Hồ Yêu Xuống Núi: Ân Nhân, Đừng Hòng Thoát!
Chương 42
2024-11-23 09:21:59
Cả nhóm đến nhà ăn, bàn ăn ở đây là bàn 8 người, Lục Mộng Nghiên ngồi cạnh Hồ Kiều Kiều, đối diện bọn họ là Mộc Uyển Oánh và Đường Nhược Vũ.
Mộc Uyển Oánh và Lục Mộng Nghiên vừa ngồi xuống đã bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm ai đó.
Đường Nhược Vũ chống cằm nhìn Hồ Kiều Kiều đang tập trung ăn cơm, trên mặt tràn đầy ý cười.
Kiều Kiều ăn cơm thật đáng yêu!
Có lẽ là ánh mắt của Đường Nhược Vũ quá mức nóng bỏng, Hồ Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Cậu không ăn sao?"
Đường Nhược Vũ lắc đầu: "Tớ chưa đói, nhìn cậu ăn ngon miệng hơn..."
Sáng nay cô ấy đã ăn quá no rồi, bây giờ bụng vẫn còn no, căn bản không ăn được nhiều, nếu không phải muốn ở cùng Hồ Kiều Kiều, cô ấy còn chẳng muốn ăn cơm trưa nữa...
"Tớ ăn không hết đùi gà này, cậu ăn không?"
Hồ Kiều Kiều nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào đùi gà, vội vàng gật đầu.
Đường Nhược Vũ lập tức gắp đùi gà vào bát Hồ Kiều Kiều: "Vậy vất vả cho cậu giúp tớ giải quyết nó nhé!"
Hồ Kiều Kiều cắn một miếng đùi gà, nói ú ớ: "Không vất vả! Đùi gà là món ngon nhất trên đời, thêm mười cái nữa tớ cũng ăn hết!"
Hai người đang trò chuyện, Mộc Uyển Oánh bên cạnh cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu, vẫy tay với Phạm Tư Tư đang đi đến muộn: "Tư Tư, bọn tớ ở đây!"
Phạm Tư Tư đến nhà ăn cùng Lê Lệ, nhìn thấy Hồ Kiều Kiều ngồi đối diện Mộc Uyển Oánh, sắc mặt cô ta lạnh đi, sau đó hờ hững nói với Mộc Uyển Oánh: "Hai người cứ ăn đi, tớ còn phải thảo luận vài vấn đề với Lê Lệ, ngồi cùng cô ấy luôn."
Lục Mộng Nghiên liếc nhìn Lê Lệ, sau đó lo lắng nhìn Phạm Tư Tư: "Tư Tư, hai người lại đây ăn cùng đi, có vấn đề gì tớ cũng có thể giúp..."
Phạm Tư Tư lắc đầu, cắt ngang lời cô: "Không cần đâu, bọn tớ không ăn cùng mọi người nữa, dù sao tớ sợ lát nữa lại bị người ta hiểu nhầm là trà xanh!"
Lục Mộng Nghiên nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhìn Phạm Tư Tư đang bỏ đi cùng Lê Lệ với vẻ mặt khó tin.
"Tư Tư..." Mộc Uyển Oánh gọi một tiếng, Phạm Tư Tư cũng không quay đầu lại.
****
Hồ Kiều Kiều chứng kiến cảnh tượng này có chút sững sờ, Đường Nhược Vũ lại gắp thêm một cái đùi gà vào bát cô: "Ăn đi! Ăn nhiều một chút, không đủ chị lấy thêm cho!"
Hồ Kiều Kiều không vùi đầu vào ăn như mọi khi, mà nhìn Lục Mộng Nghiên có vẻ hơi buồn: "Mộng Nghiên..."
Lục Mộng Nghiên dịu dàng cười với Hồ Kiều Kiều: "Tớ không sao."
Nói xong lại kéo Mộc Uyển Oánh đang trừng mắt nhìn Lê Lệ đầy phẫn nộ: "Ăn cơm trước đã."
Một lát sau, Vệ Lâm Tuyết bưng khay cơm đi tới, đang định ngồi xuống cạnh Hồ Kiều Kiều thì Cố Thanh Yên cũng bưng khay cơm chậm rãi đi tới: "Mọi người đều ở đây à! Hồ Kiều Kiều, tôi ngồi cùng mọi người được không?"
Hồ Kiều Kiều nghe Cố Thanh Yên gọi mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta, miệng vẫn còn đang nhai đầy thức ăn: "Hả?"
Cố Thanh Yên cười cười: "Không tiện thì thôi vậy..."
Vệ Lâm Tuyết lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hồ Kiều Kiều: "Muốn ngồi thì ngồi đi, ai cấm cản cậu à..."
Cố Thanh Yên nghe vậy thì cười gượng gạo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Vũ: "Tại thấy mọi người đều khá thân thiết, hỏi trước một tiếng kẻo mọi người không vui..."
Hồ Kiều Kiều nghe vậy thì nhíu mày, cô luôn cảm thấy lời nói của Cố Thanh Yên rất kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.
"Không có đâu, mọi người đều mới quen nhau thôi mà, đều như nhau cả, tôi chỉ là thích Hồ Kiều Kiều nên mới muốn ngồi gần cậu ấy, ngồi gần nhiều thì sẽ thân thiết thôi!" Đường Nhược Vũ vừa cười vừa nói, đồng thời lại gắp thêm một cái đùi gà vào bát Hồ Kiều Kiều.
Hồ Kiều Kiều ăn cơm thật đáng yêu!
Nhìn Hồ Kiều Kiều gắp đùi gà lên cho vào miệng, Đường Nhược Vũ ân cần hỏi: "Đủ chưa? Tớ lấy thêm cho cậu nhé, đừng để bị đói!"
Mộc Uyển Oánh và Lục Mộng Nghiên vừa ngồi xuống đã bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm ai đó.
Đường Nhược Vũ chống cằm nhìn Hồ Kiều Kiều đang tập trung ăn cơm, trên mặt tràn đầy ý cười.
Kiều Kiều ăn cơm thật đáng yêu!
Có lẽ là ánh mắt của Đường Nhược Vũ quá mức nóng bỏng, Hồ Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Cậu không ăn sao?"
Đường Nhược Vũ lắc đầu: "Tớ chưa đói, nhìn cậu ăn ngon miệng hơn..."
Sáng nay cô ấy đã ăn quá no rồi, bây giờ bụng vẫn còn no, căn bản không ăn được nhiều, nếu không phải muốn ở cùng Hồ Kiều Kiều, cô ấy còn chẳng muốn ăn cơm trưa nữa...
"Tớ ăn không hết đùi gà này, cậu ăn không?"
Hồ Kiều Kiều nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào đùi gà, vội vàng gật đầu.
Đường Nhược Vũ lập tức gắp đùi gà vào bát Hồ Kiều Kiều: "Vậy vất vả cho cậu giúp tớ giải quyết nó nhé!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Kiều Kiều cắn một miếng đùi gà, nói ú ớ: "Không vất vả! Đùi gà là món ngon nhất trên đời, thêm mười cái nữa tớ cũng ăn hết!"
Hai người đang trò chuyện, Mộc Uyển Oánh bên cạnh cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu, vẫy tay với Phạm Tư Tư đang đi đến muộn: "Tư Tư, bọn tớ ở đây!"
Phạm Tư Tư đến nhà ăn cùng Lê Lệ, nhìn thấy Hồ Kiều Kiều ngồi đối diện Mộc Uyển Oánh, sắc mặt cô ta lạnh đi, sau đó hờ hững nói với Mộc Uyển Oánh: "Hai người cứ ăn đi, tớ còn phải thảo luận vài vấn đề với Lê Lệ, ngồi cùng cô ấy luôn."
Lục Mộng Nghiên liếc nhìn Lê Lệ, sau đó lo lắng nhìn Phạm Tư Tư: "Tư Tư, hai người lại đây ăn cùng đi, có vấn đề gì tớ cũng có thể giúp..."
Phạm Tư Tư lắc đầu, cắt ngang lời cô: "Không cần đâu, bọn tớ không ăn cùng mọi người nữa, dù sao tớ sợ lát nữa lại bị người ta hiểu nhầm là trà xanh!"
Lục Mộng Nghiên nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhìn Phạm Tư Tư đang bỏ đi cùng Lê Lệ với vẻ mặt khó tin.
"Tư Tư..." Mộc Uyển Oánh gọi một tiếng, Phạm Tư Tư cũng không quay đầu lại.
****
Hồ Kiều Kiều chứng kiến cảnh tượng này có chút sững sờ, Đường Nhược Vũ lại gắp thêm một cái đùi gà vào bát cô: "Ăn đi! Ăn nhiều một chút, không đủ chị lấy thêm cho!"
Hồ Kiều Kiều không vùi đầu vào ăn như mọi khi, mà nhìn Lục Mộng Nghiên có vẻ hơi buồn: "Mộng Nghiên..."
Lục Mộng Nghiên dịu dàng cười với Hồ Kiều Kiều: "Tớ không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong lại kéo Mộc Uyển Oánh đang trừng mắt nhìn Lê Lệ đầy phẫn nộ: "Ăn cơm trước đã."
Một lát sau, Vệ Lâm Tuyết bưng khay cơm đi tới, đang định ngồi xuống cạnh Hồ Kiều Kiều thì Cố Thanh Yên cũng bưng khay cơm chậm rãi đi tới: "Mọi người đều ở đây à! Hồ Kiều Kiều, tôi ngồi cùng mọi người được không?"
Hồ Kiều Kiều nghe Cố Thanh Yên gọi mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta, miệng vẫn còn đang nhai đầy thức ăn: "Hả?"
Cố Thanh Yên cười cười: "Không tiện thì thôi vậy..."
Vệ Lâm Tuyết lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hồ Kiều Kiều: "Muốn ngồi thì ngồi đi, ai cấm cản cậu à..."
Cố Thanh Yên nghe vậy thì cười gượng gạo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Vũ: "Tại thấy mọi người đều khá thân thiết, hỏi trước một tiếng kẻo mọi người không vui..."
Hồ Kiều Kiều nghe vậy thì nhíu mày, cô luôn cảm thấy lời nói của Cố Thanh Yên rất kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.
"Không có đâu, mọi người đều mới quen nhau thôi mà, đều như nhau cả, tôi chỉ là thích Hồ Kiều Kiều nên mới muốn ngồi gần cậu ấy, ngồi gần nhiều thì sẽ thân thiết thôi!" Đường Nhược Vũ vừa cười vừa nói, đồng thời lại gắp thêm một cái đùi gà vào bát Hồ Kiều Kiều.
Hồ Kiều Kiều ăn cơm thật đáng yêu!
Nhìn Hồ Kiều Kiều gắp đùi gà lên cho vào miệng, Đường Nhược Vũ ân cần hỏi: "Đủ chưa? Tớ lấy thêm cho cậu nhé, đừng để bị đói!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro