Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 7
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
Hồng Liễu không thể nhận được câu trả lời bởi vì nàng phát hiện ra rằng hắn không thể nói chuyện.
Hắn miễn cưỡng nhấc tay chỉ vào yết hầu của mình, khẽ lắc đầu.
Trong nháy mắt Hồng Liễu đã hiểu ra, trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ thương tiếc.
“Không sao cả, không sao cả.” Nàng an ủi: “Sẽ ổn thôi, nhất định ta sẽ chữa lành cho ngươi.”
Nàng nói với giọng nghiêm túc khẳng định như vậy, nhưng vào tai nam nhân kia lại chỉ cảm thấy vô nghĩa.
Mặc dù nàng là thất vĩ hồ yêu nhưng cũng không thể trị được vết thương của hắn. Hắn là cùng Yêu Vương Ma Tôn đại chiến, đánh cho hai tên kia trọng thương, nhưng bản thân mình cũng không khá hơn được bao nhiêu, trên người đều là yêu độc ma độc. Nếu không phải tu vi thâm hậu thì hắn đã sớm xương lạnh đất khô rồi, đâu phải là một con thất vĩ hồ ly như nàng có thể chữa khỏi được.
Nàng thay đổi chủ ý cứu hắn, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao.
Chỉ đơn giản bởi vì ngoại hình hắn đẹp.
Hồ yêu cũng giống như ma tộc, đều háo sắc mà lại giỏi dùng mị thuật, nghe nàng hứa hẹn cũng chỉ nên bỏ ngoài tai, thật sự không cần phải để trong lòng.
“Ngươi viết cho ta đi.”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chợt xuất hiện ở trước mắt, nam nhân hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn qua.
Hồng Liễu đưa hai tay ra nói: “Không thể nói chuyện thì vẫn có thể viết chữ mà. Ngươi viết cho ta xem, ta sẽ biết sau này nên gọi ngươi như thế nào.”
Hiển nhiên Cẩu yêu không phải là loại yêu quái có văn hóa gì. Trong động phủ của hắn sau khi thu dọn sạch sẽ xong, ngoại trừ bàn ghế cùng giường ra thì không còn gì nữa cả, càng đừng nói đến giấy bút, vậy nên cũng chỉ có thể viết tên trên tay nàng.
Nàng đưa tay về phía trước, dịu dàng nói: “Chờ ngươi tốt hơn một chút, ta sẽ đi tìm giấy bút về làm cho ngươi một quyển sổ, nếu ngươi có gì muốn nói với ta thì cứ viết ra, như vậy ta sẽ biết ngươi cần gì.”
Nam nhân trầm mặc không có động tác, Hồng Liễu cũng không thúc giục, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn. Mắt hồ ly sáng lấp lánh, đôi tai nhọn lông xù khẽ động.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng có động tác, xắn tay áo vươn tay, nhíu mày dùng ngón trỏ viết ra một chữ trong lòng bàn tay nàng.
Một tay một cái, hợp lại là ——
“Âm Từ?” Nàng đọc lên thành tiếng.
Nam nhân lắc đầu.
Hồng Liễu bừng tỉnh: “Ta biết rồi, là Từ Âm.”
Nàng cười rộ lên, trên mặt hơi đỏ, thu tay lại đặt trong lòng: “Tên ngươi hay thật đấy.”
Nàng nói chuyện rất trực tiếp, nói xong cười đến mức lộ cả hàm răng: “Từ Âm, ngươi uống đan dược xong rồi, có cảm thấy khá hơn không?”
Từ Âm lắc đầu, nhìn thoáng qua thấy hắn có vẻ rất mệt mỏi, vòng cung động tác rất nhỏ, mỗi khi giơ tay nhấc chân luôn có một cảm giác rất mệt như kiệt sức.
Hồng Liễu đang muốn nói thêm thì từ cửa truyền đến giọng nói của Cẩu yêu: “Đại vương, trên người phàm nhân này tất cả đều là yêu độc ma độc, đâu phải là loại mà đan dược của ta có thể chữa khỏi.”
So với kẻ mới đến Hồng Liễu, dân bản xứ Cẩu yêu quả thật hiểu biết nhiều hơn.
Hồng Liễu ngẩn người, nghiêng người tới gần Từ Âm, vén quần áo che cho hắn lên cẩn thận kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy vết thương vừa rồi đã khép lại lại bắt đầu chảy máu, máu đỏ lẫn sợi đen, vừa nhìn đã biết là có độc.
“Ngươi đừng sợ.” Nàng đứng chắn trước mặt Từ Âm: “Đó là nhị đương gia của ta, hắn rất nghe lời ta, sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”
Từ Âm sớm đã nhìn thấy Cẩu yêu, mặt hắn không đổi sắc nhắm mắt lại, không nói một lời.
Hồng Liễu cho rằng hắn vì thương tích của mình mà tuyệt vọng, tâm tình bất an, vuốt mái tóc dài của hắn nói: “Đừng lo lắng, ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi thì nhất định sẽ không nuốt lời.”
Cẩu yêu nghe được liền nhăn mũi, nói giọng chua lè: “Đại vương, phàm nhân này tuy rằng mạng lớn, nhưng cũng chỉ có thể đến được tới đây thôi. Ta đứng từ xa nhìn thương thế của hắn, trừ phi lấy được Ngân U Hoa, bằng không tất phải chết không thể nghi ngờ.”
Ngân U Hoa mặc dù không thể sánh được với tiên minh linh dược nhưng quả thật đối với hắn có trợ giúp, cẩu yêu này coi như có chút kiến thức.
Từ Âm đang nghĩ như vậy, chợt nghe Cẩu yêu nói với Hồng Liễu bằng giọng điệu thấm thía: “Ngài cũng đừng có lá mặt lá trái với hắn nữa, hay là thừa dịp còn nóng thì làm tới luôn đi, bây giờ hắn còn có thể phản kháng ngài được hay sao? Ngài cứ vờn qua vờn lại như vậy cẩn thận qua một thời gian nữa không còn gì để chơi nữa đâu.”
Từ Âm: “...”
Cẩu yêu này vẫn nên giết đi.
Hắn miễn cưỡng nhấc tay chỉ vào yết hầu của mình, khẽ lắc đầu.
Trong nháy mắt Hồng Liễu đã hiểu ra, trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ thương tiếc.
“Không sao cả, không sao cả.” Nàng an ủi: “Sẽ ổn thôi, nhất định ta sẽ chữa lành cho ngươi.”
Nàng nói với giọng nghiêm túc khẳng định như vậy, nhưng vào tai nam nhân kia lại chỉ cảm thấy vô nghĩa.
Mặc dù nàng là thất vĩ hồ yêu nhưng cũng không thể trị được vết thương của hắn. Hắn là cùng Yêu Vương Ma Tôn đại chiến, đánh cho hai tên kia trọng thương, nhưng bản thân mình cũng không khá hơn được bao nhiêu, trên người đều là yêu độc ma độc. Nếu không phải tu vi thâm hậu thì hắn đã sớm xương lạnh đất khô rồi, đâu phải là một con thất vĩ hồ ly như nàng có thể chữa khỏi được.
Nàng thay đổi chủ ý cứu hắn, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao.
Chỉ đơn giản bởi vì ngoại hình hắn đẹp.
Hồ yêu cũng giống như ma tộc, đều háo sắc mà lại giỏi dùng mị thuật, nghe nàng hứa hẹn cũng chỉ nên bỏ ngoài tai, thật sự không cần phải để trong lòng.
“Ngươi viết cho ta đi.”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chợt xuất hiện ở trước mắt, nam nhân hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liễu đưa hai tay ra nói: “Không thể nói chuyện thì vẫn có thể viết chữ mà. Ngươi viết cho ta xem, ta sẽ biết sau này nên gọi ngươi như thế nào.”
Hiển nhiên Cẩu yêu không phải là loại yêu quái có văn hóa gì. Trong động phủ của hắn sau khi thu dọn sạch sẽ xong, ngoại trừ bàn ghế cùng giường ra thì không còn gì nữa cả, càng đừng nói đến giấy bút, vậy nên cũng chỉ có thể viết tên trên tay nàng.
Nàng đưa tay về phía trước, dịu dàng nói: “Chờ ngươi tốt hơn một chút, ta sẽ đi tìm giấy bút về làm cho ngươi một quyển sổ, nếu ngươi có gì muốn nói với ta thì cứ viết ra, như vậy ta sẽ biết ngươi cần gì.”
Nam nhân trầm mặc không có động tác, Hồng Liễu cũng không thúc giục, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn. Mắt hồ ly sáng lấp lánh, đôi tai nhọn lông xù khẽ động.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng có động tác, xắn tay áo vươn tay, nhíu mày dùng ngón trỏ viết ra một chữ trong lòng bàn tay nàng.
Một tay một cái, hợp lại là ——
“Âm Từ?” Nàng đọc lên thành tiếng.
Nam nhân lắc đầu.
Hồng Liễu bừng tỉnh: “Ta biết rồi, là Từ Âm.”
Nàng cười rộ lên, trên mặt hơi đỏ, thu tay lại đặt trong lòng: “Tên ngươi hay thật đấy.”
Nàng nói chuyện rất trực tiếp, nói xong cười đến mức lộ cả hàm răng: “Từ Âm, ngươi uống đan dược xong rồi, có cảm thấy khá hơn không?”
Từ Âm lắc đầu, nhìn thoáng qua thấy hắn có vẻ rất mệt mỏi, vòng cung động tác rất nhỏ, mỗi khi giơ tay nhấc chân luôn có một cảm giác rất mệt như kiệt sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liễu đang muốn nói thêm thì từ cửa truyền đến giọng nói của Cẩu yêu: “Đại vương, trên người phàm nhân này tất cả đều là yêu độc ma độc, đâu phải là loại mà đan dược của ta có thể chữa khỏi.”
So với kẻ mới đến Hồng Liễu, dân bản xứ Cẩu yêu quả thật hiểu biết nhiều hơn.
Hồng Liễu ngẩn người, nghiêng người tới gần Từ Âm, vén quần áo che cho hắn lên cẩn thận kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy vết thương vừa rồi đã khép lại lại bắt đầu chảy máu, máu đỏ lẫn sợi đen, vừa nhìn đã biết là có độc.
“Ngươi đừng sợ.” Nàng đứng chắn trước mặt Từ Âm: “Đó là nhị đương gia của ta, hắn rất nghe lời ta, sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”
Từ Âm sớm đã nhìn thấy Cẩu yêu, mặt hắn không đổi sắc nhắm mắt lại, không nói một lời.
Hồng Liễu cho rằng hắn vì thương tích của mình mà tuyệt vọng, tâm tình bất an, vuốt mái tóc dài của hắn nói: “Đừng lo lắng, ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi thì nhất định sẽ không nuốt lời.”
Cẩu yêu nghe được liền nhăn mũi, nói giọng chua lè: “Đại vương, phàm nhân này tuy rằng mạng lớn, nhưng cũng chỉ có thể đến được tới đây thôi. Ta đứng từ xa nhìn thương thế của hắn, trừ phi lấy được Ngân U Hoa, bằng không tất phải chết không thể nghi ngờ.”
Ngân U Hoa mặc dù không thể sánh được với tiên minh linh dược nhưng quả thật đối với hắn có trợ giúp, cẩu yêu này coi như có chút kiến thức.
Từ Âm đang nghĩ như vậy, chợt nghe Cẩu yêu nói với Hồng Liễu bằng giọng điệu thấm thía: “Ngài cũng đừng có lá mặt lá trái với hắn nữa, hay là thừa dịp còn nóng thì làm tới luôn đi, bây giờ hắn còn có thể phản kháng ngài được hay sao? Ngài cứ vờn qua vờn lại như vậy cẩn thận qua một thời gian nữa không còn gì để chơi nữa đâu.”
Từ Âm: “...”
Cẩu yêu này vẫn nên giết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro