rơi vào trong biển, nhưng không nghĩ đến lại bị cuốn vào trận pháp trên không, trên người giống như có vô số đao đang cắt thịt, đau đến đứt ruột đứt gan.
Từ Âm không nghĩ ngợi nhiều, vứt Cẩu yêu qua một bên, trong túi tay áo trượt xuống ngọc bội chữ "Vân", ánh sáng vàng bao bọc hắn phi lên trên.
Nếu như hắn chịu vết thương trí mạng, một chút sức mạnh cuối cùng trong ngọc bội sẽ bảo vệ hắn chu toàn, hắn lấy thân làm cái giá, dẫn nguồn linh lực phòng ngự này che chở hai người cùng trở lại bên bờ.
Hồng Liễu đau đến cuộn tròn người, mắt nhắm chặt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lúc lại lần nữa trở lại trên bờ, cảm giác đao cắt đã biến mất, nàng hơi thả lỏng một chút, chậm rãi mở to mắt.
Nàng cho là mình chết rồi, đã biến thành hồn phách, cho nên mới không đau.
Thế nhưng nơi đang đứng là mặt đất an tâm, bên cạnh là mùi đàn hương quen thuộc thoang thoảng trên người Từ Âm, nàng đã tỉnh, biết mình còn sống.
"Ta..." Cả người nàng đều đang run rẩy, giọng nói khàn khàn suy yếu: "Đau quá... Vùng biển kia không nhìn thấy cái gì, nhưng không trung lại có đao... Ta không có chút phòng bị nào, cũng không biết là ai làm, thật sự là quá âm hiểm!"
Người âm hiểm nào đó ôm nàng không nói một lời, Hồng Liễu yếu ớt hít vào một hơi: "Là ngươi tiếp được ta sao?"
Nàng không biết đã vào pháp trận thì trừ phi bỏ mình hoặc là dựa vào thực lực phá giải, không có khả năng tự động rơi xuống, nàng chỉ cho là sau khi mình đạp trúng cạm bẫy thì rớt xuống, ngược lại đỡ cho Từ Âm giải thích.
Hắn không có nói là phải cũng không nói là không phải, tay đã kiểm tra tất cả vết đao trên người nàng. Mảnh dài dày đặc, rất nhiều.
Sắc mặt hắn khó coi, Hồng Liễu nhìn thấy thì áp sát lại, nói: "Làm ngươi sợ rồi?”
Thật ra sắc mặt nàng khó coi hơn cả Từ Âm, trắng bệch như tờ giấy, từ lúc bọn hắn quen biết đến nay nàng chưa từng như thế này. Từ Âm đã nhìn thấy hết tất cả, không khỏi mím môi.
"Quả thật có chút đáng sợ, cũng rất đau, là ta chủ quan rồi, trong tin tức ta điều tra không nói không trung biển Xích Diễm còn có cái gì."
Hồng Liễu ảo não kéo quần áo, muốn che vết thương khó coi, bây giờ nàng vẫn chưa có sức lực chữa thương, chờ nghỉ ngơi một hồi rồi ngồi thiền, những này vết thương da thịt sẽ có thể chậm rãi khép lại.
"Ngươi cũng nhìn thấy, không phải ta không giúp ngươi, là nơi này thực sự quá nguy hiểm, trong lúc nhất thời ta rất khó tìm được phương pháp xuống độ sâu ba ngàn dặm dưới đáy biển, ngươi đừng có gấp."
Nàng cảm thấy mình thật là dại trai.
Nàng quá không tự lượng sức, nguy hiểm thế kia, sớm biết thì cho nàng mười Từ Âm nàng cũng không làm!
Mình mới là quan trọng nhất, vừa rồi thật sự quá đau, ai có thể chịu được thì người đó làm đi, nàng không làm!
Có điều đau thì đau rồi, hiện tại cũng không thể như xe bị tuột xích được, vừa khéo có cái đà này để bước xuống, có lẽ hắn cũng không tiện nói cái gì đâu nhỉ?
... Không chắc, dù sao con người hắn ngày thường trông đã rất máu lạnh.
Trong lòng Hồng Liễu đã ổn định lại, nàng đã nghĩ xong, nếu hắn không vui, vậy thì trở mặt, chuyện khác nàng... Hả?
Người bị tóm xoay một vòng, tiếng vải vóc bị xé rách không ngừng vang ra, vết thương to to nhỏ nhỏ trên người đều được băng bó đơn giản, bởi vì vết thương nhiều nên nhìn có chút buồn cười.
Nguy rồi.
Hồng Liễu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không biết giờ phút này trên không trung biển Xích Diễm đã không thể cưỡi gió bay qua nữa.
Một trận chiến giữa hắn và Ma Tôn, Yêu Vương, bản thân mình bị trọng thương, hai tên đó suýt chút ngã xuống. Hắn chỉ còn thiếu một bước nữa là trảm thảo trừ căn, nghiễm nhiên không chịu dễ dàng buông tha, gắng gượng đuổi theo rất xa, vừa khéo đi ngang qua biển Xích Diễm. Ma Tôn, Yêu Vương muốn chui vào đáy biển Xích Diễm ẩn núp, hắn vì ngăn cản bọn chúng đã dùng pháp trận phong tỏa trên không trung biển Xích Diễm, bây giờ muốn vào biển hoặc vượt biển, đi bằng đường không trung là không thể thực hiện được.
Hễ là vật sống tới gần biển trên không trung Xích Diễm, đều sẽ cuốn vào pháp trận chịu thiên đao vạn đoạn, đương nhiên Hồng Liễu sẽ không là ngoại lệ.
Nàng vừa bay lên cũng cảm nhận được kỳ lạ, muốn trở về cũng đã quá muộn, nàng sợ nhất là rơi vào trong biển, nhưng không nghĩ đến lại bị cuốn vào trận pháp trên không, trên người giống như có vô số đao đang cắt thịt, đau đến đứt ruột đứt gan.
Từ Âm không nghĩ ngợi nhiều, vứt Cẩu yêu qua một bên, trong túi tay áo trượt xuống ngọc bội chữ "Vân", ánh sáng vàng bao bọc hắn phi lên trên.
Nếu như hắn chịu vết thương trí mạng, một chút sức mạnh cuối cùng trong ngọc bội sẽ bảo vệ hắn chu toàn, hắn lấy thân làm cái giá, dẫn nguồn linh lực phòng ngự này che chở hai người cùng trở lại bên bờ.
Hồng Liễu đau đến cuộn tròn người, mắt nhắm chặt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lúc lại lần nữa trở lại trên bờ, cảm giác đao cắt đã biến mất, nàng hơi thả lỏng một chút, chậm rãi mở to mắt.
Nàng cho là mình chết rồi, đã biến thành hồn phách, cho nên mới không đau.
Thế nhưng nơi đang đứng là mặt đất an tâm, bên cạnh là mùi đàn hương quen thuộc thoang thoảng trên người Từ Âm, nàng đã tỉnh, biết mình còn sống.
"Ta..." Cả người nàng đều đang run rẩy, giọng nói khàn khàn suy yếu: "Đau quá... Vùng biển kia không nhìn thấy cái gì, nhưng không trung lại có đao... Ta không có chút phòng bị nào, cũng không biết là ai làm, thật sự là quá âm hiểm!"
Người âm hiểm nào đó ôm nàng không nói một lời, Hồng Liễu yếu ớt hít vào một hơi: "Là ngươi tiếp được ta sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không biết đã vào pháp trận thì trừ phi bỏ mình hoặc là dựa vào thực lực phá giải, không có khả năng tự động rơi xuống, nàng chỉ cho là sau khi mình đạp trúng cạm bẫy thì rớt xuống, ngược lại đỡ cho Từ Âm giải thích.
Hắn không có nói là phải cũng không nói là không phải, tay đã kiểm tra tất cả vết đao trên người nàng. Mảnh dài dày đặc, rất nhiều.
Sắc mặt hắn khó coi, Hồng Liễu nhìn thấy thì áp sát lại, nói: "Làm ngươi sợ rồi?”
Thật ra sắc mặt nàng khó coi hơn cả Từ Âm, trắng bệch như tờ giấy, từ lúc bọn hắn quen biết đến nay nàng chưa từng như thế này. Từ Âm đã nhìn thấy hết tất cả, không khỏi mím môi.
"Quả thật có chút đáng sợ, cũng rất đau, là ta chủ quan rồi, trong tin tức ta điều tra không nói không trung biển Xích Diễm còn có cái gì."
Hồng Liễu ảo não kéo quần áo, muốn che vết thương khó coi, bây giờ nàng vẫn chưa có sức lực chữa thương, chờ nghỉ ngơi một hồi rồi ngồi thiền, những này vết thương da thịt sẽ có thể chậm rãi khép lại.
"Ngươi cũng nhìn thấy, không phải ta không giúp ngươi, là nơi này thực sự quá nguy hiểm, trong lúc nhất thời ta rất khó tìm được phương pháp xuống độ sâu ba ngàn dặm dưới đáy biển, ngươi đừng có gấp."
Nàng cảm thấy mình thật là dại trai.
Nàng quá không tự lượng sức, nguy hiểm thế kia, sớm biết thì cho nàng mười Từ Âm nàng cũng không làm!
Mình mới là quan trọng nhất, vừa rồi thật sự quá đau, ai có thể chịu được thì người đó làm đi, nàng không làm!
Có điều đau thì đau rồi, hiện tại cũng không thể như xe bị tuột xích được, vừa khéo có cái đà này để bước xuống, có lẽ hắn cũng không tiện nói cái gì đâu nhỉ?
... Không chắc, dù sao con người hắn ngày thường trông đã rất máu lạnh.
Trong lòng Hồng Liễu đã ổn định lại, nàng đã nghĩ xong, nếu hắn không vui, vậy thì trở mặt, chuyện khác nàng... Hả?
Người bị tóm xoay một vòng, tiếng vải vóc bị xé rách không ngừng vang ra, vết thương to to nhỏ nhỏ trên người đều được băng bó đơn giản, bởi vì vết thương nhiều nên nhìn có chút buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro