Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 47
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Lấy lòng.
Một từ mới lạ.
Từ Âm thả tay xuống im lặng nhìn Hồng Liễu, không nói một lời, cũng không có "cố gắng" thêm nữa.
Hồng Liễu tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì run lên một lát, đột nhiên đứng lên chạy chậm trở về.
"Ngươi thực sự đau lòng cho ta sao? Không phải là bởi vì cái gì khác?"
Từ Âm nhắm mắt quay đầu, nhấc chân rời đi.
"Ta sai rồi ta sai rồi! Ta không nên hiểu lầm ngươi! Ngươi đừng đi nhanh như vậy, nơi này rất nguy hiểm! Xít... Đau quá!"
Nàng giống như đã làm động vết thương, đau đến ngồi xuống ôm lấy bản thân, Từ Âm lập tức quay đầu, xoay người xem xét vết thương của nàng.
Hồng Liễu thừa cơ ôm cánh tay của hắn, đắc ý cười, ngửa đầu, mắt hồ ly cong thành hình trăng lưỡi liềm, bảo: "Ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, ta đây chẳng phải là bị ngươi đả kích quá nhiều nên mất tự tin sao."
Từ Âm hơi híp mắt lại đảo qua mặt của nàng, nàng cười quá đắc ý, quả thực chướng mắt, quả thật là nên đả kích một chút.
Nhưng ngửi thấy mùi máu tươi trên người nàng, đả kích để sau này làm cũng không phải không được.
Bên bờ biển, chó đen nhỏ bị ném ở một bên bị lãng quên, tội nghiệp phải ăn ngôi sao lửa: Thấy náo nhiệt là bọn hắn, ta chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Lương tâm ít ỏi của Hồng Liễu khiến nàng trước lúc rời đi nhớ tới chó đen nhỏ, chạy về ôm nó đi theo.
Vượt biển cần bàn bạc kỹ hơn, trong lòng nàng thậm chí đã duyệt mục này rồi, nhưng tạm thời ở chỗ này nán một thời gian ngắn vẫn có thể.
Nơi đây giống với suy nghĩ của nàng, bởi vì đại ma đã bị trưng dụng đi bảo vệ Ma Tôn trọng thương, hai giới yêu ma bởi vì đại chiến nên cũng không quá yên ổn, mấy tên yêu ma khác cũng không có lòng dạ nào đi đến nơi này, cho nên nơi này yên tĩnh hơn với bất kỳ nơi nào.
Những yêu ma quỷ quái cầm lệnh treo giải thưởng kia xem chừng cũng không nghĩ ra nàng sẽ trốn tới chỗ này.
Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một hồi, giải độc khôi phục toàn bộ thực lực, suy nghĩ đường hướng tiếp theo.
Lúc trước khi biển Xích Diễm náo nhiệt nhất, mỗi ngày đều có không ít người tới khiêu chiến, có ý đồ tìm kiếm một chút cơ duyên, cho nên tại dưới núi bờ biển đã xây dựng không ít nhà trọ giản dị cung cấp cho bọn hắn chốn nghỉ ngơi.
Bây giờ nơi đây đã không người vãng lai, những nhà trọ này cũng chỉ để đó không dùng nữa, Hồng Liễu chọn một nhà trọ tầm thường nhất, thu dọn hai căn phòng.
Ngươi hỏi tại sao là hai căn? Cẩu yêu một căn, nàng và Từ Âm một căn, thế này chẳng phải vừa khéo hai căn!
Hồng Liễu đã bận rộn xong, vừa kéo góc áo vừa liếc trộm Từ Âm, hắn ngồi bên cạnh bàn uống trà, trà còn là nàng pha cho, phục vụ chu đáo như thế, dù sao hắn cũng nên trả giá chút gì chứ, đúng không đúng không đúng không?
Nhận ra ánh mắt của nàng, Từ Âm vừa uống trà vừa nhìn sang.
Hắn liếc xéo hồ yêu lén lén lút lút ngồi bên giường, khẽ nhếch cái cằm nối liền với cần cổ, làm hiện lên đường cong ưu mỹ, trơn mượt.
Hầu kết hoạt động lên xuống, trà đã uống xuống, hắn đặt ly trà xuống, bên môi có vệt nước nhỏ, khiến cho đôi môi đó càng tươi đẹp động lòng người.
Vết thương ở mi tâm của hắn còn chưa tốt, ngoài miệng nàng nói sẽ chữa khỏi cho hắn, nhưng kéo dài tới nơi này vẫn chưa ra tay, tựa như quên mất. Nhưng thật ra không có.
Nàng có chút mê muội vết thương tạo thành nốt ruồi màu chu sa ở mi tâm, đang muốn há miệng nói cái gì, chỉ thấy hắn dùng tay chấm nước trà, viết mấy chữ trên bàn sau đó liền đi ra.
Trong lòng Hồng Liễu hồi hộp, cho là hắn không vui lòng ở chung với nàng, chạy đi qua với Cẩu yêu rồi.
Đuổi tới bên cạnh bàn nhìn, phát hiện không phải.
Hắn chỉ là ra ngoài đi dạo khuây khỏa, để nàng ở trong phòng chuyên tâm chữa thương.
Chữa thương... Đúng nhỉ.
Mặc dù lúc bị thương rất đau, nhưng sau khi tổn thương ngừng lại là bắt đầu bận rộn, nên đã không thèm quan tâm đau gì đó.
Bây giờ được hắn nhắc nhở, đúng là đau quá.
Hồng Liễu nhìn dáng vẻ thê thảm của mình, thế này cũng không làm được chuyện gì, quá kìm chế sự phát huy, tri thức lý luận phong phú của nàng khẳng định sẽ bị thương thế làm hạn chế, cái này làm sao cho Từ Âm một cái trải nghiệm tuyệt vời cả đời khó quên?
Không được, phải mau mau chữa thương.
Hồng Liễu thoắt cái đã bò lên giường, lập tức tiến vào nhập định, chung quanh ngưng tụ lại linh lực màu đỏ, từng tia từng sợi chảy vào trong cơ thể nàng.
Từ Âm đứng tại ngoài khách sạn cát vàng đầy trời chướng khí mịt mù, híp mắt nhìn chằm chằm biển Xích Diễm trên núi cao.
Lửa cháy đỏ trong lòng bờ biển dâng lên từng đợt khói đen, cứ như lô đỉnh khổng lồ sắp sụp đổ, cảm giác áp bách vô cùng rõ rệt.
Nhìn từ dưới lên, cảm thấy khá là mới mẻ.
Một từ mới lạ.
Từ Âm thả tay xuống im lặng nhìn Hồng Liễu, không nói một lời, cũng không có "cố gắng" thêm nữa.
Hồng Liễu tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì run lên một lát, đột nhiên đứng lên chạy chậm trở về.
"Ngươi thực sự đau lòng cho ta sao? Không phải là bởi vì cái gì khác?"
Từ Âm nhắm mắt quay đầu, nhấc chân rời đi.
"Ta sai rồi ta sai rồi! Ta không nên hiểu lầm ngươi! Ngươi đừng đi nhanh như vậy, nơi này rất nguy hiểm! Xít... Đau quá!"
Nàng giống như đã làm động vết thương, đau đến ngồi xuống ôm lấy bản thân, Từ Âm lập tức quay đầu, xoay người xem xét vết thương của nàng.
Hồng Liễu thừa cơ ôm cánh tay của hắn, đắc ý cười, ngửa đầu, mắt hồ ly cong thành hình trăng lưỡi liềm, bảo: "Ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, ta đây chẳng phải là bị ngươi đả kích quá nhiều nên mất tự tin sao."
Từ Âm hơi híp mắt lại đảo qua mặt của nàng, nàng cười quá đắc ý, quả thực chướng mắt, quả thật là nên đả kích một chút.
Nhưng ngửi thấy mùi máu tươi trên người nàng, đả kích để sau này làm cũng không phải không được.
Bên bờ biển, chó đen nhỏ bị ném ở một bên bị lãng quên, tội nghiệp phải ăn ngôi sao lửa: Thấy náo nhiệt là bọn hắn, ta chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Lương tâm ít ỏi của Hồng Liễu khiến nàng trước lúc rời đi nhớ tới chó đen nhỏ, chạy về ôm nó đi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vượt biển cần bàn bạc kỹ hơn, trong lòng nàng thậm chí đã duyệt mục này rồi, nhưng tạm thời ở chỗ này nán một thời gian ngắn vẫn có thể.
Nơi đây giống với suy nghĩ của nàng, bởi vì đại ma đã bị trưng dụng đi bảo vệ Ma Tôn trọng thương, hai giới yêu ma bởi vì đại chiến nên cũng không quá yên ổn, mấy tên yêu ma khác cũng không có lòng dạ nào đi đến nơi này, cho nên nơi này yên tĩnh hơn với bất kỳ nơi nào.
Những yêu ma quỷ quái cầm lệnh treo giải thưởng kia xem chừng cũng không nghĩ ra nàng sẽ trốn tới chỗ này.
Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một hồi, giải độc khôi phục toàn bộ thực lực, suy nghĩ đường hướng tiếp theo.
Lúc trước khi biển Xích Diễm náo nhiệt nhất, mỗi ngày đều có không ít người tới khiêu chiến, có ý đồ tìm kiếm một chút cơ duyên, cho nên tại dưới núi bờ biển đã xây dựng không ít nhà trọ giản dị cung cấp cho bọn hắn chốn nghỉ ngơi.
Bây giờ nơi đây đã không người vãng lai, những nhà trọ này cũng chỉ để đó không dùng nữa, Hồng Liễu chọn một nhà trọ tầm thường nhất, thu dọn hai căn phòng.
Ngươi hỏi tại sao là hai căn? Cẩu yêu một căn, nàng và Từ Âm một căn, thế này chẳng phải vừa khéo hai căn!
Hồng Liễu đã bận rộn xong, vừa kéo góc áo vừa liếc trộm Từ Âm, hắn ngồi bên cạnh bàn uống trà, trà còn là nàng pha cho, phục vụ chu đáo như thế, dù sao hắn cũng nên trả giá chút gì chứ, đúng không đúng không đúng không?
Nhận ra ánh mắt của nàng, Từ Âm vừa uống trà vừa nhìn sang.
Hắn liếc xéo hồ yêu lén lén lút lút ngồi bên giường, khẽ nhếch cái cằm nối liền với cần cổ, làm hiện lên đường cong ưu mỹ, trơn mượt.
Hầu kết hoạt động lên xuống, trà đã uống xuống, hắn đặt ly trà xuống, bên môi có vệt nước nhỏ, khiến cho đôi môi đó càng tươi đẹp động lòng người.
Vết thương ở mi tâm của hắn còn chưa tốt, ngoài miệng nàng nói sẽ chữa khỏi cho hắn, nhưng kéo dài tới nơi này vẫn chưa ra tay, tựa như quên mất. Nhưng thật ra không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có chút mê muội vết thương tạo thành nốt ruồi màu chu sa ở mi tâm, đang muốn há miệng nói cái gì, chỉ thấy hắn dùng tay chấm nước trà, viết mấy chữ trên bàn sau đó liền đi ra.
Trong lòng Hồng Liễu hồi hộp, cho là hắn không vui lòng ở chung với nàng, chạy đi qua với Cẩu yêu rồi.
Đuổi tới bên cạnh bàn nhìn, phát hiện không phải.
Hắn chỉ là ra ngoài đi dạo khuây khỏa, để nàng ở trong phòng chuyên tâm chữa thương.
Chữa thương... Đúng nhỉ.
Mặc dù lúc bị thương rất đau, nhưng sau khi tổn thương ngừng lại là bắt đầu bận rộn, nên đã không thèm quan tâm đau gì đó.
Bây giờ được hắn nhắc nhở, đúng là đau quá.
Hồng Liễu nhìn dáng vẻ thê thảm của mình, thế này cũng không làm được chuyện gì, quá kìm chế sự phát huy, tri thức lý luận phong phú của nàng khẳng định sẽ bị thương thế làm hạn chế, cái này làm sao cho Từ Âm một cái trải nghiệm tuyệt vời cả đời khó quên?
Không được, phải mau mau chữa thương.
Hồng Liễu thoắt cái đã bò lên giường, lập tức tiến vào nhập định, chung quanh ngưng tụ lại linh lực màu đỏ, từng tia từng sợi chảy vào trong cơ thể nàng.
Từ Âm đứng tại ngoài khách sạn cát vàng đầy trời chướng khí mịt mù, híp mắt nhìn chằm chằm biển Xích Diễm trên núi cao.
Lửa cháy đỏ trong lòng bờ biển dâng lên từng đợt khói đen, cứ như lô đỉnh khổng lồ sắp sụp đổ, cảm giác áp bách vô cùng rõ rệt.
Nhìn từ dưới lên, cảm thấy khá là mới mẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro