Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt

Chương 44

Tổng Công Đại Nhân

2024-10-25 19:14:25

Từ Âm sẽ rất ít khi có cảm xúc "khó xử" hoặc "không hiểu" gì đó.

Nhưng lần này hắn thật sự có chút nan giải.

Khi màn đêm lại buông xuống, cuối cùng hắn mới nhận ra được, không phải hắn nghĩ mãi mà không rõ, mà là kháng cự trong tiềm thức đã đi theo hướng khác. Giờ đây hắn sẽ cân nhắc chân thành của Hồng Liễu, là bởi vì hắn thật sự đang suy nghĩ chuyện giúp nàng giải độc này.

Giải độc và bị động nhận những sự thân mật hiện tại là khác nhau.

Đây không phải là hôn hoặc vuốt ve đơn giản.

Là hoàn toàn chiếm hữu lẫn nhau, cho nàng toàn bộ, cũng nhận được tất cả của nàng, không chừa khoảng trống. 

...

Hồng Liễu dẫn Từ Âm đi thẳng một đường vào biển Xích Diễm.

Biển Xích Diễm là một vùng biển lửa danh xứng với thực, bờ biển cao ngất, so sánh với biển cả, nàng cảm thấy nơi đây càng giống như dung nham nóng chảy mạnh mẽ gào thét trong miệng núi lửa.

Rất khủng bố.

Hồng Liễu bị lửa hun nóng toàn thân toàn là mồ hôi, áo váy đơn bạc dán trên người, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo lau mồ hôi mặt, gò má.

"A cái này..." Nàng nuốt một ngụm nước miếng, chữ cuối có hơi run: "Có chút đáng sợ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây mới chỉ là biên giới, còn chưa vượt biển, chưa gì đã sợ vậy sao?

Từ Âm đã sớm tháo bịt mắt. Hắn là một "phàm nhân". Hắn đang đối mặt với cảnh tượng phàm nhân vốn dĩ không có khả năng được nhìn thấy nhưng ngay cả mắt cũng không nháy một cái. Làn sóng rực lửa chập trùng bắn lên từng ngôi sao lửa dày đặc chung quanh hắn, hắn cũng không có vẻ gì là e ngại luống cuống, hai tay rủ xuống tự nhiên, mắt khép dài, tóc đen bay lên, dùng khẩu hình môi nói với nàng bốn chữ.

“Sợ thì trở về.”

Hồng Liễu phát hiện mình rất đúng có năng khiếu đọc khẩu hình, thế mà trước kia không phát hiện, có điều nàng cũng không lấy làm vui.

"Ta sợ là rất bình thường, nhưng không có nghĩa là ta muốn trở về, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Mặt nàng xanh như tàu lá chuối, vội vã cuống cuồng giữ chặt tay của hắn, sợ hắn rơi vào trong biển lửa như hồ điệp: "Một vùng biển lửa dữ dội như thế! Nhưng hình như ngươi không hề sợ hãi chút nào? Chẳng lẽ nào trước kia ngươi đã thấy qua?"

Đương nhiên thấy rồi, mỗi lần giao đấu với Ma Tôn đều không tránh khỏi nhìn thấy vùng biển lửa chiếm cứ hơn phân nửa diện tích Ma Giới này khi ở trên trời.

Lời nói thật này đương nhiên không thể nói cho Hồng Liễu, nhưng cũng không muốn nói láo, hắn chỉ không nói một lời, rủ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Khí chất bình lặng, gần như sa sút.

Hồng Liễu đặc biệt giỏi về tưởng tượng, hơn nữa còn tin tưởng không nghi ngờ nhận định của mình, nhưng càng không nghĩ tới việc hoài nghi Từ Âm. Hắn đã thế này rồi, thật sự rất khó khiến cho người ta không tin hắn!

Cho nên rất nhanh nàng đã nghĩ được lý do cho hắn.

Hi vọng sống sót ngay tại vùng biển này, đương nhiên sẽ không e ngại rồi, thậm chí còn có thể có chút hi vọng.

Hi vọng mau mau có Ngân U Hoa, được bảo vệ mạng sống thực thụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nói phàm nhân trăm tuổi đã coi như trường thọ, nhưng khi so sánh với tộc khác loài chỉ như hoa quỳnh tối nở sáng tàn, nhưng hi vọng bọn hắn dành cho sống sót thì không thua bất cứ chủng tộc nào.

Hồng Liễu cũng từng là con người, nàng cảm thấy mình rất thấu hiểu hắn.

Nàng cầm tay của hắn, ôm chặt vào trong ngực. Sau khi Từ Âm nhìn qua, nàng tràn ngập tình cảm nói: "Ta đã biết, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng!"

"..." Ngươi biết cái gì rồi?

Tiểu hồ yêu này nhìn là biết rất sợ lửa, hạ xuống đất là sợ hãi tới mức lòi ra cái đuôi và lỗ tai, nhưng lúc này lại như phát điên, lôi kéo tay của hắn đi về phía trước, suýt nữa đã từ bên bờ rơi vào trong biển.

Biểu cảm của Từ Âm cuối cùng đã có sự thay đổi nhẹ, hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng.

"Ta… ta thử một chút trước xem sao nhé."

Hồng Liễu lắp bắp nói, lực chú ý đều đặt vào biển lửa, trên người và trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Từ Âm bị nàng nắm giữ cảm thấy rõ ràng.

Nàng nói để thử xem sao là tự mình đi thử, không mang theo Từ Âm, cũng không mang theo Cẩu yêu.

"Ngươi bế nó trốn xa một chút."

Nàng cẩn thận đưa Cẩu yêu cho Từ Âm, đẩy hắn đi xa một chút rồi mới trở lại bên bờ, nhìn vào biển lửa đang cuồn cuộn dung nham, hít sâu.

Đuôi hồ ly trắng tuyết phe phẩy, có một ngôi sao lửa rơi vào, hẳn là có hơi nóng. Nàng vội vã né tránh, sờ cái đuôi của mình như an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt

Số ký tự: 0