Mùa Hạ Năm Đó
2024-11-02 00:33:53
Lúc này Trạch Dương bồng nhiên nhớ lại chuyện lúc xưa cùng với Tiệp Trân vui chơi giải trí.
Mà hạ năm đó.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống khu vui chơi giải trí, những tiếng cười giòn tan hòa lẫn vào tiếng nhạc vui nhộn, tạo nên một bản giao hưởng sôi động. Trạch Dương, một ông trùm mafia khét tiếng tại Hồng Kông, giờ đây lại như một đứa trẻ thơ ngây, nắm chặt tay Tiệp Trân - cô cháu gái bé bỏng của mình, bước vào thế giới đầy màu sắc của trò chơi.
Tiệp Trân, với đôi mắt tròn xoe long lanh như những viên pha lê, nhìn ngắm xung quanh với vẻ thích thú. Cô bé chỉ mới 9 tuổi, nhưng đã sớm bộc lộ sự thông minh và tinh nghịch.
"Chú Trạch Dương ơi, chú chơi trò đu quay với con đi!", Tiệp Trân kéo tay áo Trạch Dương, giọng nói trong veo như tiếng chim hót.
Trạch Dương khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô cháu gái. "Được rồi, chú chơi với con. Nhưng con phải hứa là không được sợ nhé!"
Tiệp Trân gật đầu lia lịa, gương mặt rạng rỡ như bông hoa hướng dương. Trên chiếc đu quay cao vút, Tiệp Trân cười khúc khích, đôi chân nhỏ bé dang rộng, tận hưởng cảm giác bay bổng. Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy yêu thương. Anh đã phải trải qua biết bao cuộc chiến, đối mặt với biết bao hiểm nguy, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Tiệp Trân, anh mới cảm thấy thực sự bình yên.
Sau khi chơi đu quay, họ đến khu cưỡi ngựa. Tiệp Trân hào hứng chọn một con ngựa bồng bềnh, màu trắng muốt, với chiếc bờm hồng xinh xắn. Trạch Dương nhẹ nhàng đỡ cô bé lên lưng ngựa, hướng dẫn cô bé cách cầm cương.
"Chú Trạch Dương ơi, con muốn phi nước đại!", Tiệp Trân reo lên, đôi mắt sáng rực.
Trạch Dương khẽ mỉm cười, "Con phải cẩn thận, không được chạy quá nhanh!"
Tiệp Trân gật đầu, rồi thúc ngựa phi nước đại. Cô bé cười khanh khách, đôi chân nhỏ bé quắp chặt lấy yên ngựa, tận hưởng cảm giác phiêu lưu. Trạch Dương theo sát bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô bé, lòng tràn đầy yêu thương và tự hào.
Tiếp theo, họ đến khu trò chơi điện tử. Tiệp Trân say sưa với những trò chơi bắn súng, đua xe, còn Trạch Dương thì chỉ ngồi nhìn cô bé, ánh mắt đầy trìu mến.
"Chú Dương Dương, con muốn ăn kem! Con muốn ăn kem ốc quế, kem phải thật to bự vậy nè.", Tiệp Trân vừa nói vừa dùng hành động diễn tả cây kem, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Trạch Dương gật đầu, dẫn cô bé đến quầy kem. Tiệp Trân chọn một cây kem dâu tây, còn Trạch Dương thì chọn kem sô cô la. Hai chú cháu ngồi cạnh nhau, cùng thưởng thức kem, tiếng cười giòn tan của Tiệp Trân như bản nhạc du dương, xua tan đi mọi ưu phiền trong lòng Trạch Dương.
Buổi chiều, ánh nắng đã dần tắt, khu vui chơi giải trí cũng vắng vẻ hơn. Trạch Dương và Tiệp Trân ngồi trên một chiếc ghế đá trong công viên, cho bồ câu ăn. Tiệp Trân ngây thơ nhìn những chú chim trắng muốt bay lượn, rồi bồng nhiên hỏi: "Chú Dương Dương ơi, khi con lớn lên, con sẽ lấy chú làm chồng! Bởi vì con rất là yêu chú, chú cũng rất yêu con nữa."
Trạch Dương bật cười, anh xoa đầu Tiệp Trân, giọng đầy trìu mến: "Con còn nhỏ lắm, con không thể lấy chú làm chồng được đâu. Con học đâu ra mấy cái từ này vậy?"
"Thầy giáo của con dạy đó!", Tiệp Trân trả lời, đôi mắt sáng ngời. "Thầy giáo nói rằng khi lớn lên, con sẽ kết hôn với người con yêu thương. Nhưng con chỉ thích chú thôi, chú tốt với con nhất!"
Trạch Dương không biết phải giải thích sao cho cô bé hiểu. Anh chỉ xoa đầu Tiệp Trân, nhẹ nhàng nói: "Con còn nhỏ, con chưa biết gì về tình yêu đầu. Sau này con lớn lên, con sẽ hiểu. Nhưng khi con lớn con sẽ tiếp xúc nhiều người, và con cũng sẽ yêu họ và kết hôn cùng họ. Lỡ khi lớn lên con lại xa lánh chú thì sao, nhiều điều khó lường tránh lắm con à."
"Không đâu, con chỉ yêu mỗi chú thôi! Con sẽ không yêu ai ngoài chú đâu, chú là người chú tuyệt vời nhất trên đời luôn, không ai mà sánh bằng chỉ có chú mới bên cạnh con mà thôi. Ngoài chú ra con không chịu ai đâu.", Tiệp Trân lắc đầu, giọng quả quyết.
Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy yêu thương. Anh biết, tình cảm của Tiệp Trân chỉ là sự ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thơ. Nhưng anh không thể phủ nhận, anh cũng rất yêu thương cô bé.
"Thôi được rồi, con lớn lên rồi con sẽ hiểu! Giờ chú nói đứng cọng gân cổ con cũng không hiểu gì đâu. Cháu gái ngoan của chú à haha.", Trạch Dương nói, rồi đứng dậy, dẫn Tiệp Trân ra khỏi công viên.
Trên đường về, Tiệp Trân nắm chặt tay Trạch Dương, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chú Trạch Dương, con sẽ mãi mãi yêu chú! Chú có mãi mãi yêu con không?"
"Có chứ, chú cũng yêu con mãi mãi. Ngoài Tiệp Trân ra chú không có ai ngoài con đâu. Về nhà thôi con yêu à!"
Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh biết, cuộc sống của một mafia đầy nguy hiểm, anh không thể mãi mãi ở bên cạnh Tiệp Trân. Nhưng anh sẽ luôn yêu thương cô bé, như một người cha yêu thương con gái mình.
Mà hạ năm đó.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống khu vui chơi giải trí, những tiếng cười giòn tan hòa lẫn vào tiếng nhạc vui nhộn, tạo nên một bản giao hưởng sôi động. Trạch Dương, một ông trùm mafia khét tiếng tại Hồng Kông, giờ đây lại như một đứa trẻ thơ ngây, nắm chặt tay Tiệp Trân - cô cháu gái bé bỏng của mình, bước vào thế giới đầy màu sắc của trò chơi.
Tiệp Trân, với đôi mắt tròn xoe long lanh như những viên pha lê, nhìn ngắm xung quanh với vẻ thích thú. Cô bé chỉ mới 9 tuổi, nhưng đã sớm bộc lộ sự thông minh và tinh nghịch.
"Chú Trạch Dương ơi, chú chơi trò đu quay với con đi!", Tiệp Trân kéo tay áo Trạch Dương, giọng nói trong veo như tiếng chim hót.
Trạch Dương khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô cháu gái. "Được rồi, chú chơi với con. Nhưng con phải hứa là không được sợ nhé!"
Tiệp Trân gật đầu lia lịa, gương mặt rạng rỡ như bông hoa hướng dương. Trên chiếc đu quay cao vút, Tiệp Trân cười khúc khích, đôi chân nhỏ bé dang rộng, tận hưởng cảm giác bay bổng. Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy yêu thương. Anh đã phải trải qua biết bao cuộc chiến, đối mặt với biết bao hiểm nguy, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Tiệp Trân, anh mới cảm thấy thực sự bình yên.
Sau khi chơi đu quay, họ đến khu cưỡi ngựa. Tiệp Trân hào hứng chọn một con ngựa bồng bềnh, màu trắng muốt, với chiếc bờm hồng xinh xắn. Trạch Dương nhẹ nhàng đỡ cô bé lên lưng ngựa, hướng dẫn cô bé cách cầm cương.
"Chú Trạch Dương ơi, con muốn phi nước đại!", Tiệp Trân reo lên, đôi mắt sáng rực.
Trạch Dương khẽ mỉm cười, "Con phải cẩn thận, không được chạy quá nhanh!"
Tiệp Trân gật đầu, rồi thúc ngựa phi nước đại. Cô bé cười khanh khách, đôi chân nhỏ bé quắp chặt lấy yên ngựa, tận hưởng cảm giác phiêu lưu. Trạch Dương theo sát bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô bé, lòng tràn đầy yêu thương và tự hào.
Tiếp theo, họ đến khu trò chơi điện tử. Tiệp Trân say sưa với những trò chơi bắn súng, đua xe, còn Trạch Dương thì chỉ ngồi nhìn cô bé, ánh mắt đầy trìu mến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú Dương Dương, con muốn ăn kem! Con muốn ăn kem ốc quế, kem phải thật to bự vậy nè.", Tiệp Trân vừa nói vừa dùng hành động diễn tả cây kem, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Trạch Dương gật đầu, dẫn cô bé đến quầy kem. Tiệp Trân chọn một cây kem dâu tây, còn Trạch Dương thì chọn kem sô cô la. Hai chú cháu ngồi cạnh nhau, cùng thưởng thức kem, tiếng cười giòn tan của Tiệp Trân như bản nhạc du dương, xua tan đi mọi ưu phiền trong lòng Trạch Dương.
Buổi chiều, ánh nắng đã dần tắt, khu vui chơi giải trí cũng vắng vẻ hơn. Trạch Dương và Tiệp Trân ngồi trên một chiếc ghế đá trong công viên, cho bồ câu ăn. Tiệp Trân ngây thơ nhìn những chú chim trắng muốt bay lượn, rồi bồng nhiên hỏi: "Chú Dương Dương ơi, khi con lớn lên, con sẽ lấy chú làm chồng! Bởi vì con rất là yêu chú, chú cũng rất yêu con nữa."
Trạch Dương bật cười, anh xoa đầu Tiệp Trân, giọng đầy trìu mến: "Con còn nhỏ lắm, con không thể lấy chú làm chồng được đâu. Con học đâu ra mấy cái từ này vậy?"
"Thầy giáo của con dạy đó!", Tiệp Trân trả lời, đôi mắt sáng ngời. "Thầy giáo nói rằng khi lớn lên, con sẽ kết hôn với người con yêu thương. Nhưng con chỉ thích chú thôi, chú tốt với con nhất!"
Trạch Dương không biết phải giải thích sao cho cô bé hiểu. Anh chỉ xoa đầu Tiệp Trân, nhẹ nhàng nói: "Con còn nhỏ, con chưa biết gì về tình yêu đầu. Sau này con lớn lên, con sẽ hiểu. Nhưng khi con lớn con sẽ tiếp xúc nhiều người, và con cũng sẽ yêu họ và kết hôn cùng họ. Lỡ khi lớn lên con lại xa lánh chú thì sao, nhiều điều khó lường tránh lắm con à."
"Không đâu, con chỉ yêu mỗi chú thôi! Con sẽ không yêu ai ngoài chú đâu, chú là người chú tuyệt vời nhất trên đời luôn, không ai mà sánh bằng chỉ có chú mới bên cạnh con mà thôi. Ngoài chú ra con không chịu ai đâu.", Tiệp Trân lắc đầu, giọng quả quyết.
Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy yêu thương. Anh biết, tình cảm của Tiệp Trân chỉ là sự ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thơ. Nhưng anh không thể phủ nhận, anh cũng rất yêu thương cô bé.
"Thôi được rồi, con lớn lên rồi con sẽ hiểu! Giờ chú nói đứng cọng gân cổ con cũng không hiểu gì đâu. Cháu gái ngoan của chú à haha.", Trạch Dương nói, rồi đứng dậy, dẫn Tiệp Trân ra khỏi công viên.
Trên đường về, Tiệp Trân nắm chặt tay Trạch Dương, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chú Trạch Dương, con sẽ mãi mãi yêu chú! Chú có mãi mãi yêu con không?"
"Có chứ, chú cũng yêu con mãi mãi. Ngoài Tiệp Trân ra chú không có ai ngoài con đâu. Về nhà thôi con yêu à!"
Trạch Dương nhìn cô cháu gái, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh biết, cuộc sống của một mafia đầy nguy hiểm, anh không thể mãi mãi ở bên cạnh Tiệp Trân. Nhưng anh sẽ luôn yêu thương cô bé, như một người cha yêu thương con gái mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro