Hồ Yêu Xuống Núi: Ân Nhân, Đừng Hòng Thoát!
Chương 44
2024-11-23 09:21:59
"Lúc Đường Nhược Vũ đi lấy đùi gà cho Hồ Kiều Kiều, hai chân cứ như muốn nhảy cẫng lên vậy!"
"Không biết fan Cố Thanh Yên bị mù à, vậy mà lại nói Hồ Kiều Kiều sai bảo Đường Nhược Vũ..."
"Chắc là do không có ai gắp đồ ăn cho Cố Thanh Yên nên bọn họ ghen tị đấy!"
"Cố Thanh Yên nói chuyện cũng kỳ kỳ, giống Lê Lệ..."
"Mấy người đừng có mà nói Cố Thanh Yên như vậy, cô ấy nói gì sai, rõ ràng là cô ấy chỉ lịch sự hỏi một câu xem có thể ngồi cùng không, vậy mà đã bị Vệ Lâm Tuyết cự tuyệt, tốt bụng nói đỡ cho Đường Nhược Vũ cũng bị mấy người mắng, fan Hồ Kiều Kiều đừng có quá đáng!"
"Đúng vậy, bảo bối nhà chúng tôi lịch sự, tốt bụng như vậy, vậy mà còn bị mấy người vu oan!"
"Ấy chà, cuống lên rồi kìa! Tôi chỉ nói Cố Thanh Yên giống Lê Lệ thôi mà, sao mấy người cuống lên thế? Tôi nói xấu cô ta à?"
"Không phải fan Cố Thanh Yên lúc trước còn bênh vực Lê Lệ sao? Bây giờ nói Cố Thanh Yên giống Lê Lệ thì mấy người lại cuống lên, chẳng lẽ mấy người cũng thấy Lê Lệ là trà xanh? Trước kia mấy người đâu có nói như vậy!"
"Lê Lệ rõ ràng là trà xanh, bây giờ còn chia rẽ ba chị em Đào Nguyên!"
"Thương Mộng Nghiên quá, lúc Phạm Tư Tư bỏ đi, Mộng Nghiên suýt chút nữa thì tan nát cõi lòng!"
"Người chia rẽ nhóm Đào Nguyên không phải là Hồ Kiều Kiều sao? Nếu không phải tại cô ta, Phạm Tư Tư sao có thể nảy sinh hiềm khích với Mộng Nghiên?"
"Hồ Kiều Kiều đúng là sao chổi, đi đến đâu là ở đó không được yên ổn!"
"Không phải chứ, mọi người bị sao thế? Hồ Kiều Kiều từ lúc tham gia chương trình đến giờ, lúc nào cũng chỉ biết ăn với ngủ với học với chơi game, cô ấy chẳng làm gì cả mà cũng bị mấy người mắng chửi, thảm quá đấy!"
****
Bữa cơm này, ngoại trừ Hồ Kiều Kiều và Vệ Lâm Tuyết, những người khác đều ăn uống không ngon miệng.
Phạm Tư Tư ăn cơm xong, cười nói vui vẻ dẫn Lê Lệ đi ngang qua bọn họ.
"Tư Tư."
Lục Mộng Nghiên kéo tay Phạm Tư Tư lại.
Phạm Tư Tư lặng lẽ muốn rút tay về, giọng nói xa cách: "Có chuyện gì vậy? Đội trưởng."
Lục Mộng Nghiên lại không muốn buông tay: "Tư Tư, lát nữa chúng ta cùng nhau luyện tập nhé?"
Phạm Tư Tư lạnh lùng từ chối: "Không cần đâu, tránh việc lại bị nói là kéo chân mọi người."
Sắc mặt Mộc Uyển Oánh cứng đờ: "Tư Tư, sao cậu có thể nói như vậy..."
Lục Mộng Nghiên kéo Mộc Uyển Oánh lại, lắc đầu ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa, cô ấy nhìn Phạm Tư Tư với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta là một nhóm, đúng không?"
Phạm Tư Tư sững người, gật đầu: "Ừm."
Thấy Phạm Tư Tư không phản đối nữa, Lục Mộng Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó kéo Phạm Tư Tư và Mộc Uyển Oánh rời đi.
Lê Lệ thấy ba người rời đi, đắc ý cười với Hồ Kiều Kiều một cái, sau đó vừa ngâm nga bài hát vừa rời đi.
"Phì, trà xanh chết tiệt!" Đường Nhược Vũ buột miệng mắng.
Hồ Kiều Kiều nghe vậy thì nhìn cô ấy: "Trà xanh là gì?"
Đường Nhược Vũ nghiêm túc giải thích: "Trà xanh là chỉ những người bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng sau lưng lại giở trò xấu xa."
Hồ Kiều Kiều gật đầu như hiểu như không.
Đường Nhược Vũ không nhịn được xoa đầu Hồ Kiều Kiều: "Con nít con nôi đừng hỏi nhiều như vậy, cậu chỉ cần biết là cô ta không phải người tốt, chúng ta tránh xa cô ta ra là được!"
Đường Nhược Vũ nói xong thì hài lòng nhìn Hồ Kiều Kiều đang ngơ ngác đáng yêu.
Cái đầu này sờ thích thật đấy!
[Bình luận]:
"Bỏ ra! Đường Nhược Vũ! Bỏ cái móng vuốt của cô ra!"
"Hồ Kiều Kiều ngốc quá đi mất, Đường Nhược Vũ nhân cơ hội sờ đầu cô ấy mà cô ấy cũng không phát hiện ra có gì không đúng!"
"Nhìn biểu cảm thèm thuồng của Đường Nhược Vũ là biết, cái đầu của Hồ Kiều Kiều sờ thích thật đấy!"
"Tôi cũng muốn sờ đầu Hồ Kiều Kiều!"
"Đường Nhược Vũ mắng chửi người khác trong chương trình, quá đáng quá!"
"Không biết fan Cố Thanh Yên bị mù à, vậy mà lại nói Hồ Kiều Kiều sai bảo Đường Nhược Vũ..."
"Chắc là do không có ai gắp đồ ăn cho Cố Thanh Yên nên bọn họ ghen tị đấy!"
"Cố Thanh Yên nói chuyện cũng kỳ kỳ, giống Lê Lệ..."
"Mấy người đừng có mà nói Cố Thanh Yên như vậy, cô ấy nói gì sai, rõ ràng là cô ấy chỉ lịch sự hỏi một câu xem có thể ngồi cùng không, vậy mà đã bị Vệ Lâm Tuyết cự tuyệt, tốt bụng nói đỡ cho Đường Nhược Vũ cũng bị mấy người mắng, fan Hồ Kiều Kiều đừng có quá đáng!"
"Đúng vậy, bảo bối nhà chúng tôi lịch sự, tốt bụng như vậy, vậy mà còn bị mấy người vu oan!"
"Ấy chà, cuống lên rồi kìa! Tôi chỉ nói Cố Thanh Yên giống Lê Lệ thôi mà, sao mấy người cuống lên thế? Tôi nói xấu cô ta à?"
"Không phải fan Cố Thanh Yên lúc trước còn bênh vực Lê Lệ sao? Bây giờ nói Cố Thanh Yên giống Lê Lệ thì mấy người lại cuống lên, chẳng lẽ mấy người cũng thấy Lê Lệ là trà xanh? Trước kia mấy người đâu có nói như vậy!"
"Lê Lệ rõ ràng là trà xanh, bây giờ còn chia rẽ ba chị em Đào Nguyên!"
"Thương Mộng Nghiên quá, lúc Phạm Tư Tư bỏ đi, Mộng Nghiên suýt chút nữa thì tan nát cõi lòng!"
"Người chia rẽ nhóm Đào Nguyên không phải là Hồ Kiều Kiều sao? Nếu không phải tại cô ta, Phạm Tư Tư sao có thể nảy sinh hiềm khích với Mộng Nghiên?"
"Hồ Kiều Kiều đúng là sao chổi, đi đến đâu là ở đó không được yên ổn!"
"Không phải chứ, mọi người bị sao thế? Hồ Kiều Kiều từ lúc tham gia chương trình đến giờ, lúc nào cũng chỉ biết ăn với ngủ với học với chơi game, cô ấy chẳng làm gì cả mà cũng bị mấy người mắng chửi, thảm quá đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
****
Bữa cơm này, ngoại trừ Hồ Kiều Kiều và Vệ Lâm Tuyết, những người khác đều ăn uống không ngon miệng.
Phạm Tư Tư ăn cơm xong, cười nói vui vẻ dẫn Lê Lệ đi ngang qua bọn họ.
"Tư Tư."
Lục Mộng Nghiên kéo tay Phạm Tư Tư lại.
Phạm Tư Tư lặng lẽ muốn rút tay về, giọng nói xa cách: "Có chuyện gì vậy? Đội trưởng."
Lục Mộng Nghiên lại không muốn buông tay: "Tư Tư, lát nữa chúng ta cùng nhau luyện tập nhé?"
Phạm Tư Tư lạnh lùng từ chối: "Không cần đâu, tránh việc lại bị nói là kéo chân mọi người."
Sắc mặt Mộc Uyển Oánh cứng đờ: "Tư Tư, sao cậu có thể nói như vậy..."
Lục Mộng Nghiên kéo Mộc Uyển Oánh lại, lắc đầu ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa, cô ấy nhìn Phạm Tư Tư với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta là một nhóm, đúng không?"
Phạm Tư Tư sững người, gật đầu: "Ừm."
Thấy Phạm Tư Tư không phản đối nữa, Lục Mộng Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó kéo Phạm Tư Tư và Mộc Uyển Oánh rời đi.
Lê Lệ thấy ba người rời đi, đắc ý cười với Hồ Kiều Kiều một cái, sau đó vừa ngâm nga bài hát vừa rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phì, trà xanh chết tiệt!" Đường Nhược Vũ buột miệng mắng.
Hồ Kiều Kiều nghe vậy thì nhìn cô ấy: "Trà xanh là gì?"
Đường Nhược Vũ nghiêm túc giải thích: "Trà xanh là chỉ những người bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng sau lưng lại giở trò xấu xa."
Hồ Kiều Kiều gật đầu như hiểu như không.
Đường Nhược Vũ không nhịn được xoa đầu Hồ Kiều Kiều: "Con nít con nôi đừng hỏi nhiều như vậy, cậu chỉ cần biết là cô ta không phải người tốt, chúng ta tránh xa cô ta ra là được!"
Đường Nhược Vũ nói xong thì hài lòng nhìn Hồ Kiều Kiều đang ngơ ngác đáng yêu.
Cái đầu này sờ thích thật đấy!
[Bình luận]:
"Bỏ ra! Đường Nhược Vũ! Bỏ cái móng vuốt của cô ra!"
"Hồ Kiều Kiều ngốc quá đi mất, Đường Nhược Vũ nhân cơ hội sờ đầu cô ấy mà cô ấy cũng không phát hiện ra có gì không đúng!"
"Nhìn biểu cảm thèm thuồng của Đường Nhược Vũ là biết, cái đầu của Hồ Kiều Kiều sờ thích thật đấy!"
"Tôi cũng muốn sờ đầu Hồ Kiều Kiều!"
"Đường Nhược Vũ mắng chửi người khác trong chương trình, quá đáng quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro