Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt

Chương 48

Tổng Công Đại Nhân

2024-10-25 19:14:25

Từ Âm giẫm lên cát bụi đi ra ngoài mấy bước, đi tới chân núi hoang tàn vắng vẻ.

Dù là linh lực hoàn toàn biến mất, còn đang ở trại địch, hắn vẫn đi lại bình ổn, từng bước tỏa hương.

Kỳ thật hắn không có mục đích gì, chỉ là tùy tiện đi dạo một lát như để cho Hồng Liễu không gian.

Thậm chí hắn cũng không nghĩ cái gì cả.

Chuyện này đối với hắn là vô cùng hiếm thấy, hắn đã luôn cân nhắc rất nhiều, vô số người chờ chỉ thị của hắn, hắn phải cân nhắc tất cả chi tiết chu toàn, không được có bất cứ sai lầm gì, thả lỏng đến cái gì cũng không nghĩ giống như bây giờ... Cũng không phải là cái gì cũng không nghĩ.

Hắn vẫn suy nghĩ một số việc.

Một vài việc nhất định phải nghĩ, nhìn như đơn giản, nhưng khiến hắn lo lắng nặng nề hơn tất cả những chuyện đã qua trong quá khứ.

Vào lúc đêm dài, Hồng Liễu tỉnh lại từ trong nhập định, ngoại thương trên người đã khép lại toàn bộ, chỉ là có vài vết sẹo nhàn nhạt, chữa thêm mấy lần là có thể tiêu trừ toàn bộ. Tu chân tốt vậy đó, mỗi người đều nắm giữ hoặc nhiều hoặc ít kỹ năng của đại phu ngoại khoa. Có điều để lại vết sẹo, dù là chỉ có mấy ngày thì nàng vẫn không vui, trong lòng mắng vài câu người lưu lại cạm bẫy đáng giết ngàn đao, hơi giương mắt đã nhìn thấy ngồi Từ Âm bên cạnh bàn.

Dường như hắn chưa từng rời đi, dù là có lẽ đã ngồi thật lâu, lưng vẫn thẳng tắp, đẹp không tả nổi, mọi cử động hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, đoan trang hơn cả thần tượng. Trong phòng có hơi tối, hắn đã tự đốt nến, rất khéo chính là, ngọn nến sót lại trong căn phòng này là màu đỏ, trên tường còn dán chữ “Hỉ”, đã rách tung toé, nhưng...

Đúng là khéo quá.

Những kẻ lui tới chân núi biển Xích Diễm đều là những kẻ chơi pháp thuật, làm gì dùng tới nến chiếu sáng? Đôi nến này cũng không biết là vì sao để lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn có thể mò ra cũng là vận khí tốt.

Hồng Liễu bước xuống từ trên giường, chầm chập đến bên cạnh hắn, tủi thân bĩu môi, duỗi cánh tay cho hắn nhìn.

"Để lại sẹo rồi."

Nàng cố ý nói như vậy, muốn chọc hắn lại đau lòng, càng dịu dàng hơn chút. Nàng cho rằng phàm nhân sẽ không biết vết sẹo thế này có thể tiêu trừ, nhưng có làm sao cũng không ngờ Từ Âm không phải phàm nhân mà là tai họa ngầm lớn nhất.

Nàng ngồi xổm xuống thân mật tựa ở trên gối hắn, hắn ngồi khuất sáng, hai con ngươi lạnh lùng dời xuống, đặt vào vết sẹo trên cánh tay nàng, rất nhạt, nhưng quả thực có sẹo.

Sẽ biến mất.

Hắn muốn nói cái này, nhưng lại không thể nói, môi mấp máy, cuối cùng chỉ là trầm ngâm. Nhưng động tác tay hắn không ngừng.

Hắn dùng sức chụp cổ tay của nàng, nàng cảm thấy giống như bóp cổ họng của nàng khiến nàng cảm thấy hô hấp hơi bất ổn.

Nàng bỗng nhiên rất hồi hộp, giương mắt liếc nhìn hắn, nhìn rồi là không dời được tầm mắt.

Hắn thản nhiên bình tĩnh nhìn nàng. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, lại dời ánh mắt về tay của nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như đột nhiên nhớ lại cái gì, hắn xoắn ống tay áo lên, lộ ra vô số vết sẹo to to nhỏ nhỏ.

Vết thương của hắn nặng hơn Hồng Liễu nhiều, cho dù bởi vì có Địch Trần Kính trợ giúp nên đã khép lại, nhưng những vết sẹo này có trước khi có linh lực khôi phục, không thể hoàn toàn tiêu trừ. Cái này kinh khủng hơn mấy vết sẹo hình vết đao mờ nhạt của Hồng Liễu nhiều, đan xe chằng chịt, chỉ nhìn vết sẹo đã có thể nghĩ đến hắn đã từng bị thương tới nông nỗi nào, cửu tử nhất sinh như thế nào.

Hồng Liễu bán thảm không thành, ngược lại là xót thương hắn, tình thương yêu tràn lan, cầm cánh tay của hắn đau lòng thổi thổi. 

"Thổi một lát sẽ hết đau."

Đôi mì dài của Từ Âm hơi rung động, im lặng chấp nhận.

"Nếu để ta biết là tên yêu tộc nào gan to bằng trời khiến ngươi bị thương ra nông nỗi này, ta nhất định sẽ cạo sạch đầu của hắn!"

Từ Âm suy nghĩ Yêu Vương giây lát, cân nhắc một chút chênh lệch thực lực giữa Hồng Liễu và đối phương, cảm thấy nàng đừng biết tốt hơn.

"Cái kia..." Hít thở của Hồng Liễu bỗng nhiên hỗn loạn, ánh mắt chột dạ láo liên, nói: "Ta nghe nói... Chỉ là nghe nói, có một phương pháp có thể hóa giải vết thương khó chịu."

"Mặc dù vết thương của ngươi đã khép lại, nhưng vết sẹo đáng sợ vậy, hẳn là cũng không thoải mái." Nàng cố gắng mở to mắt, để khiến cho mình nhìn rất đáng tin, bảo: "Ta giúp ngươi khám thử một lần có được hay không?"

Từ Âm đoán không được phương pháp nàng nói là phương pháp gì, nhưng đã nhìn ra được từ trong ánh mắt của nàng, khẳng định không phải biện pháp đứng đắn gì.

Hắn còn chưa gật đầu, Hồng Liễu đã mặc định im lặng của hắn xem như tán thành, cúi đầu, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm vết sẹo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt

Số ký tự: 0