12 Năm Lẫn Trốn...
2024-11-02 00:33:53
Sau khi rời khỏi khu nhà kho, Trạch Dương vẫn không thể gạt bỏ sự bất an trong lòng. Tiếng động cơ của chiếc xe vang vọng trong đêm vắng, nhưng sự tĩnh lặng trong không khí chỉ khiến anh cảm thấy áp lực lớn hơn. Trạch Dương biết rõ rằng mọi thứ đã không còn đơn giản như trước nữa. Lý Hạo và bọn Giang Nam chắc chắn sẽ không để yên nếu phát hiện ra thân phận thật của anh.
Trong khi chiếc xe lao vút trên con đường tối, Trạch Dương bỗng cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Anh không thể ngăn được ý nghĩ về Tiệp Trân, cháu gái của mình. Con bé đã lớn, nhưng vẫn còn quá nhỏ để phải đối diện với những nguy hiểm mà anh đang phải gánh chịu. Bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho Tiệp Trân nếu phát hiện ra sự thật.
Bất chợt, điện thoại của Hạo Huy vang lên. Anh ta nhấc máy, ánh mắt thoáng biến sắc khi lắng nghe giọng nói từ phía bên kia. Trạch Dương không thể nghe rõ, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt của Hạo Huy, anh biết rằng có chuyện chẳng lành.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạo Huy liếc nhìn Trạch Dương: "Có vấn đề rồi. Người của chúng ta bị theo dõi. Có khả năng bọn Giang Nam đã nghi ngờ. Chúng đã bắt đầu theo dõi hoạt động của chúng ta ở phía Trùng Khánh"
Trạch Dương nắm chặt tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Bọn chúng không thể chỉ vì lô hàng mà dễ dàng bỏ qua."
Hạo Huy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng anh trở nên nghiêm trọng: "Giờ không chỉ là lô hàng nữa. Bọn chúng có thể đã phát hiện ra cậu. Chúng sẽ không ngừng lại đâu, Trạch Dương. Chúng sẽ lần đến Tiệp Trân. Cậu phải chuẩn bị cho mọi tình huống"
Trạch Dương cảm thấy dòng máu trong người mình nóng lên. Anh quay sang Hạo Huy: "Chúng ta phải hành động ngay. Nếu bọn chúng biết tôi là ai, chúng sẽ tìm mọi cách để hạ tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Tôi sẽ không để Tiệp Trân gặp nguy hiểm"
Hạo Huy gật đầu, mắt không rời khỏi con đường phía trước: "Tôi đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch. Nhưng cậu phải thật cẩn trọng. Mọi thứ giờ đã quá phức tạp, và nếu một bước đi sai lầm, tất cả sẽ đổ vỡ"
Hai người nhanh chóng về đến căn cứ, nơi mà nhóm của họ đang tập trung để chuẩn bị cho các bước tiếp theo. Không khí căng thẳng bao trùm. Trạch Dương ngay lập tức bước vào phòng họp, nơi các tay chân thân tín đang chờ đợi.
Người phụ trách an ninh, Trần Khải, báo cáo: "Chúng tôi đã phát hiện có người lạ theo dõi một số hoạt động của chúng ta ở Trùng Khánh. Chưa rõ là ai, nhưng có thể là người của Giang Nam. Ngoài ra, hệ thống liên lạc của chúng ta ở khu vực này cũng gặp vấn đề, có thể đã bị chặn sóng."
Trạch Dương cau mày: "Chúng đang muốn dồn chúng ta vào đường cùng. Chúng không chỉ nhắm vào hàng hóa mà còn nhắm vào tôi. Mọi việc đang tiến triển theo hướng tệ hơn."
Hạo Huy đứng dậy, chậm rãi nói: "Chúng ta phải làm gì đó trước khi quá muộn. Đối đầu trực diện với Giang Nam vào lúc này là không khôn ngoan. Nhưng nếu chúng tiếp tục tiến gần hơn, chúng sẽ không chỉ nhắm vào cậu mà còn cả những người xung quanh cậu."
Trạch Dương biết rõ Hạo Huy đang ám chỉ điều gì. Sự lo lắng về Tiệp Trân khiến anh không thể bình tĩnh thêm nữa. Đứng dậy, anh nhìn quanh nhóm: "Chúng ta cần một kế hoạch thoát hiểm. Chúng ta sẽ tạm thời di chuyển lỗ hàng ra khỏi Trùng Khánh, đồng thời tôi sẽ tìm cách rút lui trước khi chúng phát hiện ra toàn bộ mạng lưới của chúng ta."
Hạo Huy gật đầu đồng ý. "Tôi sẽ lo phần này. Cậu không cần phải quá lo lắng, cứ tập trung vào bảo vệ Tiệp Trân. Còn về phần bọn Giang Nam, tôi sẽ xử lý chúng sau."
Trạch Dương quay sang Hạo Huy, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi sẽ không ngồi yên mà để anh tự mình gánh vác chuyện này. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Tiệp Trân hay bất kỳ ai trong chúng ta, tôi sẽ không tha cho bọn chúng."
Đêm đó, Trạch Dương về nhà, nơi Tiệp Trân đang ngủ say trong phòng. Anh lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng cô bé, lắng nghe tiếng thở đều đặn. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác bất an, giống như bão tố đang kéo đến mà anh không thể ngăn chặn.
Anh biết rằng ngày mai có thể sẽ là bước ngoặt của mọi thứ. Bọn Giang Nam sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của chúng. Nhưng anh không thể để chúng hủy hoại cuộc đời của Tiệp Trân, cũng như không thể để quá khứ của mình tiếp tục ám ảnh tương lai của cô bé.
Trạch Dương quay người đi, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Nhưng trong lòng anh, một quyết định đã hình thành rõ ràng. Dù phải đối đầu với cả thế giới, anh cũng sẽ không để ai động đến Tiệp Trân.
"(Tiệp Trân cháu gái ngoan của chú, lần này chú sẽ bảo vệ con. Nhưng chú sợ... Lần này chú đi không về được nữa rồi, nó quá sức tưởng tượng của chú. Không ngờ 12 năm nay lẫn trốn cuối cùng cũng bị lộ... Chú sẽ cố giải quyết nhanh gọn lẹ và quay về cuộc sống bên cạnh con.)"
Trong khi chiếc xe lao vút trên con đường tối, Trạch Dương bỗng cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Anh không thể ngăn được ý nghĩ về Tiệp Trân, cháu gái của mình. Con bé đã lớn, nhưng vẫn còn quá nhỏ để phải đối diện với những nguy hiểm mà anh đang phải gánh chịu. Bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho Tiệp Trân nếu phát hiện ra sự thật.
Bất chợt, điện thoại của Hạo Huy vang lên. Anh ta nhấc máy, ánh mắt thoáng biến sắc khi lắng nghe giọng nói từ phía bên kia. Trạch Dương không thể nghe rõ, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt của Hạo Huy, anh biết rằng có chuyện chẳng lành.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạo Huy liếc nhìn Trạch Dương: "Có vấn đề rồi. Người của chúng ta bị theo dõi. Có khả năng bọn Giang Nam đã nghi ngờ. Chúng đã bắt đầu theo dõi hoạt động của chúng ta ở phía Trùng Khánh"
Trạch Dương nắm chặt tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Bọn chúng không thể chỉ vì lô hàng mà dễ dàng bỏ qua."
Hạo Huy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng anh trở nên nghiêm trọng: "Giờ không chỉ là lô hàng nữa. Bọn chúng có thể đã phát hiện ra cậu. Chúng sẽ không ngừng lại đâu, Trạch Dương. Chúng sẽ lần đến Tiệp Trân. Cậu phải chuẩn bị cho mọi tình huống"
Trạch Dương cảm thấy dòng máu trong người mình nóng lên. Anh quay sang Hạo Huy: "Chúng ta phải hành động ngay. Nếu bọn chúng biết tôi là ai, chúng sẽ tìm mọi cách để hạ tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Tôi sẽ không để Tiệp Trân gặp nguy hiểm"
Hạo Huy gật đầu, mắt không rời khỏi con đường phía trước: "Tôi đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch. Nhưng cậu phải thật cẩn trọng. Mọi thứ giờ đã quá phức tạp, và nếu một bước đi sai lầm, tất cả sẽ đổ vỡ"
Hai người nhanh chóng về đến căn cứ, nơi mà nhóm của họ đang tập trung để chuẩn bị cho các bước tiếp theo. Không khí căng thẳng bao trùm. Trạch Dương ngay lập tức bước vào phòng họp, nơi các tay chân thân tín đang chờ đợi.
Người phụ trách an ninh, Trần Khải, báo cáo: "Chúng tôi đã phát hiện có người lạ theo dõi một số hoạt động của chúng ta ở Trùng Khánh. Chưa rõ là ai, nhưng có thể là người của Giang Nam. Ngoài ra, hệ thống liên lạc của chúng ta ở khu vực này cũng gặp vấn đề, có thể đã bị chặn sóng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương cau mày: "Chúng đang muốn dồn chúng ta vào đường cùng. Chúng không chỉ nhắm vào hàng hóa mà còn nhắm vào tôi. Mọi việc đang tiến triển theo hướng tệ hơn."
Hạo Huy đứng dậy, chậm rãi nói: "Chúng ta phải làm gì đó trước khi quá muộn. Đối đầu trực diện với Giang Nam vào lúc này là không khôn ngoan. Nhưng nếu chúng tiếp tục tiến gần hơn, chúng sẽ không chỉ nhắm vào cậu mà còn cả những người xung quanh cậu."
Trạch Dương biết rõ Hạo Huy đang ám chỉ điều gì. Sự lo lắng về Tiệp Trân khiến anh không thể bình tĩnh thêm nữa. Đứng dậy, anh nhìn quanh nhóm: "Chúng ta cần một kế hoạch thoát hiểm. Chúng ta sẽ tạm thời di chuyển lỗ hàng ra khỏi Trùng Khánh, đồng thời tôi sẽ tìm cách rút lui trước khi chúng phát hiện ra toàn bộ mạng lưới của chúng ta."
Hạo Huy gật đầu đồng ý. "Tôi sẽ lo phần này. Cậu không cần phải quá lo lắng, cứ tập trung vào bảo vệ Tiệp Trân. Còn về phần bọn Giang Nam, tôi sẽ xử lý chúng sau."
Trạch Dương quay sang Hạo Huy, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi sẽ không ngồi yên mà để anh tự mình gánh vác chuyện này. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Tiệp Trân hay bất kỳ ai trong chúng ta, tôi sẽ không tha cho bọn chúng."
Đêm đó, Trạch Dương về nhà, nơi Tiệp Trân đang ngủ say trong phòng. Anh lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng cô bé, lắng nghe tiếng thở đều đặn. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác bất an, giống như bão tố đang kéo đến mà anh không thể ngăn chặn.
Anh biết rằng ngày mai có thể sẽ là bước ngoặt của mọi thứ. Bọn Giang Nam sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của chúng. Nhưng anh không thể để chúng hủy hoại cuộc đời của Tiệp Trân, cũng như không thể để quá khứ của mình tiếp tục ám ảnh tương lai của cô bé.
Trạch Dương quay người đi, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Nhưng trong lòng anh, một quyết định đã hình thành rõ ràng. Dù phải đối đầu với cả thế giới, anh cũng sẽ không để ai động đến Tiệp Trân.
"(Tiệp Trân cháu gái ngoan của chú, lần này chú sẽ bảo vệ con. Nhưng chú sợ... Lần này chú đi không về được nữa rồi, nó quá sức tưởng tượng của chú. Không ngờ 12 năm nay lẫn trốn cuối cùng cũng bị lộ... Chú sẽ cố giải quyết nhanh gọn lẹ và quay về cuộc sống bên cạnh con.)"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro