Hồ Ly Tinh Không Có Kết Cục Tốt
Chương 8
Tổng Công Đại Nhân
2024-10-25 19:14:25
“Cái gì mà thừa dịp còn nóng! Gì mà không còn gì để chơi! Ngươi đồ tiểu yêu này!”
Hồng Liễu đỏ mặt đứng lên, cảm giác được Từ Âm mở mắt ra liếc mắt qua, lắp bắp giải thích: “Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta mới không có tâm tư kia! Ta thực sự muốn chữa khỏi cho ngươi! Không phải chỉ là Ngân U Hoa thôi sao? Ta sẽ đi lấy mang về cho ngươi.”
Lông mày Từ Âm khẽ động, môi khẽ mím lại tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng bởi vì không thể nói chuyện nên đành từ bỏ.
Trái lại Cẩu yêu khiếp sợ nói: “Đại vương, đây chính là Ngân U Hoa đấy, mọc ở ba ngàn dặm dưới đáy Xích Diễm Hải ở ma giới, ngài cũng dám đi sao??” Vẻ mặt hắn như thể không thể hiểu nổi, nhưng vẫn tôn trọng chúc phúc: “Đại khái ta đã biết vì sao bản thân mình tu luyện trăm năm nhưng quay đi quay lại vẫn là một con cẩu rồi, ta không làm được giống như đại vương, chỉ vì để thải bổ một phàm nhân mà lại cố gắng đến như thế, cam bái hạ phong, cam bái hạ phong.”
“... Câm miệng lại!”
Đương sự bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Nếu Hồng Liễu biết Ngân U Hoa mọc ở nơi nguy hiểm như vậy, cho nàng mượn tám trăm lá gan nàng cũng không dám nói những lời như vừa rồi.
Đều do tên cẩu thối tha này.
Nếu không phải hắn ở bên cạnh khích bác, nếu không thì làm sao nàng đến mức như vậy được chứ?
Nhất định là hắn muốn hại chết nàng, sau đó kế thừa vương vị của nàng.
Hồng Liễu hung hăng trừng mắt nhìn Cẩu yêu một cái, Cẩu yêu như lâm đại địch, lập tức bỏ chạy.
Nàng cắn môi, cúi đầu nhìn Từ Âm. Rất ngoài ý muốn, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt cũng không phải tràn ngập mong đợi như trong tưởng tượng, ngược lại giống như... có chút hài hước?
Chẳng lẽ hắn nhìn ra nàng hối hận, không dám?
Không được! Vậy sẽ mất mặt đến cỡ nào chứ?
Hồng Liễu kiên trì nói: “Không… không phải chỉ là Xích Diễm Hải thôi sao, tính là cái gì chứ, ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà.”
Từ Âm không thể nói chuyện, nhưng hắn đang lẳng lặng lắng nghe.
Hình như tinh thần hắn đã khôi phục một chút, vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày tiêu tán không ít, cho nên hắn vẫn muốn sống sót phải không?
Nghe nói có cách sống sót, cho nên mới thả lỏng một chút?
Hồng Liễu ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: “Trên người ta cũng có vết thương, chỉ sợ không thể lập tức đi hái Ngân U Hoa cho ngươi được, ngươi chờ ta khá hơn chút đã.”
Từ Âm nghe đến đó khẽ gật đầu, lại tựa hồ vẫn chưa để ở trong lòng.
Thật sự có người có thể ở trước cơ hội sinh tử mà vẫn vân đạm phong khinh như vậy sao?
Không thể nào, cho nên có lẽ hắn không muốn tạo cho nàng áp lực quá lớn?
Thật sự rất dịu dàng.
Một phàm nhân không có chút uy hiếp, vừa tuấn mỹ lại vừa dịu dàng, bảo bối như vậy đi đâu mà tìm được đây?
Chết đi thật đáng tiếc.
Hồng Liễu phải thừa nhận, nàng chính là kẻ mê trai, chờ nàng tìm hiểu rõ tình huống của Xích Diễm Hải cùng với Ma tộc, dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho bản thân mình, nhất định nàng sẽ đi thử một lần.
“Ngươi cứ tin ta.” Nàng kề sát vào hắn, hóa ra bảy cái đuôi, ôm một cái cho hắn xem: “Hồ yêu mỗi cái đuôi đều là một cái mạng, ta có bảy cái, cơ hội rất lớn đấy!”
Ánh mắt Từ Âm quét qua cái đuôi hồ ly trắng như tuyết mềm mại phát sáng của nàng, cái đuôi khẽ chạm vào cổ tay hắn khiến hắn có cảm giác hơi ngứa.
Hàng mi dài của hắn khẽ rung, đôi mắt đen nhánh dán chặt trên đuôi nàng, chỉ nhìn như vậy thôi mà đã khiến trái tim Hồng Liễu rung động.
Vẻ mặt lạnh nhạt, gương mặt như thần như Phật, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ trong suốt nhìn đuôi nàng, nàng khẩn trương đến mức mũi chân cũng cuộn tròn lại.
“Từ Âm.”
Nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Hắn vừa mới dời tầm mắt khỏi cái đuôi của nàng liền phát giác cái đuôi hồ ly màu tuyết trắng mang theo cảm giác châm chích rất nhỏ đã đặt vào trong tầm tay mình.
“Ngươi cứ luôn nhìn như vậy, vậy thì…Ngươi sờ thử đi.”
Thân mình Từ Âm cứng đờ, vốn định lắc đầu, Hồng Liễu đã đem cái đuôi nhét vào trong tay hắn.
“Ngươi sờ đi.”
Nàng đỏ mặt quay đầu đi nhưng cái đuôi hồ ly vẫn còn trong tay hắn, theo lời nói rơi xuống, nó còn nhẹ nhàng nhảy lên vài cái.
Nàng thật sự là muốn làm cái gì thì làm, tính tình trực tiếp đến mức làm càn.
Trước giờ Từ Âm chỉ cầm kiếm, chưa bao giờ nuôi linh thú gì, đối với việc tiếp xúc với da lông không có chút kinh nghiệm nào cả.
Cũng may giờ phút này linh lực của hắn tạm thời mất đi, sức lực không còn quá chênh lệch, sẽ không khiến Hồng Liễu bị đau đớn.
Nhưng càng nhẹ nhàng như vậy, càng làm cho bầu không khí chung quanh kiều diễm ái muội.
Hồng Liễu đỏ mặt đứng lên, cảm giác được Từ Âm mở mắt ra liếc mắt qua, lắp bắp giải thích: “Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta mới không có tâm tư kia! Ta thực sự muốn chữa khỏi cho ngươi! Không phải chỉ là Ngân U Hoa thôi sao? Ta sẽ đi lấy mang về cho ngươi.”
Lông mày Từ Âm khẽ động, môi khẽ mím lại tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng bởi vì không thể nói chuyện nên đành từ bỏ.
Trái lại Cẩu yêu khiếp sợ nói: “Đại vương, đây chính là Ngân U Hoa đấy, mọc ở ba ngàn dặm dưới đáy Xích Diễm Hải ở ma giới, ngài cũng dám đi sao??” Vẻ mặt hắn như thể không thể hiểu nổi, nhưng vẫn tôn trọng chúc phúc: “Đại khái ta đã biết vì sao bản thân mình tu luyện trăm năm nhưng quay đi quay lại vẫn là một con cẩu rồi, ta không làm được giống như đại vương, chỉ vì để thải bổ một phàm nhân mà lại cố gắng đến như thế, cam bái hạ phong, cam bái hạ phong.”
“... Câm miệng lại!”
Đương sự bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Nếu Hồng Liễu biết Ngân U Hoa mọc ở nơi nguy hiểm như vậy, cho nàng mượn tám trăm lá gan nàng cũng không dám nói những lời như vừa rồi.
Đều do tên cẩu thối tha này.
Nếu không phải hắn ở bên cạnh khích bác, nếu không thì làm sao nàng đến mức như vậy được chứ?
Nhất định là hắn muốn hại chết nàng, sau đó kế thừa vương vị của nàng.
Hồng Liễu hung hăng trừng mắt nhìn Cẩu yêu một cái, Cẩu yêu như lâm đại địch, lập tức bỏ chạy.
Nàng cắn môi, cúi đầu nhìn Từ Âm. Rất ngoài ý muốn, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt cũng không phải tràn ngập mong đợi như trong tưởng tượng, ngược lại giống như... có chút hài hước?
Chẳng lẽ hắn nhìn ra nàng hối hận, không dám?
Không được! Vậy sẽ mất mặt đến cỡ nào chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liễu kiên trì nói: “Không… không phải chỉ là Xích Diễm Hải thôi sao, tính là cái gì chứ, ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà.”
Từ Âm không thể nói chuyện, nhưng hắn đang lẳng lặng lắng nghe.
Hình như tinh thần hắn đã khôi phục một chút, vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày tiêu tán không ít, cho nên hắn vẫn muốn sống sót phải không?
Nghe nói có cách sống sót, cho nên mới thả lỏng một chút?
Hồng Liễu ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn hắn một hồi, chậm rãi nói: “Trên người ta cũng có vết thương, chỉ sợ không thể lập tức đi hái Ngân U Hoa cho ngươi được, ngươi chờ ta khá hơn chút đã.”
Từ Âm nghe đến đó khẽ gật đầu, lại tựa hồ vẫn chưa để ở trong lòng.
Thật sự có người có thể ở trước cơ hội sinh tử mà vẫn vân đạm phong khinh như vậy sao?
Không thể nào, cho nên có lẽ hắn không muốn tạo cho nàng áp lực quá lớn?
Thật sự rất dịu dàng.
Một phàm nhân không có chút uy hiếp, vừa tuấn mỹ lại vừa dịu dàng, bảo bối như vậy đi đâu mà tìm được đây?
Chết đi thật đáng tiếc.
Hồng Liễu phải thừa nhận, nàng chính là kẻ mê trai, chờ nàng tìm hiểu rõ tình huống của Xích Diễm Hải cùng với Ma tộc, dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho bản thân mình, nhất định nàng sẽ đi thử một lần.
“Ngươi cứ tin ta.” Nàng kề sát vào hắn, hóa ra bảy cái đuôi, ôm một cái cho hắn xem: “Hồ yêu mỗi cái đuôi đều là một cái mạng, ta có bảy cái, cơ hội rất lớn đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Từ Âm quét qua cái đuôi hồ ly trắng như tuyết mềm mại phát sáng của nàng, cái đuôi khẽ chạm vào cổ tay hắn khiến hắn có cảm giác hơi ngứa.
Hàng mi dài của hắn khẽ rung, đôi mắt đen nhánh dán chặt trên đuôi nàng, chỉ nhìn như vậy thôi mà đã khiến trái tim Hồng Liễu rung động.
Vẻ mặt lạnh nhạt, gương mặt như thần như Phật, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ trong suốt nhìn đuôi nàng, nàng khẩn trương đến mức mũi chân cũng cuộn tròn lại.
“Từ Âm.”
Nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Hắn vừa mới dời tầm mắt khỏi cái đuôi của nàng liền phát giác cái đuôi hồ ly màu tuyết trắng mang theo cảm giác châm chích rất nhỏ đã đặt vào trong tầm tay mình.
“Ngươi cứ luôn nhìn như vậy, vậy thì…Ngươi sờ thử đi.”
Thân mình Từ Âm cứng đờ, vốn định lắc đầu, Hồng Liễu đã đem cái đuôi nhét vào trong tay hắn.
“Ngươi sờ đi.”
Nàng đỏ mặt quay đầu đi nhưng cái đuôi hồ ly vẫn còn trong tay hắn, theo lời nói rơi xuống, nó còn nhẹ nhàng nhảy lên vài cái.
Nàng thật sự là muốn làm cái gì thì làm, tính tình trực tiếp đến mức làm càn.
Trước giờ Từ Âm chỉ cầm kiếm, chưa bao giờ nuôi linh thú gì, đối với việc tiếp xúc với da lông không có chút kinh nghiệm nào cả.
Cũng may giờ phút này linh lực của hắn tạm thời mất đi, sức lực không còn quá chênh lệch, sẽ không khiến Hồng Liễu bị đau đớn.
Nhưng càng nhẹ nhàng như vậy, càng làm cho bầu không khí chung quanh kiều diễm ái muội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro